Văn học miền Nam 54-75 (233): Thích Nhất Hạnh (kỳ 3)

CHO BỒ CÂU TRẮNG HIỆN (tiếp)

Ngôi sao nhỏ

 

Liên tiếp mười hôm trời nặng mây mù

Bên cửa sổ nhìn em, bốn phương mịt mờ không thấy

Em đi đâu ? Linh hồn tôi bỡ ngỡ

Như con chim con lạc vào một hải đảo đầy đặc sương mù

Mưa gió tơi bời mấy đêm

Kinh thành hoang lạnh, ướt bóng người đi đêm hè phố

Chúi đầu trên sách, bắt chước chàng thư sinh thuở trước

Những mong rộng mở chân trời tiềm thức, hiện bóng hình em

Mưa gió vẫn tơi bời

Đêm nay đầu chúi trên án thư

Ta không ngờ gió cuốn ngàn mây, trời quang, mưa tạnh,

Thao thức vừa nghe tiếng gọi

Giật mình nhìn ra, ta thấy bóng em bên cửa sổ :

Em đã trở về !

Ôi thương thay ngôi sao nhỏ ! Qua bao nhiêu mưa gió dập dồn

Em đã đi lạc về phương nao, tự bao giờ,

và đã khóc trên bao nhiêu cánh đồng xa lạ ?

Em đã về

Mắt còn ngơ ngác nhìn ta qua cửa sổ

Đi đâu trong bao nhiêu ngày mưa gió

Thân bé bỏng còn run

Vì ngợp gió vô biên ?

Nằm yên trong lòng cốc pha lê, mắt lệ cười buồn, em kể :

“Hôm nay thiên đình mở hội ngàn sao,

Trời quang, mưa tạnh,

Em đã về tận thiên cung đội sớ

Quỳ nơi điện ngọc

Xin cho đất cũ thanh bình

Cho hoạn nạn tai ương

Cho binh đao nước lửa

Cho bạo quyền hung ác

Ngừng tay trên mảnh đất nghèo khổ quê hương “.

Tiếng gọi của em vang thấu ngàn sao,

ngập ngừng từng giọt lưng chừng không gian muốn rụng,

Cho ta cảm ơn muôn trùng tinh đẩu

Những viên kim cương niềm tin bất diệt, những bông hoa

nở sáng trên cánh đồng tâm thức bao la.

Ngôi sao bé nhỏ đã về

Mắt tôi đầm lệ

Tôi gọi tên tôi

Mà tâm tư chợt thấy rưng rưng.

 



Duy thị nhất tâm

 

Thành trì em năm xưa

Ai đã hứa sẽ xây cho vững chãi ?

Sáng hôm nay những người cũ bỗng thấy bập bềnh phiêu giạt

trên sóng gió đại dương

Khổ đau xây cho loài người một trú địa cuối cùng,

Và nơi đó em sẽ ẩn náu qua đêm dài độc địa.

Hãy nhắc lại cho tôi nghe những lời năm xưa tôi đã hứa

Để tôi có thể còn có mặt ngày mai và làm chứng cho em

Những mũi tên cắm vào thân thể tôi vẫn còn đây, nguyên vẹn,

chưa bao giờ giao trả

Sửa soạn khu vườn xanh của em cho sây trái

Tôi cũng sẽ là một con chim như những con chim khác

Suốt đời chỉ muốn tìm tới chốn suối ngọt cây lành.

Hãy là chuyển luân thánh vương

Ngọn bút nội tâm em sẽ ký sắc lệnh đày khổ đau

ra ngoài vòng hiện hữu

Và gọi về từ muôn phương tản mác nào hoa, nào bướm,

Cho chồi non tuổi xanh căng nhựa sống,

Vũ trụ cười khi hai mắt em cười.

 



Giao cảm

 

Lặng lẽ chiên đàn nhả khói thơm

Đỉnh trầm xông ngát ý thiền môn

Lung linh nến ngọc ngời sao điểm

Thanh tịnh. Trần gian sạch tủi hờn.

Chầm chậm xuân về lòng đất chuyển

Nhạc trời thanh thoát rộn muôn phương

Tâm linh một thoáng bừng giao cảm

Lặng hết bao nhiêu lớp sóng cồn

Trời đất hân hoan mừng nắng dậy

Một đàn em nhỏ rộn yêu thương

Quần điều áo lục theo chân mẹ

Hái lộc mùa xuân chật ngả đường.



 

Quán tưởng

 

Trăng tròn đêm nay, xin gọi hết muôn sao về cầu nguyện

Và định lực khiến trời rung đất chuyển

Tập trung về nơi điểm sáng của tự tâm

Có muôn loài làm chứng đây, đau thương đã ngập tràn rồi,

Mười phương nghe tiếng chuông khuya

Hãy chấp tay quán từ bi

Cho mật ngọt tình thương nơi trái tim ứa thành cam lộ

Giọt nước thanh lương, trên lòng đau thế gian, xóa tan sầu khổ

Từ đỉnh tâm linh cao chót vót

Cam lộ chảy về từng mạch

Thấm nhuận đồng xanh, ruộng mía, vườn dâu.

Con rắn hổ mang uống xong giọt sương khuya trên đầu ngọn cỏ,

Bỗng cảm thấy tiêu tan nọc độc trên lưỡi mình

Và những mũi tên tẩm thuốc của loài ma

nở thành bông hoa khi bay đến

Cam lộ vương như lai !

Cam lộ vương như lai !

Phép mầu hiển hiện :

Với hai cánh tay trẻ thơ mũm mĩm, em nghiêng đầu

thương yêu ôm con rắn vào lòng

Lá xanh vườn xưa, nắng lên trên tuyết trắng

Dòng Tào Khê vẫn hướng về phương Đông

Tịnh thủy trong bình là tịnh thủy trong lòng :

Cho súng đạn trần gian khuya nay rơi xuống tan thành cát bụi.

Một bông hoa nở rồi

Hai bông hoa nở rồi

Muôn bông hoa tím vàng lấm tấm trên thảm nhung đồng nội

Và thiên đường hé mở một lần với nụ cười trên đôi môi em thơ.

Nếu hỏi rằng “người muốn bao nhiêu “

Tôi sẽ xin rằng “tất cả “

Tôi tham lam hơn ngày xưa, tham lam tột độ,

Cả ngài, cả tôi

Cả người thiên hạ

Xuôi về, sáng hôm nay, trong duy  nhất nhiệm mầu.

Ôi những mảnh rời nhau, khổ đau,

Tách ra ngoài đại thể !

Đã từ lâu, ngàn vạn đời,

Chúng tôi tự tìm, sờ soạng, trong ngục tù giả trá an vui

Sáng hôm nay em tôi trở về quỳ dưới Phật đài

Mắt đầm đìa lệ,

Ôi những linh hồn đi tìm bến đỗ

( Hình bóng của tôi xưa

Phiêu lưu ngàn năm, một hôm sầu khổ, khao khát bến bờ )

Hãy để yên cho em quỳ lâu trên điện Phật

Cho lệ em thầm lặng chảy

Cho lệ em mặc sức tràn trề

Hãy để yên cho quỳ lâu thêm nữa

Đủ thì giờ cho lệ em khô ráo

Bởi vì người ơi, một sáng mai kia,

Tôi sẽ đến châm lửa vào túp lều nho nhỏ của em ở ven đồi

Túp lều duy nhất còn lại của đời em

Cho lửa cháy lên cao

Cho tan hoang tất cả

Cho chỗ nương tựa cuối cùng tan rã

Cũng như chiếc bè, trên đại dương, tan rã,

Để vỏ cứng hồn em, trong hỗn độn nhiệm mầu,

Sẽ vỡ toang. Tràn trề ánh sáng !

Tôi sẽ gặp em, bên ánh lửa hồng cháy rực của túp lều

Nước mắt sung sướng chan hòa

Tôi nhìn em

Và khi cầm tay em, tôi hỏi rằng : “em muốn bao nhiêu “

Tất nhiên em sẽ cười và sẽ xin rằng “tất cả “.

 



Trầm hương tưởng niệm

 

Bảy năm

Trầm hương xa

Hình ảnh mẹ

Một sáng mùa thu lạnh nắng

Mẹ rủ áo ra về

Đau thương đầy vai trút nhẹ

Con không khóc ;

Cuộc đời xa lạ,

Ra đi tủi hờn rưng rưng

Gió bay áo con

Vàng nắng, đồi cao, trời xanh,

Nấm đất.

Những người còn ở lại sau chót

Cũng ra về.

Con nói chuyện cuộc đời

Lòng tan nát nhưng bình an

Hiện hữu đã quá nặng nề trên vai mẹ

Bảy năm

Thỉnh thoảng mẹ về, linh động

Hôm nay hai giọt nước mắt xót thương

Tủi hờn con chia với mẹ

Hiện hữu vai con còn gánh

Nhớ về hình ảnh mùa thu xa

Trầm hương xa

Gió thổi vi vu

Đồi cao ngợp nắng

Hôm nay con về

Ở lại với con hôm nay mẹ ơi

Ngày mai không biết về đâu phiêu bạt

Nhưng Mẹ vẫn còn

Ôi thương yêu ngàn năm

Cho con gục đầu nhớ nhung

Gọi về quê mẹ.

 



Thế giới chúng ta

 

Nắng trên ngói reo vui

Và nắng trên bức tranh sáng nay đồng vọng

Tôi chế nắng bằng mầu

Nhờ mầu chuyền sức ấm

Tiếng hát của loài chim sứ giả

Sáng nay

Nói rằng thế giới chúng ta

Lại bắt đầu một chu kỳ tạo dựng.

 



Mùa nhân loại mang áo mới

 

Tôi đến đây trong u tịch rừng sâu

Ngồi lắng hết tâm linh vào cảnh vật

Trời thanh tịnh quá ! nắng chiều đang tắt

Cả rừng cây lặng lẽ đứng trang nghiêm

Cảnh thiên nhiên trong giờ phút êm đềm

Đã xâm chiếm. Để tâm hồn xúc động,

Tôi suy nghĩ miên man về cuộc sống

Đầy đau thương sầu khổ của nhân gian :

Ai đã ra tay rẽ nghé, chia đàn ?

Trời ! cuộc sống tang thương và đẫm máu !

Tiếng sinh linh kêu mười phương chưa thấu

Tiếng say cuồng của bạo lực vô minh

Tôi ngồi yên nghe tất cả bất bình

Lắng đọng xuống hồn thiêng liêng, kết tụ

Gió kín đáo trong cây thầm ủ rũ

Rồi không gian bỗng chuyển ý trầm tư

Tôi ngồi yên như núi, lặng như chùa

Mãi an trú trong chiều sâu hơi thở

Đất mẹ còn đây thương yêu phòng hộ

Hẹn chữa lành muôn vạn nẻo sầu thương

Từ nguồn tâm, năng lượng đã lên đường

Gây chuyển biến sâu xa hồn vũ trụ :

Lao xao không gian muôn vàn tinh tú

Tôi bỗng nghe lòng đất nở hoa tươi

Trong thân cây nhựa mạnh thúc đâm chồi

Nước chảy xiết thêm giữa lòng thác suối

Mùa thiên nhiên đã về, mang áo mới !

Tôi nghe mênh mông nắng reo đồng nội

Đất vùng quê khoai sắn lên tươi xanh

Hoa nở, chim ca, trái nặng trên cành

Sung túc quá, một mùa xuân vũ trụ !

Tôi linh cảm thấy loài người muôn xứ

Đang đứng lên, chèo chống giữa phong ba

Ủ nguồn nhân nơi tin tưởng chói lòa

Lấp cạn hố phân chia và sầu khổ

Bông trí tuệ đang tưng bừng đua nở

Cây tình thương đang khoác áo xanh tươi

Hương tự do ướp lấy cánh hoa đời.

Tôi nghe không gian tiếng kêu rộn rã

Nghe vũ trụ tưng bừng trong cây lá

Cả loài người khoác áo mới tương thân

Và nơi đây, lấp loáng ánh sương trăng

Tiếng hoa lá hò reo bừng mạch sống.

 



Anh ấy chết sáng nay

Viết cho Anton Cerbu

 

Đi đâu ? mùa xuân sắp đến rồi

Anh không đợi nụ hoa đầu hé cánh.

Xác anh, ai chôn vùi đất lạnh ?

Đây là đâu ? vùng cô tịch hoang liêu ?

Có lẽ sáng nay tuyết rơi

Và điện thoại nơi nhà tôi vang động

Anh ra về, chúng tôi mang tiếc nuối,

Và hồn trẻ thơ nao nao

Hai mắt anh còn đó

Và sự nghiệp

Và cuộc đời

Cho tôi thấy nẻo anh về quang đãng

Ngày mai trong khung trời sáng

Tôi sẽ về đốt hương

Nơi thư phòng cũ

Và tập hợp lại đàn trẻ con năm xưa

Chúng tôi sẽ cùng hát ca,

Bài ca phương Đông chói rạng

Cùng cất cao tiếng cười

Tươi như nắng sớm

Cho khói trầm lên

Ấm áp linh hồn anh.

 



Hòa bình

 

Sáng nay vừa thức dậy

Nghe tin em gục ngã

Nơi chiến trường

Nhưng trong khu vườn tôi, vô tình

Khóm tường vi vẫn nở thêm một đóa

Tôi vẫn sống, vẫn ăn và vẫn thở

Nhưng đến bao giờ mới được nói thẳng điều tôi ước mơ ?

 



Princeton

 

Vàng rụng Princeton

Mùa lá đổ

Xanh ngắt trời thu buổi sáng

Nao nao sương khói nhớ thương về

Chen lẫn rừng cây

Năm tháng xa vời,

Biển rộng sông dài,

Hình hài một mảnh

Đưa tay nghiêng mắt chào em thầm hẹn

“Nhớ mùa thu sau trở lại

Xin dâng hoa lá

Xin dâng trời xanh mây trắng cho người “

Princeton thì thầm.

Princeton, Princeton

Một sáng ta về nhớ cố nhân

Lá cản chân ta xào xạc

Đàn em bé nhỏ nô đùa bãi cỏ xanh non

Những bàn tay đưa cao, vẫy nhẹ,

Không tiếc thương, không vấn vương

Còn ta, còn ngươi,

Năm ngoái năm xưa trò chuyện

Xa ai, ai xa mà ta tiếc thương ?

 



Trường ca Avril

 

Avril về

Trong rừng cây trang nghiêm

Tình thương đã từ nơi ngàn xanh nơi suối trong thể hiện

Bàn tay Mẹ nhiệm mầu

Sửa soạn cho chúng ta ra đời

Trong hào quang của mùa xuân tình thương ấm áp

Đưa tôi ra đời hôm mồng bốn

Khắp nơi chim lạ bay về hát ca

Ngơ ngác như một con nai con nhìn trời xanh, nhìn suối trong,

nhìn lộc non trên cành cây,

Tôi về khi vũ trụ đang chuyển mình trong mùa tuôn dậy.

Rừng cây đang thay áo mới

Con nai con khờ dại soi mình trên dòng nước

Lắng tai nghe tiếng thì thầm gió lạ

Mạch sống dâng

Lời hát ca trong từng nụ nhiệm mầu

Quê hương tôi là rừng sâu

Có những thân cây vươn mình thẳng tắp

Mỗi khi nắng xuân về xối chảy trên ngọn cây, hương rừng bay

Mây trắng che trên trời xanh biêng biếc

Rừng cây

Bãi cỏ xanh non

Và một dòng nước thấm lòng đất mát.

Trời đất vừa sinh ra tôi

Chim chóc ca ngày thứ nhất

Đất trời dâng hương ngất ngây

Tôi lớn lên, dòng suối ca ngày thứ hai

Và con nai con tìm tới, ngây thơ, bên bờ xanh mướt cỏ

Nghiêng đầu nghe ngóng

Nhựa dâng đầu cành giục giã những nụ hoa

thẹn thùng chưa muốn hé

Cho vừa nở kịp ngày thứ ba

Nắng ấm reo vui trên cành biếc nõn nà

Ngày thứ tư vừa lại. Hoa anh đào khai hội

Có gì mới lạ trong tiếng ca mùa mới đang lên ?

Ngày thứ năm. Bình minh về bất chợt

Rừng thức giấc trong mùi thơm ngây ngất

Của ban mai kết đọng hương ngàn hoa

Và cũng bất thần em về. Trong rừng sâu hiển hiện,

Em rón rén bước từng bước nhẹ, trên màu xanh thảm lụa

Con nai con vẫn giương mắt nhìn em ngơ ngác

Trong giây phút thiêng liêng huyền hoặc

Em biến thành một bông hoa nhỏ bám vào lòng đất mẹ thương yêu

Nắng lên, một giọt sương long lanh còn vương

trên cánh hoa sao bé nhỏ

Nhưng rừng cây không hay

Hiện-hữu-em ca bài ca bất diệt

Tiếng ca em quen thuộc như đã có từ ngàn xưa

trong rừng sâu lặng lẽ nghiêm trang

Con nai con vẫn giương mắt nhìn quanh

Không có gì thêm

Không có gì mới lạ

Không nghĩ rằng em trong rừng sâu vừa lạc

Bởi vì tiếng ca em hòa mầu nhiệm trong khúc ca

mùa Tuôn Dậy màu xanh

Bông hoa kia như đã cùng có mặt một lần với đất mẹ buổi ban đầu.

Một con chim nghiêng nghiêng mắt nhỏ nhìn em

và tung ra một tràng ngọc âm thanh trong suốt

Chim, hoa, cây, suối

Không ngừng ca

Cả rừng cây hợp tấu

Không ngừng lại để hỏi em có mặt tự bao giờ.

Bông hoa bé nhỏ rừng cây

Một phần của hiện hữu vô thỉ vô chung

Em không phải Tạo Sinh mà chỉ là Biểu Hiện.

Rừng cây đã thay xong áo mới

Ngày mồng mười có hai đứa trẻ con nhà ai nắm tay nhau tung tăng chạy trên bãi cỏ xanh non, tiếng cười trong veo như tiếng hót chim hoàng oanh buổi sáng

Chúng băng qua đồng cỏ và dừng lại bên cửa rừng

Nắng phơi phới reo

“Avril đã về trong rừng cây ” đứa bé thì thầm bên tai đứa lớn

Như khám phá ra điều gì tối ư quan trọng

Chúng nắm chặt tay nhau và cùng lắng tai nghe…

Phải rồi, khúc hát bất diệt mùa xuân

Hai đứa nhìn nhau. “Avril đã về trong rừng cây “,

phen nầy đứa lớn thì thầm bên tai đứa bé.

Nắng ấm tràn lan cây cỏ

Bỗng con nai con xuất hiện ở cửa rừng sưởi nắng

Bốn gót chân mang theo hương thơm những bông hoa

vàng tím trong rừng

Có đàn bướm lạ tung tăng đọt cây bờ suối

Bay đến gần nai.

Nắng ấm vẫn reo

Dòng nước vẫn đi vào lòng đồng cỏ xanh êm ái

Nhưng con nai con và hai đứa bé đã cùng lạc vào rừng sâu

Tìm theo tiếng hát nhiệm mầu.

Bỗng nhiên có tiếng nổ dồn dập kinh hoàng

Một đàn chim sắt ào ào bay đến

Tóe tung lửa đồng khạc trên đồng xanh, mặt suối

Rào rào xé mây tung gió

Tự nhiên rừng cây bặt tiếng hát ca.

Hoa khép không dâng hương

Suối trong không soi dáng mây trời

Chim chóc lặng im như khi đêm về nằm yên trong tổ kín.

Nhưng rồi cuối cùng đàn chim sắt bay đi

Rừng xanh trở về bình an,

Thanh tịnh.

Rừng cây mỉm cười

Tiếng hát ca mùa tuôn dậy vẫn như chưa từng bao giờ đứt đoạn

Cành lá chuyền nhau tin vui

Tiếng thì thầm êm ái

Con nai con đã cùng hai đứa bé tìm ra bông hoa tím nhỏ

( Bông hoa vẫn không ngưng lời hát ca )

Đứa nhỏ ôm lấy đầu nai

Đứa lớn vuốt ve mình nai

Tất cả hát theo bài hát ngàn đời của nhiệm mầu hiện hữu.

Ngoài kia nắng ấm vẫn reo

Avril trong rừng cây nguyên vẹn

Dòng suối đi sâu êm êm vào lòng đất

Và muôn vạn bông hoa vàng tím đã nở, tự bao giờ,

lấm tấm trên cánh đồng cỏ xanh non.

 



Sở y

 

Nương tựa vào đâu

Pháp trần hình thành

Trên sắc thanh hương vị xúc

Nét chữ xóa đi trong bản nháp tưởng tượng

Xóa đi hay không cần xóa đi

Nương tựa

Tìm đâu chốn về ?

Ưng vô sở trụ.

 



Nắng

 

Mùa Xuân rồi mùa Hạ

Mùa Hạ rồi mùa Thu

Mùa Thu rồi mùa Đông

Đây ta ánh nắng hồng

Đây ta ánh nắng hồng

Trong trời mây ca hát

Lùa trong hương bát ngát

Của hoa sáng đơm sương

Trên tàu chuối xanh rờn

Đồng lúa xanh nhung lụa

Trên cánh chim bay múa

Ta về đây : bình minh

Đây ta ánh nắng hồng

Đem cho đời Quang Vinh

Lùa xa ngàn vạn dậm

Muôn lớp màn vô minh

Nắng cho khô lệ đời

Nắng sưởi hồn vũ trụ

Ráo lệ cho môi cười

Nắng soi đường lữ thứ

Nắng.

Ruộng hồ lên hơi,

Nung tâm hồn con người

Cho bền thêm sắt đá

Cho một lòng một dạ

Hợp ca với đất trời.

Da nông phu sạm lại

Vầng trán chảy mồ hôi

Từng giọt…

Trên đất mới

Rơi trong tâm tình người

Trong lòng sâu vũ trụ.

Trần gian xưa cẩm tú

Thử lửa bao phen rồi !

Hào quang cho nhân thế

Trên mảnh đất xinh tươi

Ta đứng với nhân loại

Cùng nhau xây cuộc đời

Hào quang ta cho khắp

Không hạn những đầy, vơi

Đây ta ánh nắng hồng

Tơ giăng thành bức lụa

Làm nên bức màn trời

Để cho ngày tàn tạ.

Dừng lại khi hoàng hôn

Về trên mảnh hương thôn

Ta hẹn người gặp gỡ

Tưng bừng khi tinh sương.

 



Sài gòn ơi đập tan đi ảo ảnh

 

Cho tôi xin trên hè phố đêm nay

Một ít gió mưa về

Đập tan giùm ảo ảnh

Ma vương chiều nay vẫn diễn trò dối gạt

Tung rãi giọng tình ca sầu đau từ muôn kiếp trước

Có giòng nam thanh nữ tú nói cười trôi trong phố phường

đèn đêm chói sáng

Căn phòng em sau buổi cơm chiều nay,

ấm cúng trong bản trầm ca lãng mạn

Ôi tắt giùm tôi chiếc máy thu thanh ! ô nhục Sài gòn ơi,

đừng nhởn nhơ vui giữa lòng đau đất nước

Trong đêm đen

Những cuộc hành quân lặng lẽ

Và trong im lặng đêm đen, qua bàn chông, những gót chân bết bê bùn máu, những chiếc cáng thương binh những thân người lìa tay, lủng ngực không kịp chở về bệnh viện

Bệnh viện xa, rất xa

Nơi có ánh đèn đô thành sáng chói

Bát canh bông bí ngọt thơm giữa mâm cơm chiều nay

không còn hương vị trên lưỡi tôi đắng chát

Bên kia sông, bên kia sông

Bóng tối ngập tràn mọi nẻo

Tôi van xin ở đây tiếng ca và ánh đèn hãy tắt

Trong giây phút

Cho tôi được hòa mình trong đại thể thương đau

Xóm nhà lá hôm qua trong cuộc hành quân

Rực trời bốc cháy

Và bụi tre vàng bên sông bốc cháy

Đứng bên bờ thương đau, nhìn giòng sông ngầu đục

em bé mồ côi nặng lời nguyền rủa chiến tranh

Những mũi tên thực tại đã từ lâu xé toang màn bản ngã

Ào ào xâm nhập. Ai cho anh ngồi đây ? ngồi đây là có tội

Tiếng ca và ánh đèn làm mọc những chiếc vẩy cá nặng nề

trong tim phổi

Bàn chông

Hầm sụp

Đoàn xe lửa giật mình

Tan hoang khu làng bom dội

Tầm vông nhọn – tiếng trực thăng đè trên ngực lép

Mây xám mùa trăng loạn, đã từ hôm nao xẩy cảnh

trẻ con đầu nát, thiếu phụ thây tan ?

Đất sụp dưới chân anh, anh ngồi đó được sao ?

ôi tiếng kêu thương ! tiếng kêu thương hai mươi năm của vết thương sâu trên thân hình Việt Nam nhức nhối

Chủ nghĩa và nhân danh

Những sợi giây nghiệp báo ai đem về ràng buộc lấy

thân hình dân tộc ?

Sàigòn ơi, ảo ảnh đập tan đi,

Khuya nay gió bên sông mát rợi sương khuya mời anh đứng dậy

Tiếng kêu gọi thiết tha

Những bàn tay các anh

Những bàn tay các em

Trở về dựng lại mảnh vườn xanh xưa đã từ lâu xác xơ tan nát

Bếp lửa tình thương chưa tắt

Bếp lửa tình thương không tắt

Đứng lên

Cho gió mưa gầm thét,

Cho nước sông cuồn cuộn hôm nay,

Trong trời giông bão,

Cuốn ra biển cả

Dấu tích hai mươi năm trường khổ nhục đau thương.

 



Tổ sâu bé nhỏ

 

Tôi đến thăm em sáng nay

Quanh mái nhà em, tuyết rơi êm đềm lặng lẽ

Vũ trụ làm bằng bông tơ nõn nà

Em còn ngủ yên, im lìm

Như một con sâu con không cựa mình trong tổ nhỏ

Vũ trụ làm bằng bông tơ nõn nà

Vũ trụ bé nhỏ sáng nay chỉ vừa bằng một tổ sâu ấm áp

Tuyết vẫn phơi phới bay

Con sâu con còn ngủ

Và tôi ngồi làm thơ

Gió ơi, im đi ( ngươi bảo ta sẽ làm gì nếu không làm thơ ? )

Im đi, đừng lay động tổ sâu êm đềm.

Cho tôi bé lại để có thể đi vào thăm

Giấc mơ kỳ diệu của em

Đây lăng kính mang theo,

Tôi đặt vào điểm sáng hồn em

Cho tỏa chiếu đủ bảy màu rực rỡ.

Ai thắp sáng thế giới em ?

Cho tôi buông quanh

Những bức màn tình thương

Màu ngọc thạch

Dễ ghét biết bao, đồng tiền trên má nhỏ

Sáng nay, mười hai bà mụ dạy em cười.

Bài hát ngày xưa mẹ dạy,

Tôi hát lại em nghe

“Con nai con đã nằm yên ổn

Trong đôi tay chở che

Của chàng hiệp sĩ

Và ngộ nghĩnh thay,

Con chó sói bỗng nhiên thấy mình bơ vơ “

Em sẽ mút mãi đầu ngón tay cái, và lắng tai nghe,

Bài hát sẽ dài, bởi tôi sẽ hát hoài điệp khúc

Tôi nhấc ống điện thoại bỏ ra một bên

Một buổi sáng chủ nhật như sáng hôm nay

Không ai có quyền làm náo động

Một tổ sâu an lành bé nhỏ

Tôi sẽ làm xong bài thơ khi em thức giấc

( Khi con sâu khe khẽ cựa mình )

Sẽ có tiếng hát ca bao phủ sáng nay

Đệm nhịp cho tuyết bay

Chín giờ rưỡi sáng rồi

Nhưng tuyết vẫn còn lặng lẽ dịu dàng

Dệt hoài cho em

Một vũ trụ bông tơ trắng nõn

Nụ cười tôi còn giữ mãi

Để dành cho đến khi em thức giấc,

Hào quang ấm áp của mắt tôi,

Khi em choàng thức

Sẽ chảy tràn

Như nước suối ấm mùa Xuân.

 



Tình sách

 

Mưa gió chiều nay lạnh

Giã từ, ta đi xa

Tình sách ngàn muôn kiếp

Còn nguyên vẻ đậm đà

Tuyết phủ phương trời mới

Giấc ngủ mộng quê nhà

Võng đưa giòng chữ cũ

Gió thoảng hương  chiều xa

Những người bạn bé nhỏ

Trung kiên và thực thà

Nhớ sao mùi giấy mới

Đèn khuya ngươi với ta.

 



Đề Thiền Duyệt Thất

 

Gối nhẹ mây đầu núi

Nghe gió thoảng hương trà

Thiền Duyệt tâm bất động

Rừng cây dâng hương hoa

Một sáng ta thức dậy

Sương lam phủ mái nhà

Hồn nhiên cười tiễn biệt

Chim chóc vang lời ca

Đời đi về muôn lối

Quan san mộng hải hà

Chút lửa hồng bếp cũ

Ấm áp bóng chiều sa

Đời vô thường vô ngã

Người khẩu Phật tâm xà

Niềm tin còn gửi gắm

Ta vui lòng đi xa

Thế sự như đại mộng

Quên tuế nguyệt ta đà

Tan biến giòng sinh tử :

Duy còn Ngươi với Ta.

 

Comments are closed.