Không đi, không bao giờ tới đích

Đặng Bích Phượng

Một số người tỏ ra sốt ruột khi vừa qua cộng đồng mạng có vẻ sa đà vào chuyện nội bộ nước Mỹ, hay chuyện nhảm nhí của Hoàng Kiều- Ngọc Trinh, v.v. mà quên đi chuyện cá chết, chuyện kẻ hủy hoại môi trường vẫn nhởn nhơ. Tôi chỉ nghĩ, chuyện ồn ào nào cũng sẽ qua, nhưng chuyện cá vẫn chết, người vẫn bị ngộ độc, và ngư dân mất nghề vẫn là chuyện trước mắt, chuyện hàng ngày, thậm chí là cả hậu họa mai sau thì không thể chìm xuồng được.

Tin bà con đi bộ 100km để tiếp tục nộp đơn kiện Formosa làm tôi xúc động quá. Nghe nói cha Thục động viên bà con: đi một ngày, hai ngày không tới thì đi một tuần khắc tới – xúc động gai cả người khi hình dung ra cảnh gần nghìn người đi bộ trên quốc lộ. Khác gì một cuộc cách mạng đâu?

Nhà cầm quyền đang rối trí. Họ không có giải pháp khắc phục hậu quả môi trường, không giải quyết được vấn đề đền bù thiệt hại cho người dân. Nhưng lại không thể cấm người dân đi kiện. Một cách ngớ ngẩn nhất là không cho nhà xe vào chở bà con đi kiện. Thấy bà con quyết tâm đi bộ thì khuyên bà con quay về (ngồi chờ chết à). Không khuyên được thì cho hai xe bus chở chừng 60-90 người/600 người thì giải quyết được cái gì?

Có thể bà con sẽ phải ngủ lại cả ngoài trời, vì thật khó đủ nhà trọ cho cả ngần ấy người – quả là một cuộc hành trình không vĩ đại thì cũng là đáng nể. Họ là những người không chỉ đang đấu tranh cho bản thân họ, mà cho cả chúng ta nữa.

Hãy đồng hành cùng họ nhé, theo cách mà bạn có thể.

P/s: Đã có một bạn fb nhờ chuyển 1 triệu cho bà con đi kiện FMS. Cảm ơn bạn giấu tên.

clip_image002

clip_image004

clip_image005

Nguồn: FB Đặng Bích Phượng

Comments are closed.