Thơ Quách Thoại
Sáng tạo
Chung tặng các văn thi hữu
Riêng tặng Thanh Tâm Tuyền và Mai Thảo
Tôi đổ lệ khóc đêm nay
Nào các anh có biết
Khi tôi đọc những bài văn anh,
bài thơ anh thắm thiết:
Những mối tình yêu đời bất diệt
của lòng anh, của hồn anh trinh khiết
hiện nguyên hình trên chữ mực vừa in.
Tư tưởng – giòng câu – chứa đựng vạn niềm tin
Bao tâm huyết đổ dồn trên ý nghĩ
Thơm tho thay những ý tình tế nhị
Nói không cùng những cảm động ẩn trong lời
Tôi biết các anh những kẻ đã khóc cười
Là những kẻ còn tin yêu vững sống
Còn sáng tạo các anh hãy còn sáng tạo
Mặt trời mọc!
Mặt trời mọc!
Rưng rưng mùa hoa gạo
Lỡ một mai tôi chết trần truồng không cơm áo
Thì hồn tôi xin phảng phất chốn trăng sao
Ðể nhìn các anh như vừa gặp buổi hôm nào
Và trong câu chuyện tôi sẽ cười nhắc bảo:
Còn sáng tạo ta hãy còn sáng tạo.
Đêm
Lòng ta tê tái sầu
Hoàng hôn về trên đường
Ta ngồi bên song cửa
Lặng nhìn em bên tường
Gió chiều nhè nhẹ thổi
Tóc em mây vờn bay
Cả hồn ta bối rối
Chạy lạc trên đôi mày
Ta bay vào rừng tóc
Ngây dại thở kỳ hương
Lòng ta nức nở khóc
Lệ nhỏ ướt môi hường
Ta nằm trên đồi vú
Thổn thức cùng tiếng tim
Nghe tình em chớm nụ
Trong da thịt im lìm
Ôi ảo mờ mắt đẹp
Ta chìm giữa hồn em
Mi hờ em vừa khép
Ta lặng chết êm đềm
Vũ trụ vừa đóng cửa
Trời đất đi vào đêm.
Mai
Ta hát một mình ta
Dưới trời thu chiều tà
Khi nắng vàng hoi hóp ngả
Ôi những đông qua
Lạnh lùng khô héo lá
Hôm nay ta giấu nỗi buồn khó tả
Xin giòng châu hãy khoan rơi
Để ta nhìn hoàng hôn ta vui ca
Vì ta biết rồi tàn tạ
Bóng đêm dài sẽ đi qua
Ta mơ một ngày mai đầy ánh sáng
Ôi bình minh rạng ngời cao cả
Nắng thiêng liêng rạo rực giữa ngàn hoa
Niềm vui chi kì lạ
Sương sớm mai non
Gió hiền ngon ngọt
Cỏ xanh tươi trên khắp nẻo đường mòn
Chim rừng khẽ hót
Khắp trên ngõ đồi
Những em bé con
Mầm thế hệ
Ôi chao tinh khôi vô kể
Hỡi già nua dòng lệ
Lộc đương lên
Vũ trụ trẻ môi son
Triều tiến hoá
Hi vọng mãi mãi còn
Ai buồn chi thảm hoạ
Mùa xuân đang nở đoá
Thiên nhiên cười gió lạ nhịp trăng sao
Âm điệu bao la
Nhạc trỗi lời tình ái
Yêu thương vừa đã lại
Sầu bi đang đi qua
Trái cành vừa độ hái
Âm dương không phân hai
Hoà hợp đất trời xây hiện tại
Hát ca lên nhân loại của ngày mai.
Người em gái
Ôi tôi có một người em gái
Tuổi mới mười lăm
Mà tôi vẫn quá thương yêu
Đã chết một chiều rất cô liêu
Bên cạnh những thây ma
Trên cánh đồng hoang giặc giã
Người cháy thiêu
Mà tôi đã tìm thấy xác
Và tôi than:
“Phải chăng đây người em gái mà tôi vốn quá thương yêu?”
Cánh đồng bỗng trả lời:
“Phải rồi lúc bị chém
Máu chảy rất nhiều
Phải rồi trước khi chết
Cô ta chắp tay ngó lên mặt trời chiều
Phải rồi lúc bị chặt đầu
Trước sau cô ta không nói được một điều
Mà thưa ông người bắt cô ta thì rất nhiều
Mà thưa ông người cầm dao thì rất nhiều
Mà thưa ông người đọc bản án thì rất nhiều
Mà thưa ông người tán thưởng cũng rất nhiều
Mà thưa ông người cắt cổ cũng rất nhiều
Mà thưa ông người hoả thiêu cũng rất nhiều
Mà thưa ông, ông có hiểu những người đó
Là ai không để mà tính liệu
Vì đến lượt ông rồi ông cũng sẽ bị chúng nó thủ tiêu
Thưa ông tôi xin nhắc lại
Trước khi chết cô ta chắp tay
Ngó lên mặt trời chiều
Và lúc bị chặt đầu
Trước sau cô ta không nói được một điều.”
Những cành cây khô
Em tươi đẹp chi bên trời
Mùa xuân lên rực rỡ
Anh ngồi đây bơ vơ lòng điên dại
Hẹn ngày mai
Mang lệ nóng khóc trên tay em
Ôi nét mày dài
Đôi mắt đậm
Và mái tóc đen
Anh biết nói làm sao tình kể lể
Trọn đời sau trên tim anh xin để
Cả ngai tình em ngự trị hồn anh
Mà những ngày hôm nay
Ngày mong manh
Anh sợ quá phút linh hồn anh tan vỡ
Bởi làm sao giờ đây anh nức nở
Gọi ái tình anh dò hỏi nơi mắt em
Tình yêu thương anh vẫn chờ mãi em đem
Và đặt cả trên tâm hồn anh đau khổ
Nhưng chiều nay
Ôi chiều vàng lá đổ
Chiều vàng và lá đổ
Những cành khô.
Nước
Người ta gọi tôi là địa chủ
Đây là một lũ người tự xưng là cùng đinh
Đem bắt trói tôi vào một cột đình
Đã hai ngày qua tôi vẫn làm thinh
Nhưng đến trưa nay tôi bỗng hoảng kinh
Số là tôi khát nước lắm rồi
Ôi chao tôi ao ước tôi ao ước
Và không thể cầm lòng tự cao
Tôi kêu hãy cho tôi nước nước nước
Tôi bỗng nghe một tiếng trả lời: được
Rồi một kẻ đi đến rất chậm bước
Lúc đứng gần sau lưng tôi nó nói thỏ thẻ
Hãy hả họng cho tao đổ tội nghiệp đồ chết khát
Tôi cảm động nhắm mắt run run hả họng khô rát
Nó hắt ngay vào một nắm cát
Phạm Văn Thông
Anh có thấy không?
Hai chân nó trồi lên mặt đất kìa
Giữa khoảng đồng không
Anh có nhớ không?
Lúc người ta bắt nó ra ngoài đồng
Thì nó vẫn còn sống
Ðến khi nhận đầu nó xuống
Thì nó vẫn còn sống
Anh có nhớ không?
Khi người ta lấp đất lên rồi
Thì nó vẫn còn sống
Anh có hiểu không?
Khi người ta chôn nó
Thì nó vẫn còn sống
Nó vùng, nó vằng
Nó nghe, nó ngửi
Nó nhai, nó nuốt
Toàn đất là đất
Kìa, nó cử động
Ngo ngoe hai chân trong không
Tôi tưởng còn nghe nó rống
Giữa khoảng ruộng đất im lìm đồng không.
– Tôi tên Phạm Văn Thông…
– Tôi không… tôi không… tôi không…
– Mặc kệ nó, cứ nhận đầu chôn sống.
– Không! Không!
– Kệ xác nó, cứ nhận đầu chôn sống
– Ðồ lũ bay Việt Gian cả giống
– Cứ nhận đầu chôn sống.
Thì nó vẫn còn sống: Phạm Văn Thông!
Sau khi cháy nhà
Tôi viết bài thơ gì hôm nay
Một bài thơ sau khi nhà cháy
Sau khi đời trắng hai tay
Ấy thế mà tôi vẫn viết được
Một bài thơ của mê say
Ấy thế mà tôi vẫn cười được
Tưởng như không có gì chua cay
Thác nắng mùa xuân vẫn chảy
Những bông hoa lung lay
Triều đại vừa qua đổ gãy
Vũ trụ chỉ có nghĩa ngày nay
Có kể gì tôi ăn mày
Có kể gì anh bệnh hoạn
Những người chết đi là chết đi
Em tôi mới thành hoa hậu
Giữa đô thành Paris
Ôi anh đã là nghệ sĩ
Sau một tác phẩm dị kì
Tôi nâng cốc nước lạnh
Mà tưởng rượu nồng mùi vị
Tôi quên mình hiu quạnh
Mà nhìn nhân loại đến mê li
Hãy cho tôi tin rằng
Nhân loại còn mãi mãi bước đi
Đến những tiến bộ diệu kì
Và đến đêm nay
Tôi ước ao rằng tôi ngủ kĩ
Một giấc ngủ không ác mộng sầu bi
Một giấc ngủ của con người bình dị
Một giấc ngủ
Và không nhớ lại một tí gì.
Ta sẽ đến
Ôi đời dài vạn kỉ
Ta tiếc thương trăng diệu huyền cũ kĩ
Lung linh trời mầu nhiệm ngõ hoang xưa
Đường hôm nay đường hôm nay đầy ánh mai trưa
Ta vui sợ nghe tiếng xe đời mới tới
Hoa rực rỡ trên những luống cày mới xới
Đêm tối về sờ soạng bóng ma trơi
Linh hồn ơi và thể xác của người
Ta lo ngại cho mỗi từng hơi thở
Tiếng người ca hay lời người than thở
Ta run lên cảm động đến ngây khờ
Cuộc đời ôi tươi sáng buổi ban mai
Biết chăng ngươi cõi lòng ta nức nở
Mắt ánh ngời thắm đỏ nét môi tươi
Tóc đen xanh em hé nở nụ cười
Nhìn đau khổ ta tưởng chừng bỡ ngỡ
Kìa đoá quỳnh hoa đang độ thì hé nở
Hương trần gian hồn thi sĩ ước mơ
Ôi tội lắm lưỡi dao người xin trở
Cho ta nhìn những nụ cười mới xanh tơ
Cho ta thương vũ trụ ta tôn thờ
Ta sẽ đến hai chân quỳ nâng đỡ
Mẹ đời ơi hồn xác đã bơ phờ
Ta sẽ đến dâng trọn mình tôi tớ
Đẩy xe đời qua hết nẻo hoang sơ
Ta xót xa nhìn thế kỉ mong chờ
Đợi nhân loại trong mùa xuân sắp nở.
Em
Em bỗng đến tìm tình ta ngây dại Ta lịm chết và nhìn em mê mải Em là ai em hỡi em là ai Ta không hiểu em quả là muôn đời Thôi khó nói lòng riêng ta khép gió Ta cất em hồn si ta đóng ngõ Đã dâng cao khát vọng của tình đời Trong lặng nhìn đã chất chứa vạn lời Ai dễ nói vì em huyền diệu quá Em hiện đến ánh đời dâng sáng choá Bỗng nghiêng nghiêng cánh bướm chiều áo bay Bỗng xiêu xiêu tình ngã theo tóc bay Ta đã về sóng lòng ta xáo động Về nơi em biển trời sao quá rộng Ta về trong đôi mắt đẹp mênh mang Chứa hồn tình cả thời gian không gian Ta bay lặng thuyền hồn không giữ lái Đi xa rồi không bao giờ trở lại Về nơi đâu ta gặp gỡ em đây Ta ngỡ rằng em một ánh huyền mây Ai còn hiểu này đây em sáng tỏ Ta ngẩn ngơ ôm lòng đau đớn ngó Chút nhan sắc mà muôn vạn ảnh hình Ta gói trọn người em đôi mắt trinh Trán em xinh không in niềm vẩn đục Thầm ẩn lặng cả muôn vàn phước lộc Trên đôi mày dài đậm nét yêu thương Cong một chút mà nặng kéo luyến thương Của hồn ai ta muôn đời thương nhớ Ta kêu gọi em hững hờ xin chớ Vết thương lòng đau một nét mai xanh Ta lạnh mình cứ một vẻ trâm anh Em sâu kín giữa đôi đường mũi nhỏ Em nở nhuỵ giữa đôi môi hồng đỏ Căng căng mềm ứ đọng sữa tình tươi Và ngậm hở đợi chờ ai hôn đó Ta nhìn em thật xa xôi khó tỏ Thắm hồn ta đôi má đỏ hây hây Mắt hồn ta khoảng gáy trắng phô bày Cổ thon cao nâng mặt tình hương phấn Em tỉ mỉ đẹp người nơi ba ngấn Thân hình em uốn khúc quá yêu quen Cả người em ướm chất lửa thơm men Trên ngực đồi vú sen còn kín búp Hương trinh tiết vẫn còn nguyên ẩn núp Trên làn da và trong tận hồn xuân Em bước đi gió những thổi bâng khuâng Gót hồng em ta nhìn lòng thơm mãi Theo dấu chân hương tình em để lại Em hiển hiện hồn ta buổi nắng trưa Em mơ màng như một giấc mơ xưa Trên mí mắt chân tình em dẫm nặng Ta không hiểu ngọt ngào hay cay đắng Em mãi làm gió bão ở trong ta Bởi yêu em ta hùng vĩ bao la Ta ấp mộng vàng đường dài vạn kỷ Ta yêu em tận yêu đời tuyệt mỹ.
Những buổi chiều Việt Nam
Tôi đã đi trên những buổi chiều Những buổi chiều của quá khứ Rất cô liêu Và mưa gió rất nhiều Trên những buổi chiều Việt Nam Rất thân yêu Của ngày nay Tôi cũng đang đi đây Ôi con đường dài xơ xác Lá vàng heo may Bóng dáng xanh xao Những em bé ăn mày Những người anh Máu chảy cả đôi tay Chiều chiến tranh Những mẹ già run sợ Vì tiếng súng cối xay Đêm sắp tới rồi Người ta đang giết nhau quá mê say Tôi rất nhớ Đến những phút chiều Trên ngọn Hồng Lĩnh Xa xa ở phía tây Ngoài kia vùng Bắc Việt Nơi kẻ thù tôi Và đồng bào tôi Đang giết nhau Ôi còn gì đớn đau Loang lở rồi trốn nhau Chiều về hấp hối Trên Nhị Hà chảy mau Kìa Cửu Long giang cuồn cuộn máu Giòng Hương đã đổi màu Chiều về Biết đâu mà nương náu Quê hương tôi Cờ đủ lối thay nhau Tôi khóc đây rồi Chiều về lạc lối Những giây thép gai Loài người tôi chia làm hai Buồn hơn cả Một tiếng thở dài Sầu hơn cả Một tiếng bi ai Chiều! chiều! Có những người đã hát Những khúc hát hùng ca Những lực lượng ồ ạt Đang xây những thành núi cửa nhà Những buổi chiều bao la Mà hi vọng về chói loà Tôi úp mặt khóc oà Vì những buổi chiều sáng quá Cũng như những hoàng hôn đang đi qua Ôi những buổi chiều băng giá Việt Nam Những buổi chiều nghèo nàn Thằng nhỏ với củ khoai lang Da mặt mét vàng Những cục đất sét vàng Xơ xác lá bàng Những buổi chiều lầm than Trời buồn mây xám Lang thang nẻo đường làng u uất về u ám Những mái tranh những miếu am Chiều nơi đô thị Ánh sáng sao vội vàng Sao ngỡ ngàng Có những nàng Những lũ người bán thân Những vạn món hàng khiêu dâm Những buổi chiều lỗi lầm Mà nước Việt tôi Phải nói với nhau âm thầm Rằng phải gắng thương nhau
Ôi những buổi chiều Việt Nam đớn đau Hàng triệu kẻ gục đầu Quằn quại phơi thây Kêu gào la khóc Trong chế độ đỏ ngầu Hỡi ôi Đất nước chia đôi Nam Bắc hai đầu Nhìn nhau mà ruột đứt Tang thương này Còn mãi đến bao lâu Thôi gắng quên đi Nỗi thảm khổ sầu Tôi nhìn thẳng ngày mai Dựng cao cờ chiến đấu Vĩ đại thay trời dân chủ Xanh xanh hi vọng một màu Thế giới tự do cười Hát ca giữa cuộc đời Việt Nam Á Châu.
Trăng thiếu phụ
Ðã mấy đêm trường tôi không ngủ Nằm thao thức nhớ mảnh trăng thu Ðã biết bao lần tôi tự nhủ Rằng cho tôi chết giữa âm u
Cớ sao trăng sáng ngoài kia nhỉ Làm động tình tôi giữa buổi đêm Tôi nhắm mắt nằm không dám nghĩ Sợ nhìn trăng lạnh rớt bên thềm.
Tôi muốn phòng tôi luôn mãi tối Xin trăng đừng chiếu lướt qua song Tôi muốn hồn tôi chìm lạc lối Cho tàn chết hết cả hoài mong
Cơ khổ cho tôi còn nuối mộng Làm đau chăn gối giữa đêm thu Chỉ tội hồn tôi thêm náo động Mà thương mà sợ mảnh trăng lu
Tôi sợ ngày mai trời sẽ sáng Trăng thu mơ mộng sẽ không còn Tôi gặp mặt người người đã bán Cả mùa xuân đẹp thuở sắc son
Chao ơi trăng hỡi trăng thu đẹp Trăng của lòng tôi hay của ai Tôi mở hồn thơ – thôi khó khép Gửi cả lên trăng tiếng thở dài
Và cho tôi ngủ cho tôi ngủ Thao thức làm chi mãi thế này? Trăng tội tình chi mà ấp ủ Mảnh lòng thi sĩ quá thơ ngây
Bởi đâu lệ nhỏ lăn trên gối Tôi thấy cô đơn lạnh lắm rồi Tôi biết đời tôi e hấp hối Mà trăng thì sáng tận trên đồi
Không người thiếu phụ đứng bên tôi.
Như Băng trường tình
Ta ngạt thở bởi mùi hương xa vắng Hương thiên đàng vừa thoảng bến trần gian Ta đê mê cảm động đến mơ màng Nghe mầu nhiệm thấm nhuần trong mến cảm Nghe sống lại trong hồn ta ảm đạm Một tình yêu thanh thoát quá diệu huyền Ôi mắt em trời mơ mộng còn nguyên Cho ta gởi mối tình ta trinh bạch Cho ta hôn bàn chân em ngọc thạch Dẫm trên đường khổ hạnh chốn tu hành Ôi giáo đường nở kín đoá xuân xanh Hoa cao quý tắm mình sương tuyết ngọc Như Băng ơi vì sao ta thầm khóc Nghĩ thương em hồn ngưỡng mộ Chúa trời Ta xót đau nhìn hỗn loạn cuộc đời Không dám tưởng giờ em đang cầu nguyện Em có biết một cõi lòng đang xao xuyến Nhớ thương em đứng đợi trước nhà chung Ta yêu em yêu mến cả vô cùng Thềm tôn giáo ta đặt hồn mơ ngủ Giữa đêm nay đến đời sau vũ trụ Trong tình em trong tim Chúa Jesus Ta giật mình bóng tối vẫn mịt mù Trăng nhợt nhạt và hồn ta thấy lạnh Lời tụng niệm vang đưa từ cô quạnh Ta lắng nghe hồn vẳng tiếng kinh em Ta lắng nghe hồn vẳng tiếng chuông đêm Lệ nóng chảy đau lòng kêu cứu Chúa Như Băng Như Băng vì đâu mà lệ ứa Ta khóc than nghĩ tủi phận đời ta Một linh hồn lạc lõng giữa bao la Một tình yêu chưa một chiều trao gởi Tim cô đơn chưa một lần ấm sưởi Hoàng hôn về ta lạc giữa mù sương Nghe đêm xuống tưởng buồn như tận thế Ta rất nhỏ cảm thương sầu thế hệ Lệ rất nhiều mà khóc chẳng ai lau Ta một mình ôm tất cả đớn đau Không dám nói bởi chưng rằng khó nói Viết lời thơ thành lời kinh kêu gọi Nào vơi chi sầu hận của nhân gian Như Băng em xin ngó nẻo thiên đàng Để nguy hiểm ta sống đời địa ngục Ta chỉ sợ rồi đây nơi nhà phúc Máu tai ương sẽ vấy tấm thân em Lưỡi dao người sẽ sẻ gót chân sen Em sẽ chết dập bàn tay ngà ngọc Rồi ta khóc đến tan tành trí óc
Như Băng ơi nào em hiểu gì đâu Đã từng đêm ta nguyện với ta cầu Lòng tự hỏi vì đâu đời khổ luỵ Bởi vì đâu hỡi loài hoa cao quý Mà hương thơm còn mãi đến ngàn sau Nở chi đây phô sắc thắm nhiệm mầu Đất sắp sửa sẽ nức mình phun lửa Như Băng em đau thương là thế ấy Bởi yêu em mà khóc mấy cho vừa Đây lệ tình ta em biết cho chưa Xác hồn ta chết đau gần quá nửa Như Băng Như Băng một chiều hoi hóp lửa Là một chiều tận thế của tương lai Biết chăng thôi đã chết cả hình hài Thôi chết cả linh hồn đời nhân loại Bao xây dựng đi về trong huỷ hoại Bao văn minh hạnh phúc vẫn không thành Bao đền đài cũng vẫn chỉ hư danh Bao khoa học không giữ người giá trị Bao cao thượng chỉ thành ra vị kỉ Bao lợi quyền mà hoá vẫn tay không Kìa điêu linh thì cứ đấy em trông Xe hiện tại dẫn ngày mai xuống hố Đời hi vọng mà vẫn tin tận số Ô hô hô thôi mạt kiếp vận người Mà Như Băng ôi hỡi môi em tươi Mắt em ngó nhiệm mầu là biết mấy Giữa tim em nguồn thiêng dào dạt dậy Vầng trán em phảng phất bóng hư linh Em hát đi cho ta hết giật mình Em cầu nguyện để ta còn tin tưởng Ta nhìn em qua niềm mơ ảo tưởng Phủ màn sương mộng ảo xuống che em Ta muốn lấy hoa kết lại thành rèm Để vây phủ đời em trong cõi sống Để nguyên vẹn ta nhìn em vững chống Lái con thuyền tình ái đến sông trăng Để tình ta còn đẹp tựa sông Hằng Để Như Băng còn mãi thể Như Băng Mà hôm nay ta khóc lạy than rằng Xin chầm chậm hoàng hôn đừng vội lặn Ôi đau thương loài người xin hữu hạn…
Đường Tự Do
Kìa nắng trắng nắng xanh nắng vàng Nắng hát nắng múa nắng cười Trên thành phố trên vỉa hè Trên tà áo em tươi Đường Tự Do chảy thẳng Các anh đi về tuổi đúng hai mươi Thế hệ mới mắt sáng ngời tin tưởng Ta đứng chết bên góc đường Một phút lòng say chiêm ngưỡng Đại lộ dang tay ta nghe Xã hội đi về hát cười vui sướng Ai mới nói gì như tiếng nói yêu đương Ai mới nhìn gì như muốn trao ít yêu thương Ta thầm nhủ Ôi sự sống nơi đây thật vô lường Và tình thương thật vô lượng Sài Gòn ơi Có ai úp mặt chết giờ này trong bệnh viện Biết chăng ngươi Kìa vạn đoá hoa hường Đang nở trên thảm cỏ xanh tươi của các học đường Bao nhiêu em bé nhỏ Đang cười đùa trong phấn hương Có gì đẹp mắt cho bằng Dân tộc an vui hoà bình thịnh vượng Ta ngửa mặt ngó trời xanh Mây trắng trôi về không vấn vương Gió thổi Cờ bay Tự do nhảy múa giữa công trường.
|
|
Nguồn: Giữa lòng cuộc đời, Tạp chí Văn nghệ xuất bản, Sài Gòn, 1962
|
|
http://www.thivien.net/Qu%C3%A1ch-Tho%E1%BA%A1i/author-gzUWpG75BsfdpE_tzPkd_g