Văn học miền Nam 54-75 (232): Thích Nhất Hạnh (kỳ 2)

imageCHO BỒ CÂU TRẮNG HIỆN

Vết thương nhân loại

Gió về hơi bấc căm căm lạnh

Chiều xuống nhanh chân phủ núi đồi

Ri rỉ thấm dần manh áo mỏng

Chất gì loang loảng. Máu! trời ơi!

Vết thương nhân loại đà khơi mở

Trên chiếc tàn thân lấm bụi đời

Gió rét, chao ơi là buốt lạnh,

Lòng đau như cắt, lệ đầy vơi.

Ai gây chi lắm niềm cay đắng

Vũ trụ cầu van đến nghẹn lời!

Sâu độc đã vào, hoa lá úa

Rồi đây vàng võ một chiều thôi

Ôi vết thương sâu lòng nhân loại

Thuốc thang tìm kiếm đã bao hồi?

Đau quá, cạn khô dần huyết mạch

Đừng sâu thêm nữa hỡi  người ơi.

Xin cúi đầu đưa về

Đây hai bàn tay tôi

Xin trả về cho em

Thành khẩn nguyện cầu xin đừng nghiến nát

Tôi đã trở về, như một kẻ đầu hàng ngoan ngoãn

Dù muôn khổ đau, lòng không oán thán,

Bởi vì dưới ngôi sao em tôi đã sinh ra,

Bởi vì vì em tôi mới sinh ra

Để vạn kiếp làm người trai khờ dại

Đây hai bàn tay tôi

Là trái tim

Là khối óc

Là cuộc đời

Là tất cả những gì còn sót lại

Những bàn tay không mang quyền phép lạ

Nhưng đã hơn một lần nhỏ máu trên cung bậc thương yêu.

Đây hai bàn tay tôi

Xin trả về cho em

Kẻ thương yêu, mẹ dạy, không bao giờ tính toán

Cỏ mộ úa vàng, cũng như hoa hồng đương lứa

Thương yêu muôn đời vẫn hạt sương trong

Đây hai bàn tay tôi

Xin cúi đầu đưa về

Em nhìn xem: những vết thương ngày xưa vẫn chưa lành dấu máu

Mười ngón đơn sơ hồn em xin đậu

Như những giọt sương ngời đầu ngọn cỏ rung rinh

Đây hai bàn tay tôi

Một kiếp luân hồi không xóa nhòa thương tích

Nụ cười còn đây, tôi không bao giờ oán trách

Còn đây tâm hồn thơ dại ngày xưa

Đây hai bàn tay xưa

Băng bó vẫn chưa lành

Tôi mang về trả lại

Thành khẩn nguyện cầu xin đừng nghiến nát

Nguyện cầu mười phương trăng sao chứng minh.

Hãy nguyện cầu cho bóng tối thêm sâu hỡi ngàn sao lấp lánh

Thuyền đã ra đi, đại dương một sáng mai hồng

Tôi ở lại một mình

Đếm những dấu chân in trên nền cát trắng

Bao nhiêu người đã lo sợ ra đây

Cùng nguyện cầu cho trời yên bể lặng

Gió ơi, hãy mang lời cầu nguyện đi xa

Và xui giục cho trùng dương nổi sóng.

Hỡi đau thương, hãy lại đây cùng ta nhìn:

Người lái thuyền sáng hôm nay

Đang ngắm trời mây

Và thản nhiên cười trước sóng

Đã không nguyện cho trời yên bể lặng

Nhưng nguyện cầu cho chân cứng đá mềm

Hỡi đau thương, hãy lại gần đây thêm nữa

Với ta, hãy thôi đi chuỗi cười kiêu hãnh

Có ngươi, ta là tất cả,

Không có ngươi, ta chỉ là ta.

Hãy nguyện cầu cho bóng tối thêm sâu

Hỡi ngàn sao lấp lánh!

Ta muốn khi mặt trời vừa lên

Nắng mai sẽ xối chảy trên sườn đồi

Những dòng thủy tinh loáng bạc.

Ngày với đêm thù nghịch

Ngày với đêm tương sinh –

Từ ngàn vạn năm xưa, ánh sáng và bóng tối giao hình

Này em bé thơ ngây

Phải chăng em là một thiên thần vừa đọa?

Đừng nhìn ta với nét nhăn trên trán

Em đang còn xa lạ

Hãy cười lên, hương ngát bình minh

Hãy cười lên, trăng núi an lành

Cười đi như thuở nào ta còn thơ dại

Xin em đừng nghe lời ta nói

Để rồi lòng em thắc mắc ngẩn ngơ

Ngày mai nếu có nghe

Hãy nghe lời ta như nghe suối reo

Hãy nghe lời ta như nghe chim hót

Như xem liễu lục bông hồng

Như ngắm hoa vàng trúc biếc

Như nhìn bạch vân minh nguyệt

Tiếng hát ca nhiệm mầu sáng nay

Đã thoát ra từ khổ đau của ngàn muôn kiếp sống

Ngàn đóa sen tinh khiết nhả hương

Đã nẩy sinh nơi bùn lầy nước đọng

Ta vẫn đứng chờ em.

Xóm mới

Sáng hôm nay hộp diêm của tôi hết rồi

Bếp lạnh như trời cuối thu ướt lạnh

Tác phẩm dở dang còn đó

Tôi sang nhà láng giềng xin lửa

( Hồi bé chúng tôi thường hai đứa chạy xin)

Em hỏi tôi sẽ làm sao nếu nhà láng giềng không còn lửa

– Chúng tôi sẽ họp hai người hát ca

Nhớ lời em dặn” là những bông hoa”

Chúng tôi sẽ cầm đuốc đi bên nhau hướng về Xóm Mới

Em cũng cứ hát ca đi, trong khi chờ đợi,

Thế nào trong xóm ta cũng có nhà còn lửa

Thôi tôi xin mọi người đưa tay nói thực: có phải tất cả chúng ta đang tin ở điều đó như đang tin hôm nay

ở hiện hữu nhiệm mầu?

Tôi biết có những nhà nghèo, nhưng trấu hồng ngún cháy

ngày đêm trong bếp hồng âm ỉ

Tôi sẽ nhớ lời em không quấy động bếp lành

Một nắm rơm đặt vào

Đợi khói tỏa màu xanh

Em nhìn xem: chỉ một hơi thở nhẹ của hồn tôi thôi

cũng đủ gọi về lửa đỏ.

Anh về, người lữ khách hôm nay thấy lòng ấm áp

Một buổi chiều nhìn khói lam ấp ủ mái tranh thơ

Về Xóm Mới chúng tôi đi! tất cả vẫn mong chờ

Em tôi vẫn còn trông nom chút lửa hồng bếp cũ

Mái chèo xuôi nước sông

Thuyền về không do dự

Sao đêm an lành thuyền anh đi mãi

Nhìn bóng chiều sa không ngại

Vì biết tình thương hôm nay còn đủ sưởi ấm ngày mai

Bếp tôi ấm rồi, mời anh về với chúng tôi thôi

Công phu cüa ai ngàn nåm bắc một nhịp cầu nối liền xa cách

Tác phẩm còn tươi nét mực

Lấy giọng trong lành, em tôi sẽ đọc lên cho chúng mình nghe

bên tiếng nổ tí tách của những cành lửa reo vui.

Lửa đốt em tôi

Lửa đốt cháy lòng tôi, đau thế gian,

Ngã gục người học tăng bé nhỏ

Em đốt Tuổi Xanh thành Lửa Đỏ

Cháy ngất trời cao ngọn đuốc

Rực về sông núi âm u

Ôi thịt xương em

Cho tôi quỳ ngàn năm bên đống tro yêu quý

Luyện phép linh thiêng

Biến em thành hoa hồng trở lại

Những đóa sen búp đầu mùa chưa kịp hái

Chưa từng nở thấy ánh thiều quang

Tôi nghe rồi em, mưa gió phũ phàng,

Tôi nghe rồi em,

Từng tế bào rưng rưng trong cơ thể

Tôi nghe rồi, tiếng gọi em vang –

Không ai vô tâm đâu – địa ngục hay thiên đàng

Đều ngó về em, tim thế gian ngừng đập ;

Trời đất nhìn nha: trời cao hay thấp?

Tên em viết bằng chữ trăng sao.

Lửa đốt em tôi

Ôi là da là thịt

Em có đau không? nước mắt tôi không đủ

Để tưới lên, mát dịu hồn bé nhỏ linh thiêng

Tôi còn đây, thương tích dẫu nặng nề,

Mang nguyện lớn chuyển trao về thế hệ.

Tôi còn đây, chúng tôi hứa chẳng bao giờ phản bội.

Em nghe không? – chẳng bao giờ phản bội,

Vì tim em đã hóa trái tim tôi.

Bướm bay vườn cải hoa vàng

Mười năm vườn xưa xanh tốt

Hai mươi năm nắng dọi lều tranh

Mẹ tôi gọi tôi về

Bên bếp nước rửa chân

Hơ tay trên bếp lửa hồng

Đợi cơm chiều khi màn đêm buông xuống.

Tôi không bao giờ khôn lớn

Kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm

Mới hôm qua đây, tôi thấy bướm bay từng đàn rộn rã

trong khu vườn cải hoa vàng

Mẹ và em còn đó

Gió chiều như hơi thở

Mơ gì một mảnh tương lai xa xôi?

Gió mang tiếng ca. Ngày ra đi em dặn:

ỘNếu ngày về thấy khung trời đổ nát,

thì tìm tôi trong tận đáy hồn anh

Tôi đã về. Có tiếng hát ca, bàn tay trên liếp cửa

Hỏi rằng: Có tôi hôm nay đây, tôi giúp được gì?

Gió thì thầm: em nên hát ca

Bởi vì hiện hữu nhiệm mầu

Hãy là đóa hoa, hãy là nụ cười,

Hạnh phúc có bao giờ được dựng xây bằng vôi với gạch?

Hãy thôi là nguồn khổ đau cho nhau

Tôi tìm em.(Như đêm giông tố loạn cuồng

Rừng sâu đen tối

Những cành cây sờ soạng

Đợi ánh chớp lòe ngắn ngủi

Thấy cần được hiện hữu bên nhau, tìm nhau)

Em hãy là đóa hoa đứng yên bên hàng dậu

Hãy là nụ cười, là một phần của hiện hữu nhiệm mầu.

Tôi đứng đây. Chúng ta không cần khởi hành

Quê hương chúng tôi đẹp như quê hương của tuổi thơ

Xin đừng ai xâm phạm – tôi vẫn còn hát ca.

Đầu còn gối trên thánh kinh, sáng nay tôi nghe xôn xao trong nắng mai vũ trụ đang được những con ong vàng

siêng năng bắt đầu khởi công tạo dựng

Công trình xây dựng ngàn đời

Nhưng công trình, em xem, đã được ngàn đời hoàn tất

Bánh xe mầu nhiệm chuyển hoài đưa chúng ta đi tới

Nắm lấy tay tôi, em sẽ thấy chúng ta đã cùng có mặt tự ngàn xưa

trong hiện hữu nhiệm mầu.

Tóc mẹ tôi còn xanh, và dài chấm gót

Áo em tôi phơi còn phất phơ bay trước dậu

Nắng sớm mùa thu

Tôi ở đây. Chính thực là vườn xưa

Những cây ổi trái chín thơm

Những lá bàng khô thắm

Đẹp

Rụng

Còn chạy chơi la cà trên sân gạch

Tiếng hát vẳng bên sông

Những gánh rơm thơm vàng óng ả

Trăng lên, quây quần trước ngõ

Vườn cải hoa vàng, chính mắt tôi vừa thấy sáng qua.

Tôi không ngủ mơ đâu,

Ngày hôm nay đẹp lắm, thật mà

Em không về chơi trò bắt tìm nơi quá khứ

Chúng mình còn đây, hôm nay, và ngày mai nữa,

Đến đây

Khi khát ta cùng uống ở một giếng nước thơm trong.

Ai nói cho em nghe rằng Thượng Đế đã bằng lòng

cho con người khổ đau đứng dậy hợp tác cùng người?

Chúng ta đã từng nắm tay nhau từ muôn vạn kiếp,

Khổ đau vì không tự biết là lá là hoa

Em hát ca đi. Bông cúc cười theo em bên hàng dậu,

Đừng bắt chúng tôi nhúng hai tay vào vôi cát,

Những ngôi sao trời không bao giờ xây ngục thất cho chính mình.

Để cho chúng tôi hát ca. Để cho chúng tôi là những đóa hoa.

Chúng tôi đang ở trong cuộc đời –

mắt chúng tôi chứng minh cho điều ấy.

Bàn tay cũng là hoa. Đừng biến bàn tay em tôi thành dây chằng

Thành khớp răng cưa

Thành móc sắt.

Hiện hữu không kêu gọi tình thương.

Hiện hữu không cần ai phải thương ai

Nhưng em phải là em, là đóa hoa, là bình minh hát ca,

không đắn đo suy tính

Xin ghi vào đây một tân ước nữa của tất cả chúng ta

Và xin vẫn nghe lời tôi như nghe suối reo, như nhìn trăng sáng

Em về, đưa Mẹ về cho tôi thăm

Cho tôi hát em nghe, để tóc em sẽ dài xanh như tóc Mẹ.

Về với em bé thơ ngây

Sương vương cành lá, bình minh đến

Tôi thấy em tôi mỉm miệng cười

Nắng sớm trong như hồn bích ngọc

Ngày xanh tuổi mộng nở xinh tươi

Ngây thơ mắt biếc hồn vô tội

Tràn ngập nhân gian vạn tiếng cười

Sầu đau nhân loại, như mây khói,

Phút chốc tan dần trong nắng mai.

Đau thương sầu hận ngàn muôn kiếp

Danh lợi phù vân, gợn nắng chiều,

Tôi thấy thiên đuờng đang mở cửa

Nâng hồn em nhỏ trái tim yêu

Về đi, lữ khách! đường xa lắm

Cát bụi sầu thương vướng đã nhiều

Thanh thản ngủ trong lòng đạo cả

Cho hồn thơ ấu được nâng niu.

Chân dung

Gió sớm mai hồng lật những trang ngà

Tập thơ thời gian vô cùng dệt bằng tơ lụa không gian,

đóng bìa xanh rừng thẳm

Những trang thơ mênh mang lòng đại dương bát ngát

Tôi tìm bài thơ chân dung Em, nét chữ lung linh sắc hoa mầu lá

Trời cao đã cho đại dương sâu ngôi sao đẹp nhất của mình

Muôn đời mắt em ngời sáng

Trùng điệp sóng dồn về cát trắng

Trinh nguyên vừng trán phương Đông.

Gió mai thoảng về hơi thở

Cành lá thì thầm để rơi những giọt sương trời lác đác

Tây phương da trời là suối, những sợi tơ trời vén gọn,

để cho trăng nở tuyệt vời

Mưa, ôi những sáng tuôn mưa – trời đất chuyển mình,

dồn dập thét gào, những đọt cau xa oằn oại,

những con chim trong màn mưa bạc,

Tôi quỳ xuống rưng rưng. Tiếng gọi của em từ bản thể

vọng về, tôi gục đầu lắng hết tâm tư, mắt đầm lệ nhớ

Trưa, ôi những buổi trưa lắng vào tuyệt đối – trời cao xanh ngắt,

bâng khuâng nghe  tiếng gọi tôi về

Tiềm thức dâng tràn u hoài của thăng trầm mấy kiếp

Lá đón nắng hồng mai đến: chiếc áo tháng tư nhẹ sắc,

thoáng hương kỳ ảo mùa Xuân

Em khắp nơi

Và đôi bàn tay em, đôi bàn tay, hoa nở tuyệt vời trên sự sống

Phép mầu hiển hiện khi những ngón tay ngà hé mở:

Chim bồ câu xòe cánh trắng

Cao vút trời xanh hòa bình tỏa rạng – tiếng ngợi ca

vẳng lại tự những tinh cầu xa…

Đêm bình yên. Trời cao. Biển dâng từng đợt sóng

Và đợt sóng cao, to

Hào hùng hơn cả

Đang vươn mình tìm tới tận chân trời.

Nét chữ trăng sao trên tờ thơ mầu nhiệm

Em về: hoa hồng hé cánh

Tia nắng đầu reo vui trên mầu hoa đại còn đẫm ướt sương khuya

Nụ cười tới trên cánh hồng sen úp mi, hé nở:

Bờ xanh xanh, hương xa gọi về muôn huyễn tượng

Long lanh mặt trời chói rạng trong ngàn sương đọng giọt.

Mắt mờ hoen lệ

Trước nhiệm mầu biểu hiện

Tôi mỉm cười nhìn mây nước:

Bài thơ em hé vườn sáng chân như.

Đừng biến mảnh vườn xanh xưa thành mồi ngon lửa dữ

Khói lửa dậy mười phương

Hoảng hốt cuồng phong

Thương đau ngập tràn về sông núi

Khóc các anh

Thương các em

Tôi còn đây, hồn và xác bồn chồn như đứng trên đống lửa

Mẹ thương đau, chiều rám hồng

Lòng như sa mạc, mắt khô không tìm ra lệ khóc

Chiều nay em về đâu?

Bên hông tôi súng nổ

Lửa tên làm mẹ ruột gan bời bời héo hắt

Mái tóc điểm sương bao nhiêu lần ẩn nhục,

Bao đêm chong đèn cầu cho mưa tạnh gió êm?

Tôi biết chiều nay chính Em sẽ bắn Tôi

Để lại vết thương cho Mẹ ôm ấp ngàn đời nhức nhối

Ôi tàn ác những ngọn cuồng phong từ phương nao thổi tới

Làm cho nhà tan cửa nát,

Ra đi, ruộng vườn khô cháy

Ngoảnh nhìn lui, ruột thắt gan khô

Ngực tôi đây, em bắn đi. Mạch máu của Mẹ truyền cho đây,

em cắt đi, để mà xây dựng nên lâu đài em mơ ước.

Anh nhân danh ai

Em nhân danh ai

Ôi hãy trở về nghe lời ru của Mẹ

Thương yêu ngọt bát canh Tần.

Những đêm bên ướt Mẹ nằm

Bên ráo Con lăn,

Từng miếng cơm nhai

Từng bầu sữa cạn

Bao nhiêu ngày

Bao nhiêu tháng

Bao nhiêu năm

Lo lắng cho con nên hình nên vóc

Sáng nay một viên đạn đồng làm Anh ngã gục

Một viên đạn đồng ghim vào giữa tim, thân Em lăn lóc

Mẹ sống làm sao được nữa, con ơi?

Chị sống làm sao được nữa, em ơi?

Thương đau chừng nào vơi, bên cạnh đĩa dầu hao xóm cũ?

Anh nhân danh ai

Em nhân danh ai

Ôi hãy trở về quỳ sám hối dưới đôi chân Mẹ

Đừng biến mảnh vườn xanh xưa thành mồi ngon lửa dữ

Gió cuồng tàn bạo tha phương.

Ngực tôi đây, anh bắn đi, mạch máu của Mẹ truyền cho đây,

anh cắt đi, để mà xây dựng nên lâu đài anh mơ ước.

Mẹ là tình thương

Mẹ không là chủ nghĩa

Tình thương, mái tranh nghèo có cả anh em ta

Và chủ nghĩa, bức trường thành máu lửa.

Mẹ không có phe, đừng tự nhận anh về phía Mẹ

Mẹ không có phe, đừng tự nhận em về phía Mẹ

Mẹ không có phe

Ôi tôi thấy dáng điệu cầu xin xót thương rơi máu,

Mẹ đang chấp tay cầu khẩn anh em ta

Trưa nay tôi gục đầu trên miếng tre xanh lịch sử

Tình thương nơi ta, anh ơi, hình như sắp chết

Tình thương nơi ta, em ơi, hình như đã chết

Và như vậy, người Mẹ hiền thân yêu sẽ chết

Công trình máu lửa ta xây, sẽ là của ai đây?

Sáu chiếc chèo tay

Thuyền đi từ bến sông lầm lạc

Gió cuốn mang xa một cánh buồm

Sáu chiếc chèo tay khua nước bạc

Đi từ mây nước gọi hoàng hôn

Mưa rơi từng hạt trên mui vắng

Như tiếng than van của mọi trời

Sóng nở thành hoa trên mặt nước

Sắc hoàng hôn, tím, ngã chơi vơi

Sáu chiếc chèo tay mang nhịp sống

Đưa thuyền tách khỏi bến mê mờ

Qua ngàn lớp sóng trần xô đẩy

Hướng thẳng về nơi bản thể xưa

Đây rồi: tràn lan trên đất yêu

Ngàn bông hoa lạ nở trong chiều

Hương thơm lúa chín say mùi rạ

Sắc thắm mây hồng quyện tiếng tiêu

Thuyền đến bên sông: ngừng nhịp nước

Quay nhìn bến cũ lúc ra đi

Thì đâu? nơi cõi xa xăm ấy

Là cả mênh mông chẳng thấy gì!

Đã xa hun hút bờ mê vọng

Sóng gió trần gian cũng lặng rồi

Phương xa ngây ngất trời hương khói

Bến bờ giải thoát hiện ngàn nơi

Chiến tranh

Xin hãy nghe tôi đây

Làng tôi hôm qua chỉ vì có sáu người Việt Cộng về

Mà đã bị dội bom – hoàn toàn tan nát!

Cả làng tôi chết sạch

Nền hoang ngơ ngác

Lũy tre xác xơ

Miếu thờ ngã gục

Tôi về đây trong mây nước rưng rưng.

Có trăng sao mười phương

Có nhân loại, có anh em đây

Cho tôi cất cao lời tố cáo cuộc chiến tranh bẩn thỉu này

Cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, dã man, thảm khốc,

Ai xô chúng tôi vào vũng lầy chết chóc?

Xin làm chứng cho tôi

Hãy nghe tôi đây

Tôi nói rằng  tôi không công nhận cuộc chiến tranh này

Chưa bao giờ và không bao giờ công nhận cuộc chiến tranh này

Tôi muốn nhắc lại một ngàn lần, trước khi tôi bị giết

Hãy nghe tôi, như nghe chim đỗ quyên,

Vì anh em

Nhỏ giọt máu trên cành hoa mà kêu lên tiếng kêu bi thương thống thiết

Tất cả các anh hãy quay báng súng về đập vào khối đen hận thù tham vọng

Hãy đưa bàn tay của các anh ra mà chở che cho sự sống

Kẻ thù của chúng ta là cuồng tín, là bạo tàn

Là tham lam, là vu khống

Kẻ thù chúng ta không phải con người

– dù  con người  gọi là Việt cộng –

Giết  con người  đi rồi, chúng ta ở với ai?

Hãy đuổi chúng đi, những đàn âm binh từ muôn phương tràn tới

Gieo rắc vô minh, hận thù

Sầu thương vời vợi

Anh em giết nhau tủi nhục quá chừng

Cuộc chém giết vô nghĩa quá rồi, oan khuất nhiều rồi

Anh có nghe không?

Ruột đau chín khúc

1.

Tôi đến đây để cùng khóc với các anh các chị.

Xứ sở ta đau thương và cảnh tình ta bi đát.

Bàn tay tôi đây xin các anh nắm lấy, xin các em nắm lấy,

Tôi muốn được nói cùng các anh và các chị: dù sao thì chúng ta cũng phải can đảm để mà lo lắng cho trẻ thơ, cho ngày mai.

2.

Đã một tháng rưỡi trời sau khi nước rút, em tôi nhận được

của cứu trợ hai lần, một lần chưa đầy lon gạo.

Ba ngày mới có một bữa cơm. Chiều nay tới thăm em, tôi được em cho biết rằng tối nay em phải ăn đọt cau và bắp thối.

Thương thay cho em tôi

(Và cho biết bao chiếc đầu xanh vô tội

Một đàn trẻ con da vàng mặt bủng)

Đi kiết từ hơn một tuần nay, không thuốc không men.

Nước cuốn mất mẹ em rồi, nước cuốn mất cả cha em,

nước cuốn mất cả em em nữa

Trên chiếc đầu thơ ngây, khăn tang không có

Nhưng nắng chiều vàng vọt trên cánh đồng tan hoang

xác xơ khốn khổ

Đã là chiếc khăn tang phủ trọn tâm hồn tôi.

3.

Hãy tới đây mà chứng kiến cảnh những người thương của tôi trong trận bão lụt Giáp Thìn. Đến để ẵm trong tay em bé xanh xao đã rủi ro còn sống. Để thấy người cha trẻ sau khi tìm biết rằng vợ và bốn con đã chết, trong ba ngày ba đêm đã ngồi yên nhìn vào khoảng không, và thỉnh thoảng cười lên sằng sặc.

Ở xa xăm anh có nghe thấy tiếng cười ấy không?

Hãy đến đây để thấy cụ già râu bạc, sau những ngày cô đơn

tuyệt đối trên mảnh đất hoang, đã quỳ xuống đỡ lấy nắm cơm cứu trợ trên tay một em thiếu nhi ngơ ngác.

Cụ đã quỳ trước  tình thương, trong khi em bé khóc

“Cụ ơi, con chỉ bằng cháu của cụ mà thôi”

Nhưng dù sao thông điệp tình thương đã tới nơi rồi

Tôi có quyền đặt lòng tin nơi ngày mai nhân loại.

4.

Chồng chị đã mất rồi, con chị đã mất rồi,

Vườn dâu tan nát

Bếp lửa làm sao nhóm lại, mảnh đất nghèo ơi?

Trời cho, rồi trời lấy lại,

Tôi sợ chị tôi chiều nay không còn kiên nhẫn,

Mà mở miệng ra, nguyền rủa hiện sinh mình.

Tôi khóc khi nghe chị nói rằng:

Tuy một phút khó khăn

Mà khỏe thay những gia đình chết trọn .

Nhưng hôm nay còn tôi, còn anh, còn bạn

Ta chung lưng gánh đầy hiện hữu trên hai vai

Hãy nương vào nhau, và gắng đừng bật lên tiếng khóc;

con đường còn dài,

Vì thế hệ tương lai, hãy cúi đầu đi tới.

5.

Người nông dân ngửng đầu lên khi nghe lời tôi hỏi

Và chua xót trả lời, không e dè, ngần ngại:

Tôi ghét cả hai bên

Tôi không theo quốc gia

Tôi không theo giải phóng

Tôi chỉ theo người cho tôi sự sống

Cuộc tồn sinh! ôi tủi nhục không chừng!

6.

Trên thượng lưu sông Thu Bồn

Đứng giữa dòng

Tôi cắt đầu ngón tay cho giọt máu đào rơi,

hòa tan vào dòng nước

Máu tôi đã được hòa với dòng sông

Thôi hãy nằm im

Tất cả những ai đã vong thân oan ức!

Còn những người sống, và còn dòng sông đây –

Nghe tiếng trẻ thơ từ muôn trùng đồng vọng

Tôi đã trở về giữa những thành núi cao

Để đêm nay nhìn đỉnh núi nghiêng đầu nghe dòng sông kể chuyện

Chúng tôi còn đây, trong cuộc đời hằng chuyển,

sẽ xin đứng bên nhau mà dựng lại quê hương

7.

Có những Trì Địa tay còn lấm mực nhà trường

Xẻng cuốc trên tay

Đào đất bắc cầu

Cúi xuống vừa khóc vừa chôn những thây người sình thối

Có những bóng hình Quan Thế Âm, với vừng trán thơ ngây vô tội

Áo nâu

Chân đất

Nón lá che đầu

Lặng lẽ đặt từng bước chân non trên vùng đá sạn thương đau

Chui vào những túp lều con mới dựng

Bất chấp hiểm nguy quốc gia, việt cộng

Tìm tới

Những người thoi thóp

Đang ngửa cổ chờ trông

8.

Tôi đã thấy rồi bàn tay các em

Tuy bé nhỏ, nhưng hiền như tơ trời Đâu La Miên thuở trước

Vừa đưa ra để ẵm lấy trẻ thơ

Thì đứa bé bỗng nhiên lặng thinh, nín khóc

Và mắt người mẹ khốn khổ sáng lên như hai viên bích ngọc

Khi nhìn hộp sữa đã được từ nghìn trùng sông nước

đem đến cho con

9.

Tôi ngồi đây, trước cánh cửa thiên đường

Đương khép chặt

Tôi cúi đầu mong đợi

Nơi vườn cũ chắc hương cau còn nhẹ tỏa

Nhưng các em sao lặng lẽ chiều nay

Hãy cất tiếng lên, trên mảnh đất đau thương này

Cất tiếng lên, cho chim xanh ngàn nơi bay về quy tụ

Cho nước non này mãi còn cẩm tú

Nói lên đi em

Hiện hữu sẽ bừng sinh sau ngôn thuyết  nhiệm mầu.

Hoa mặt trời

Em đến đây, bằng đôi mắt hồn nhiên

Nhìn màu xanh của pháp thân hiển hiện

Dù thế giới tan tành

Nụ cười bông hoa cũng không bao giờ còn tan biến

Chúng ta đã được gì hôm qua

Và sẽ mất gì sáng nay?

Em đến đây

Theo ngón tay tôi

Nhìn thẳng vào thế gian điểm tô bằng ảo tượng

Hoa mặt trời mọc rồi

Muôn hoa khác đều quay về quy ngưỡng.

Một mũi tên rơi hai cờ huyễn tượng

“Cũng như dòng suối về gặp đại dương

Ngày mai ra đi anh nhớ hát lên khúc ca mùa mới

Tiếng hát kia vẳng lại sẽ đủ sức tiễn tôi trên một đoạn đường”

Tôi sẽ không ra đi

Hoặc sẽ ra đi nhưng không bao giờ tôi đến

Nơi khởi hành có trăng mây gió nước, và nơi tôi đến đón chờ

cũng sẽ có hoa vàng trúc tím

Là lá là hoa, em đã có tôi từ vô thỉ

Và mầu xanh trời cao trong mắt em sẽ còn mãi mãi

Nhưng vì không thấy, thương tôi, em đã bao lần nhắc chuyện ra đi

Sáng nay sau giấc ngủ của trăng sao,

vũ trụ làm rơi những giọt nước mắt trong như pha lê,

Êm dịu sương khuya, hãy khóc cho hồn ngươi thêm đẹp

Nước mắt sẽ biến hồn hoang vu thành nơi vườn quê tươi sáng,

Thanh lương thấm lòng trái đất, nâng niu lộc mướt chồi non,

Ngày xưa những khi ngồi nhìn em khóc, tôi cũng đã ưng khóc

để được dỗ dành.

Ôi thiên nhiên

Bà mẹ tóc xanh, xanh mướt đất trời, nụ cười đem về

đầy bướm chim hoa lá,

Là lá là hoa, em đã có tôi từ vô thỉ

Và trong nhận thức mong manh em, tôi thực chưa bao giờ

từng hiện hữu tử sinh.

Em có nhớ ngày đầu tiên khi Mẹ đưa tôi về, nhờ  năm nhóm

nhiệm mầu, em mới trông thấy bóng hình tôi hiển lộ?

Ngày mai bóng hình mất đi

Em hãy mỉm cười

Và bình thản tìm tôi trở lại

Tìm tôi qua thanh sắc đã sinh và đã mất

Để thấy rằng tôi vẫn còn chân thực

Chưa bao giờ đi

Chưa bao giờ đến

Qua thời gian, qua nhận thức, qua chủ khách tồn sinh.

Tìm tôi và tiện dịp em tìm em

Nét khám phá nguyên sơ

Chỉ cho em thấy rằng em là bất diệt

Em sẽ thấy

Không có gì đi, mất

Và với một mũi tên thôi, em bắn rơi một lần hai lá cờ huyễn tượng

Chân như sẽ xuất hiện mầu nhiệm nơi tử sinh.

Tôi đang mỉm cười an nhiên trong phút giây hiện tại

Nụ cười nở mãi trong bài ca mùa Xuân bất tận

Trong nụ cười kia em cũng sẽ thấy em còn mãi

Bởi vì em quả thực chưa từng bao giờ hiện hữu

trong ảo tưởng tồn sinh.

Nụ cười hôm nay, ta sẽ nhìn thấy ngày mai

Tận cuối đường ảo tượng

Không có gì đã qua và đã mất

Không có gì sẽ qua và sẽ mất

Và suối chim khuyên em hôm nay

“Hãy vẫn cứ là bông hoa hát ca”.

Vòng tay nhận thức

Thử hữu cố bỉ hữu

Thử vô cố bỉ vô

Chuông ngân một đêm dài không ngủ

Hai bàn chân không, tì tay cửa sổ

Tôi đợi vườn cây hoa lá hiện hình.

Ánh sáng chưa về

Nhưng trong lòng đêm thâu

Tôi biết em còn đó

Trong lòng đêm thâu hay trong lòng bao la nhận thức

Tự bao giờ, em vẫn là duyên sở duyên.

Lát nữa bình minh về, và em sẽ thấy

Cả em, cả chân trời hồng

Và cả mầu trời xanh biếc

Mênh mang, vời vợi

Đều hiển hiện trong lòng mắt tôi

Xanh nghĩa là xanh cho ai

Hồng nghĩa là hồng cho ai

Nghiêng mình trên giòng nước trong, em hỏi

Hiện hữu ca lời duy nhất nhiệm mầu

Tôi bỗng mỉm cười hồn nhiên trước đêm sâu

hồn nhiên trinh bạch

Tôi biết vì tôi còn đây nên em còn đó

Và hiện hữu em trở về bừng tỏa nơi nụ cười

huyền diệu của đêm nay.

Sải tay, tôi bơi đi

Bình yên

Trong giòng suối trong, im lặng,

Tiếng nước thì thầm bên tai, êm ái,

Tôi ngửa mặt nhìn trời cao, đầu tôi gối sóng

Còn kia, đúng rồi, mây trắng trời xanh

Xao xác lá thu trong rừng cây

Và ngây ngất hương thơm của cỏ rơm đồng nội

Kìa ngôi sao khuya đưa lối

Cho tôi trở về.

Tôi  biết  là em còn đó, vì tôi còn đây

Vòng tay nhận thức, vô lượng do tuần, nối liền diệt sinh năng sở

Và tôi đã thấy

Trong lòng đêm thâu hay trong lòng bao la nhận thức

Của em, cũng như của vườn hoa lá

Tôi đã tự bao giờ, vẫn là duyên thân sở duyên

Diệu hữu ca lời chân không mầu nhiệm.

Đêm thâu còn đang nguyên vẹn

Âm thanh hình bóng em về tràn đầy nơi hiện thể

Bởi vì đêm nay

Tì tay trên cửa sổ

Và chân không trên nền đất mát

Tôi còn đây, đang hiện hữu cho em.

(còn tiếp)

Nguồn: http://www.thuvien-thichnhathanh.org/index.php/tac-ph-m/93-i-nh-mt-dong-song/593-tto-4-cho-bo-cau-trang-hien?showall=1&limitstart=

Comments are closed.