Phát biểu tại cuộc mít tinh chống Tập bành trướng

Tương Lai

Thưa quý vị,

Hôm nay, dưới chân Đức Thánh Trần, biểu tượng của ý chí và sức mạnh Việt Nam, tôi xin phép được nói đôi lời. Thực ra, đúng đạo lý và cũng là hợp tình nhất, cụ Nguyễn Đình Đầu, học giả uyên thâm về Biển Đông và Hoàng Sa, Trường Sa, người ký đầu tiên THƯ KHẨN nói những lời tôi sẽ nói sau đây. Vì cụ đang mệt, phải ngồi xe lăn, tôi xin phép cụ để nói với các bạn.

Như trong THƯ KHẨN gửi các đại biểu Quốc hội TPHCM đã viết tôi xin không nhắc lại nữa, việc Tập Cận Bình sang thăm Việt Nam trước thềm Đại hội XII của Đảng Cộng sản Việt Nam là một kịch bản quen thuộc mà dân ta đã nhàm chán trong phẫn nộ quá lắm rồi.

Cũng giống như cách Du Chính Thanh đến sát ngày họp Hội nghị Ban Chấp hành Trung ương 10 bàn về nhân sự dạo tháng 1.2015, Trương Cao Lệ đến ngay sau khi Nguyễn Phú Trọng từ Mỹ trở về với vấn đề Việt Nam chuẩn bị tham gia TPP tháng 5.2015, Trung Quốc đã vội vã nói toẹt ra không úp mở qua hai viên thái thú Tàu này: “mối quan hệ Việt-Trung cần đi đúng hướng”, người hàng xóm thì không thể rời đi xa và thân thiện với nhau là lợi ích chung của cả hai phía.

Giọng lưỡi mẹ mìn và trịch thượng kiểu này chỉ đánh lừa hoặc vuốt ve được những kẻ đang muốn ôm chân Trung Quốc để giữ cái ghế quyền lực đang lung lay và sớm muộn sẽ sụp đổ chứ không thể lừa bịp được chúng ta. Ngược lại, sức ép trắng trợn của lũ bành trướng càng như ngọn gió thổi bùng lên ngọn lửa mãnh liệt của lòng tự tôn dân tộc, tinh thần yêu nước, ý chí quật khởi của truyền thống Việt Nam.

Việc họ Tập đến Việt Nam trước thềm Đại hội XII để gây sức ép và áp đặt mưu đồ của Trung Quốc càng nhắc nhở người Việt Nam cảnh giác trước nanh vuốt của một hậu duệ mẫn cán đang kế tục các triều đại Trung Quốc cha ông của y trong lịch sử xưa kia, từng khiến ông cha ta luôn khẳng định ý chí độc lập, tinh thần quật khởi của một quốc gia có chủ quyền “từ Đinh Lê Lý Trần xây nền độc lập, cùng Hán Đường Tống Nguyên hùng cứ một phương”, hiên ngang khẳng định đây là điều “Tiệt nhiên định phận tại thiên thư” (sách trời vốn đã định rõ như vậy) và nghiêm khắc cảnh báo “Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm, nhữ đẳng hành khan thủ bại hư” (kẻ nào dám liều lĩnh xâm phạm, nhất định sẽ bị đánh tan tác).

Ông Tổng bí thư Trọng, ông Chủ tịch nước Sang trước khi mời họ Tập liệu đã học thuộc những lời dạy này của ông cha ta chưa? Ông Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng dại dột dành cho họ Tập thực hiện một việc chưa có tiền lệ là đọc diễn văn trước Quốc hội do ông chủ toạ đã thuộc điều này chưa?

Tôi xin hỏi các ông:

Việc các nguyên thủ quốc gia đọc diễn văn, diễn từ trước thượng hạ viện hay Quốc hội các nước là chuyện bình thường, song ở nước ta, đây là điều chưa có tiền lệ. Nay các ông mời họ Tập mở đầu cho việc này liệu các ông có hiểu, rồi các ông sẽ đi vào lịch sử thế nào không? Nhà Quốc hội ngốn một ngân sách tiền thuế khổng lồ của người dân sẽ mở đầu một trang nhục nhã là trải thảm đỏ mời kẻ xâm lược đến phán truyền chỉ dụ.

Xin nói rằng, chỉ những kẻ bán rẻ chủ quyền đất nước để đeo bám cái ghế quyền lực, mới cúi đầu “tuân chỉ” thiên triều chứ chúng tôi, những nhân sĩ, trí thức, những cử tri yêu nước và nhân dân Sài Gòn cũng như nhân dân cả nước thì không bao giờ. Vì vậy mà chúng tôi mới trân trọng gửi đến các đại biểu đại biểu Quốc hội TP HCM ba yêu cầu nêu trong THƯ KHẨN nói trên.

Trong tâm thế Việt Nam, cái bị khinh bỉ, thù ghét nhất là bọn bán nước cầu vinh, mà lâu dài nhất, sâu xa nhất và hầu như đã thấm vào máu người Việt suốt mấy nhìn năm lịch sử là những kẻ theo Tàu như bọn Trần Ích Tăc, Lê Chiêu Thống. Người Việt Nam khắc cốt ghi xương khí phách của Trần Bình Trọng, “thà làm ma nước Nam không thèm làm vương đất Bắc”, xin các vị đại biểu Quốc hội nhớ lại cho điều ấy. Ai đó dại dột, nếu không gọi là đớn hèn mà hồ hởi chào đón hoặc vỗ tay hoan hô họ Tập khi y xuất hiện tại Quốc hội thì chắc khi về nhà ngồi vào mâm cơm các vị sẽ nuốt không trôi trước ánh mắt dò hỏi nếu chưa dám gọi là khinh bỉ của chính con cháu các vị vì chúng đã được dạy những điều trên tại nhà trường.

Các vị đừng biến cái phòng họp sang trọng mang cái tên giàu biểu tượng là Hội trường Diên Hồng thành “Hội trường nhục nhã”, biểu tượng xấu hổ của sự khuất phục, quỳ gối trước kẻ vừa mới hung hăng ngang ngược tuyên bố trước thế giới Hoàng Sa, Trường Sa và Trường Sa là chúng nó. Nguyên văn là (nếu tôi nhớ không nhầm): “Trung Quốc có chủ quyền về quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa từ thời cổ đại”.

Dưới chân tượng Trần Hưng Đạo hôm nay, tôi muốn mượn lời Ngài, xin được đổi đi vài từ cho thuận tai, để gửi đến các vị đại biểu Quốc hội TP HCM: “các ngươi sinh ở đời nhiễu nhương, gặp phải buổi gian nan này, trông thấy những nguỵ sứ đi lại rầm rập ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà xỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tổ phụ [] các người trông thấy dân nhục mà không biết lo, trông thấy quốc sỉ mà không biết thẹn, thân làm tướng mà phải hầu quân giặc mà không biết tức, tai nghe nhạc để hiến nguỵ sứ mà không biết căm”.

Các vị hãy tỏ rõ các vị xứng đáng với sự tin cậy của cử tri, xứng đáng là con cháu của Đức Thánh Trần, không lùi bước trước bất cứ áp lực nào để tỏ rõ khí phách Việt Nam. Hãy dạy cho họ Tập và bọn bành trướng bài học như ông cha ta đã dạy cho vua Sùng Trinh nhà Minh thế kỷ XVII bằng khí phách của sứ thần Giang Văn Minh đã “bất nhục quân mệnh” ngửa cổ chịu chết sau khi ném vào mặt thiên triều câu đối “Đằng Giang tự cổ huyết do hồng để trả lời sự láo xược của vua Minh “Đồng trụ chí kim đài dĩ lục. Trong thời điểm nhạy cảm đầy thử thách này, các vị hãy cố làm sao để “bất nhục dân mệnh”.

Hãy thét to lên với Tập Cận Bình: Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam.

Máu người không phải là nước lã, tinh thần quả cảm hy sinh của các liệt sĩ bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc ở Biển Đông muôn đời bất diệt.

Xin cám ơn.

Comments are closed.