Giao tiếp thời @

(Rút từ facebook của Đỗ Ngọc Thống)

Sáng nay mở email, nhận được mấy thư liền. Trong 10 thư thì có đến 7 thư người viết “cảm ơn, xin lỗi” người khác, chẳng liên quan gì đến mình. Chả là thư của lãnh đạo gửi chung cho cả trăm người, lẽ ra nên và chỉ trả lời cho người gửi thì họ lại cứ “trả lời tất cả”. Thành ra mình và không chỉ mình, toàn phải đọc những lời “cảm ơn, xin lỗi” không dành cho mình; đọc rất vô duyên và mất thời gian. Nghĩ cũng lạ, người mới võ vẽ tin học hay vừa thoát mù vi tính thì đành một nhẽ, đằng này có ông kiến thức tin học- máy tính đầy người… vẫn thế. Thậm chí được nhắc rồi, vẫn thế, vẫn cứ “trả lời tất cả”.
Ngày nào cũng vậy, những phản hồi không gửi cho mình thì nhận được nhiều, trong khi có người mình đã mất rất nhiều suy nghĩ và tâm huyết để viết gửi riêng cho người ấy thì lại bặt vô âm tín, không một dòng phản hồi hay dấu hiệu báo lại là đã nhận được. Mà quen biết hẳn hoi. Lại nghĩ cũng lạ, nếu đó là một kẻ vớ vẩn, thiếu văn hóa hay làm quan to “chảnh” hoặc “bận” không trả lời thì cũng đành… đằng này vốn là những người được coi là “trí thức”, có bằng cấp và học hàm, học vị hẳn hoi. Mà không phải một hai lần như thế… Bỗng nghĩ, hay là chính mình “hâm”?

 

Đang viết đến đây lại nhận được tin nhắn. Lần này thì đúng là có người trả lời mình. Nhưng liếc đọc, thấy ớn cả người. Mình thì báo tin cho họ là “có người bạn thân vừa mất”. Họ lại nhắn trả lời hai chữ hoa to tướng: OK; giống như bấm like trên fb; chẳng cần đọc, cứ thế like; thậm chí bấm vào cả “trái tim hồng”.

Bỗng nhớ lại chuyện có ông lãnh đạo cơ quan khi tiếp cấp dưới chỉ quen dùng hai chữ: “Tốt” hoặc “Tốt quá”. Một hôm, có hai nhân viên bước vào, cô gái cất giọng trước: “Báo cáo xếp em đã làm xong bản kế hoạch” –Tốt! Tốt! Lãnh đạo hồ hởi nói. Ngay sau đó nam nhân viên lên tiếng: “Thưa anh, mẹ em vừa mất…” – Tốt! Tốt quá! Chưa nghe hết câu, ông này cũng reo lên hai chữ như thế.

Lan man vài chuyện vặt giao tiếp thời @ rồi lại nhớ tới người thầy của tôi – thầy Cao Hữu Nhu. Thời còn đi học ở trường phổ thông Lam Sơn, mỗi khi gặp, tôi chào thầy. Và lần nào cũng thế, ông đều dừng bước, chào lại tôi; gặp những người lớn tuổi, tôi thấy thầy còn ngả mũ ra và hơi cúi đầu xuống…
Chao ôi là những ngày như thế ! Những người như thế! “Những người muôn năm cũ/ Hồn ở đâu bây giờ?” (VĐL)

Liệu như thế có phải là bất cập, lạc hậu với thời của @?

Thứ bảy, 18-03-2017

Comments are closed.