Câu đối Ất Mùi

Hà Sĩ Phu

Cụ Dê, vị Thành hoàng làng SEX

clip_image002Ngày Tết đã trang trọng, chữ nghĩa Câu đối Tết chắc càng phải trang trọng hơn, nói chuyện lỗ mãng coi chừng thất lễ. Nhưng khốn nỗi, thưa các cụ, Tết này lại là Tết con Dê! Cụ Dê vốn là thủy tổ, là đức Thành hoàng của làng Sex, là ngọn nguồn sinh sôi của muôn loài, nếu ta khinh tính DÊ là điều hạ tiện không nên nói tới thì tránh sao khỏi bị quở trách là đồ “quân tử Tàu” giả vờ sang trọng mà đắc tội với cái đại nghĩa Sinh tồn ở đời? Song, tự thấy mình bản lãnh quá non kém trong chuyên khoa này nên chỉ dám lướt qua vài Câu đối nhẹ nhàng, tự biết chưa xứng với đấng Sex chí tôn.

Chữ “Tàu” thua “Mỹ” nhân, có “mác-lê” làm chứng

Câu đối số 13:

– Đáng “mấy xu” chữ nghĩa mà khoe: nét thẳng mực tàu, vung bút pháp sắc như nét mác? (*)

– Đây “ba vạn” (*) núi đồi chẳng giấu: đường cong tuyệt mỹ , giết anh hùng ngọt tựa đường !

(*) Mấy xu : Giấy má nhà bay đáng mấy xu (Nguyễn Khuyến-Vịnh Tiến sĩ giấy)

Nét mác clip_image004 là nét vuốt sắc nhọn trong chữ Nho.

(*) Ba vạn là tên húy của cái Yony, rất cao giá, các cụ còn gọi nó là cái “ba vạn chín nghìn”.

clip_image006

Đây cái “ba vạn chín nghìn” ngàn thu hóa đá

Tượng Yony bằng sa thạch khai quật tại di tích tháp

Dương Long (Tây Sơn) năm 2008

Năm Dê, hỏi bác Hồ Xuân Mãn

Câu đối số 14

– Khai Cuội để anh hùng, công chẳng ra công, bác Mãn vẫn vui cùng Tết chứ ?

– Máu làm thủ lĩnh, tội thì đắc tội, họ Hồ có thẹn với Xuân không ?

clip_image008

Ông Hồ Xuân Mãn nguyên Bí thư Tỉnh Ủy Thừa Thiên Huế, để lại trong dư luận hai ấn tượng xấu: Khai man lý lịch để được phong tặng anh hùng (còn bị tố cáo không phải đảng viên) và sàm sỡ nên bị “ăn quả vả” của một nữ tiếp viên, sau đó cô tiếp viên này phải chuyển đi nơi khác, thật tội!

Việt Nam bây giờ cứ y như Tam Quốc bên Tàu

clip_image010

Câu đối số 15

– Ô uế kiểu Tàu: chẳng Hán chẳng Tào, cũng Lã Bố, Điêu Thuyền, Đổng Trác ! (*)

-Gian manh thói Việt: không Ngô không Ngụy, học Khổng Minh, Tào Tháo, Chu Du! (*)

(*) Việt Nam thời Cộng sản cũng có một ông quan đầu triều như Đổng Trác, chiếm cô bồ của con trai làm vợ, chỉ có điều khác: ả Điêu Thuyền này là gái đã bỏ chồng.

(*) Khổng Minh và Chu Du là kỳ phùng địch thủ (sinh Du hà sinh Lượng), vừa thân nhau, vừa bày kế cho nhau nhưng vẫn rình giết hại nhau, khi Chu Du chết Khổng Minh lại giỏ nước mắt cá sấu khóc Chu Du. Trong diễn biến tai họa mới đây của ông Nguyễn Bá Thanh, trưởng ban Nội chính Trung ương, đã có bài bình luận rằng đây hệt như chuyện “Khổng Minh khóc Chu du” bên Tàu.

Sung sướng đến tận Thiên đường XHCN

clip_image012

Ngày Tết vui cho ai buồn cho ai? Cứ tự hỏi như vậy là tôi nhớ ngay đến câu thơ Tố Hữu “Á-Âu đâu cũng lòng trong đục, Vàng máu chia hai cảnh khổ giàu”, như hiện ra trước mắt có hai nước Việt Nam sống trong hai cảnh khổ và giàu, khác nhau một trời một vực vậy. Ở thế giới của phú quý người ta đo bằng quyền và tiến đã đành, nhưng cũng có thể đo gián tiếp bằng sự dâm dục, bởi vì “phú quý” mà “bất năng dâm” thì hiếm có lắm. Trong thế giới của nghèo khổ thì khổ nhất là người phụ nữ, nhiều người không biết sống bằng gì nếu không bán chính cái thân để nuôi cái thân mà trong khoa nấu nướng người ta gọi đó là “lấy mỡ nó rán nó”! Phụ nữ là cái dây nối trung gian, nối thế giới nghèo nàn với thế giới giàu có, nối với nhau bằng hai cơ quan sinh dục mà dù giàu hay nghèo cũng vẫn giống nhau.

Mác Lê muốn đẩy cả nhân loại vào một xa lộ thẳng tuột đến Thiên đường Xã hội chủ nghĩa, nhưng đến nay chỉ có người hoàn toàn mất trí mới chờ đợi cái Thiên đường vẽ bằng sương bằng khói ấy, chứ ở mức độ một anh lú lẫn thì cũng chỉ dám bảo hãy chờ đến một trăm năm nữa là cùng, chứ đâu dám cam đoan là sẽ có? Không phải ngẫu nhiên mà nhà thơ bán thuốc cao Cộng sản nọ đã tuyên bố từ năm 1961 rằng “miền Bắc, thiên đường của các con tôi”! Nhưng ông ấy khai thật đấy, giới Cộng sản chóp bu họ đã có Thiên đường của họ từ lâu, đo bằng quyền và tiền thì quá rõ, nhưng nhân ngày Tết con Dê này hãy thử đo bằng sự dâm dục.

Những người chăn dê kể rằng mỗi buổi sáng đưa đàn Dê ra khỏi trại thì con Dê đực đầu đàn đứng “gác” ngay cổng, nó “duyệt” hết từng chị Dê cái đi qua, không sót chị nào. Tôi cũng được nhiều cán bộ gần gũi Trung ương miến Bắc và Trung ương cục miền Nam kể rằng nhiều thủ lĩnh Cộng sản cũng “duyệt” hết đội ngũ chị em nhân viên trong tay hắn như vậy.

Nước ta bây giờ cái thế giới của Thiên đường Cộng sản đã hiện ra bằng xương bằng thịt, họ sung sướng thật. Còn trong thế giới lầm than, nơi những chị em phải bán thân nuôi miệng, đã có lời mời chào dẫn khách rằng : Để em dẫn anh đi, nơi“sung sướng đến tận Thiên đường Xã hội chủ nghĩa”! Sung sướng đến nơi ấy là tột cùng, đúng cả nghĩa đen nghĩa bóng. Bọn “cò dâm” này ví von thế mà chính xác đến từng mi li mét, lấy chất “Xã hội chủ nghĩa” để đo sự sung sướng quả là uyên bác, thật đáng để các nhà ngôn ngữ hàn lâm bái phục.

Các cô gái Sông Hương trong thơ ông Lành đã được ông Lành hứa hẹn “ngày mai em sẽ từ trong ra ngoài, thơm như hương nhụy hoa nhài”. “Hoa nhài” thì nhất, ướp trà Tàu mà nhấm nháp thì sướng. Nay chị em “thơm như hoa nhài” đã di tản khỏi vùng Cố đô cổ kính mà tràn ra khắp nước, đặc biệt là ở vùng Thủ đô ngàn năm văn/sinh/ôn vật , một nơi cứ nói đến tên là các cụ lại phải nhớ đến “hoa nhài”, dù cư dân nơi ấy chín phần mười đã là dân tứ xứ :

Chẳng thơm cũng thể hoa nhài

Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An

Tôi cũng xin được “dây máu ăn phần”, từ trai Đông Hồ đã thành “người Tràng An” từ năm 1949, nên tự nhiên cũng thích hoa nhài. Như đã hứa ở phần đầu, nay là Tết Ất Mùi nên theo phép cụ Dê làng Sex, câu đối cũng điểm một chút hoa nhài sông Hương vào bức tranh “hai cảnh khổ-giàu” mà sự tương phản giàu nghèo đã ngày càng ác liệt, bằng một Câu đối nôm na.

Đối rằng: (Câu đối số 16)

– Ông Lành ơi sống lại mà coi, nay quá nhiều cô gái sông Hương, sung sướng tận Thiên đường chủ nghĩa!

– Bóng Ác hỡi khuất rồi có biết (*), đâu phải ít thần dân nước Việt, khổ đau cùng Địa ngục trần gian?

(*) Bóng Ác=Mặt trời. ĐCS Việt và Tàu đều gọi lãnh tụ tối cao là vầng hồng, vầng dương, ánh dương, tức là Mặt Trời… không bao giờ tắt! Sinh thời, ông Lành là người rất ca ngợi “bóng Ác”.

******************

MỜI ĐỐI

1/ Mời đối 1: – Hết khoe một thời, NGỌ ngoậy lắm cũng ra vành móng NGỰA !

2/ Mời đối 2: – Giáp Ngọ sắp qua, vài chú Ngựa non còn háu đá !

3/ Mời đối 3: – Mùi sống chẳng thơm gì, khéo sào nấu cũng bốc thơm ra phết !

4/ Mời đối 4: – Nhà trong nuôi CHÓ một đàn, ngoài cửa hiệu đầu treo lủng lẳng!

5/ Mời đối 5: – Ngựa Hồ hý gió Bắc (1)

6/ Mời đối 6: – Chẳng phải Trung Hoa, cũng Lã Bố, Điêu Thuyền, Đổng Trác !

7/ Mời đối 7: – Mạnh tử gặp Sinh Hùng cũng “tử”! (2)

8/ Mời đối 8: – Chống trộm cướp gian manh, thế giới quen tay dùng chữ Việt !!!

9/ Mời đối 9: – “Thù địch” phần đông là tử tế!

10/ Mời đối 10: – Thương nhà này cha chết đã lâu, oan khí hồi luân, dương thế cứ nhấc lên đặt xuống!

11/ Mời đối 11: – Ô uế kiểu Tàu: chẳng Hán chẳng Tào, cũng Lã Bố, Điêu Thuyền, Đổng Trác !

(1) Vì vẫn còn dư âm năm Ngựa nên xin mời đối câu này. Ngựa Hồ hý gió Bắc, chim Việt đậu cành Nam (Hồ mã tê Bắc phong, Việt điểu sào Nam chi) tuy là ngạn ngữ Trung hoa nhưng được Việt hóa để tả nỗi lòng người dân nhớ nước thương nhà. Vì thế cụ Phan Bội Châu đã lấy hiệu là Phan Sào Nam.

(2) Ông Mạnh Tử ngày xưa nói về dân một câu nổi tiếng: Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Nay ông Chủ tịch Quốc Hội Sinh Hùng cũng nói với dân một câu nổi tiếng: Quốc hội là của dân, nên Quốc hội sai thì dân phải chịu, còn kêu ai! Vì vậy xin nối hai “danh ngôn” này thành một vế xuất đối. Hai vị này cùng nói về dân, mà sao cái tên cứ đối nhau chan chát: Ông kia “MẠNH” thì ông này “HÙNG”, ông này “SINH” thì ông kia “TỬ”! Thật ngộ!

Comments are closed.