Phạm Thị Hoài
Khi nhà văn Nguyễn Viện lại bị Công an TP HCM triệu tập lên trụ sở ở số 4 Phan Đăng Lưu làm việc lần thứ nhất ngày 22/9, lần thứ hai ngày 26/9, nội dung liên quan đến các bài viết đã phát tán trên các phương tiện thông tin, tôi – chủ blog đã đăng một số tác phẩm của anh – chỉ có thể chia sẻ từ xa bằng gợi ý rằng anh năm nay 65 rồi, bây giờ chủ yếu nên bảo vệ hệ thần kinh mà cách tốt nhất là ngủ. Ngủ ở trụ sở công an không phải là tội. Tự tử ở đó mới là tội. Tội gieo rắc nghi ngờ nhà chức trách của chính quyền nhân dân. Nếu không ngủ được thì tranh thủ thời gian để thiền. Chứ đừng tranh luận với các chiến sĩ an ninh, việc của họ thì họ phải làm, hai mươi năm sau biết đâu có người trong số họ quay ra viết Đèn cù. Thú thật tôi bị ám ảnh ở đoạn ông Trần Đĩnh nhắc đến nhà văn Trung Quốc lừng lẫy Ba Kim (巴金), bị đấu thế nào mà chính Ba Kim nhảy tưng tưng hô „Đả đảo Ba Kim“ ngon lành. Dĩ nhiên tôi cũng biết rằng gửi cho anh vài lời bất lực thế thôi, những người từng „làm việc“ với an ninh văn hóa không ai ngủ, không ai thiền hết.
Cùng thời gian này, chính xác lần thứ nhất ngày 22/9, lần thứ hai 26/9, nhà văn Phạm Thành (blogger Bà Đầm Xòe) cũng bị Công an TP Hà Nội triệu tập tương tự.
Hôm nay tôi nhận được thông báo của Nguyễn Viện về lần thứ ba sắp tới. Nguyên văn như sau:
Các bạn,
Thứ Sáu này 10/10/2014 tôi bị Công an Điều tra Thành phố triệu tập lần thứ 3. Sau 2 lần làm việc trước, tôi được cho biết, cơ quan giám định chuyên môn kết luận tôi vi phạm Điều 87 [1] và 88 [2] Bộ Luật Hình sự.
Nghĩa là có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Tôi chỉ ngạc nhiên là hơn năm nay, tôi hầu như không viết gì nữa, không ký tên các kiến nghị, thư ngỏ, không tham gia bất cứ tổ chức xã hội dân sự nào. Nhưng lại được “chiếu cố” đặc biệt vào thời điểm hơi khó hiểu này.
Có lẽ bất cứ người viết nào ở Việt Nam như tôi cũng đều biết mình có thể bị bắt. Tất nhiên tôi cũng biết thế và chờ đợi chấp nhận nó. Thời gian này, mặc dù tôi vừa phải nghỉ hưu – không có sổ hưu – nhưng đang trong một tâm trạng thoải mái. Thậm chí “hơi bị” phơi phới. Cảm thấy mình xong nhiệm vụ với cuộc đời và gia đình nhỏ bé của mình.
Có lẽ cũng khó viết hay hơn được nữa, ngoại trừ một ơn may. Nghỉ ngơi trong tù hay ở nhà mình không phải là vấn đề gì lớn lao. Dĩ nhiên được đi cà nhỏng vẫn là tốt nhất. Tôi luôn luôn cảm thấy mình sống đủ và thường nghĩ đến cái chết, theo cách của mình. Không phải tôi bi quan đâu. Tôi chẳng bao giờ muốn làm anh hùng, nhưng cũng tuyệt đối không thể sống hèn. Cho nên cứ vui được lúc nào thì tận hưởng đến ngày đó, chờ “Ngày Chúa lại đến”.
Ít dòng chia sẻ với các bạn trong lúc cũng gọi là “tâm trạng” này.
Thân,
Nguyễn Viện
P.S.: Hình như đây là lá thư dài nhất của tôi từ xưa đến nay… Và phục ông Hà Sĩ Phu đã từng phải làm việc với an ninh đến 400 lần. Còn tôi chắc tổng cộng cũng chỉ hơn 10 lần làm việc chính thức là cùng (không kể các buổi uống cà phê).
© 2014 pro&contra
[1] Điều 87 Bộ Luật Hình sự: Tội phá hoại chính sách đoàn kết
[2] Điều 88 Bộ Luật Hình sự: Tội tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam