Văn học miền Nam 54-75 (300): Nguyễn Thị Vinh (5)

Niềm tin

Sau bữa cơm tối, Hiền bỏ mặc cho u già dọn dẹp, theo Đạt ra nhà ngoài. Ngồi đối diện với chồng, Hiền yên lặng nhìn chàng đọc báo; nét mặt Đạt bình thản, không một chút chú ý đến sự có mặt của vợ. Tuy không khát, nhưng Hiền cũng nhấc tách nước lên nhấp một ngụm nhỏ, xong lại đặt tách xuống bàn, cố ý làm bật lên một tiếng “cạch” nhỏ, gọn và ngắn. Nhưng cử chỉ của Hiền vẫn không được Đạt biết tới. Hiền nghẹn ngào nhìn chồng vẫn thản nhiên đọc. Và nàng biết trước rằng chỉ mươi phút nữa thôi, khi đọc xong tờ báo, Đạt sẽ lại đứng lên sửa soạn đi chơi như mọi bữa. Hồi này Đạt thay đổi rất nhiều, khác hơn với dạo mới cưới; bây giở chàng trở nên trầm lặng nếu không hẳn là lạnh lùng ít nói. Có buổi trưa tan sở về ăn cơm xong, Đạt vào ngay buồng đọc sách; nếu Hiền có vào theo để nói chuyện với chàng thì Đạt chỉ trả lời vắn tắt rồi gạt đi bảo:

– Thôi để anh nghỉ.

Giá tính Đạt vẫn như thế từ trước thì chẳng sao. Nhưng Hiền không quên hồi yêu nhau và mới được lấy nhau, Đạt yêu nàng thế nào! Có buổi trước khi đi làm, chàng dắt xe đạp qua sân chỗ Hiền đang cùng mẹ chồng dọn dẹp. Đạt nhìn nàng âu yếm, và mủm mỉm cười như nhắc cho Hiền cùng nhớ lại những cử chỉ yêu đương và những lời âu yếm mà chỉ riêng họ đã biết với nhau khiến Hiền sung sướng cúi mặt, e thẹn ngước nhìn mẹ chồng. Bà đang cố giấu một nụ cười và làm như không để ý tới các con. Lại một buổi sáng Chủ nhật, Hiền đang làm cơm dưới bếp, lòng nàng phơi phới nghe tiếng đàn vĩ cầm của chồng từ ở nhà trên thoảng xuống. Nàng biết chắc chắn Đạt đang kéo đàn nhưng vẫn nghĩ về nàng, vì Hiền nghe như có cả những lời ân ái quyện trong hơi nhạc. Rứt bản đàn, thấy Đạt gọi, Hiền vội vã bỏ công việc đi lên. Vừa gặp mặt, chưa kịp để Hiền hỏi gì, Đạt kéo mạnh Hiền vào lòng dịu nàng đến bên chiếc tủ áo, rồi ôm nàng hôn và bảo :

– Anh nhớ mình quá! Sốt cả ruột, hãy lên đây với anh một tí đã.

Tiếng Đạt nhẹ và ấm, quyện trong không khí bao quanh Hiền và, lạ quá, tuy Đạt đã rứt lời mà Hiền tưởng như vẫn còn nghe tiếng chàng, nhưng không phải chỉ nghe bằng tai, mà nghe bằng cả thể xác; vì câu nói của Đạt đã làm cho Hiền thấy người nàng rung động và Hiền đã say sưa trong tay chồng lúc đó. Chợt có tiếng động chân người, Hiền bối rối khẽ đẩy Đạt ra, nói:

– Kìa anh! Mẹ biết thì chết.

Có lần trong bữa cơm đông đủ cả nhà, Hiền chợt bắt gặp chồng nhìn mình, tia nhìn yêu đắm và thỏa mãn, làm Hiền không thể nén được cảm giác xao xuyến, rồi nàng không tự biết là nàng đã nhìn lại Đạt như thế nào, đến nỗi người anh rể của Đạt phải thốt lên :

– Gớm, vợ chồng mới có khác!

Bữa ấy cả hai cùng ăn rất ít. Tối đến, họ hỏi nhau :

– Tại sao hồi chiều em ăn ít thế?

– Thế tại sao anh cũng ăn ít Ihế?

– A, tại anh yêu em nên không ăn được nhiều.

– Em cũng vậy…

Nhưng bây giờ những cảnh ấy không có nữa. Đạt ít âu yếm vợ, còn Hiền đối với chồng nồng nhiệt và quấn quít hơn, nhất là những lúc Đạt sắp sửa đi chơi với bè bạn. Trước khi Đạt đi, Hiền thường hay giữ chàng lại, ôm lấy chàng, yên lặng tựa vào vai chồng một lát rồi mới chịu để cho đi. Hiền làm thế để được cảm thấy rõ ràng thể xác Đạt vẫn còn thuộc về nàng, nhưng còn tâm hồn Đạt, Đạt còn yêu nàng không? Đấy là một điều làm Hiền khổ nhất. Nàng thấy Đạt hờ hững không còn yêu nàng như trước, nhưng chính cái hờ hững của chồng lại càng làm cho Hiền yêu chồng thêm lên. Trước kia mỗi khi Đạt yêu thì Hiền lại nhìn trước nhìn sau như sợ ai bắt gặp, nhưng bây giờ có khi giữa ban ngày nàng cũng ôm lấy chồng mà bảo.

– Anh ơi. Nếu anh có phụ em thì anh cứ giết em đi, nếu em còn sống thì em còn cứ phải yêu anh.

Đạt nhìn ra ngoài, khẽ đẩy vợ và bảo:

– Kìa, mẹ thấy kia kìa; mà sao lúc nào em cũng cứ bảo anh không yêu em. Anh đã nói: vợ là vợ. Không phải anh không yêu vợ, nhưng là đàn ông, anh cũng cần phải có bạn bè giao thiệp chứ. Anh có mê cô nào khác đâu.

Hiền biết là Đạt không mê cô nào khác thực, nhưng tại sao Đạt lại không nhìn nàng bằng những cái nhìn như trước, tại sao Đạt không nói với nàng như hồi mới cưới: “Anh nhớ mình quá sốt cả ruột, hãy lên đây với anh một tí đã”. Tại sao Đạt lại có thể ngồi đọc báo trong lúc nàng ngồi bên cạnh mà không thèm nhìn đến nàng. Tại sao? Tại sao? Biết bao nhiêu câu hỏi và sự so sánh tình yêu từ lúc mới lấy nhau với hiện tại; Hiền lại càng thấy rõ Đạt thực đã thay đổi rất nhiều. Lắm khi nhìn Đạt, Hiền thầm ước giá nàng được nhập vào tâm hồn Đạt một lúc thôi, để xem chàng nghĩ thế nào về nàng. Nếu nàng biết rõ Đạt không còn yêu nàng nữa thì nàng sẽ chết ngay, vì sống cũng vô ích. Hay biết chắc Đạt thật vẫn yêu nàng thì có sống nàng cũng không khổ như bây giờ, hay có chết ngay nàng cũng không tiếc. Sống hay chết chăng nữa thì nàng vẫn được Đạt yêu và nàng đã có được niềm tin. Nghĩ thế Hiền bỗng thốt lên gọi chồng, giọng run run :

– Anh Đạt!

Không ngừng lên, Đạt hỏi lại :

– Gì em?

Hiền như bị đau ở cổ, giá thấy nàng gọi mà Đạt bỏ tờ báo nhìn nàng, hỏi cho âu yếm một chút thì Hiền đã nói được với chồng rất nhiều. Nhưng dáng điệu Đạt và câu “Gì em?” của chàng đã làm nỗi uất ức ở trong lòng Hiền dâng lên, khiến nàng nghẹn lời.

Đạt đã đọc xong tờ báo; chàng để xuống bàn, nhấc tách trà uống một hơi rồi vừa đứng lên vừa hỏi Hiền :

– Vừa rồi em đinh nói gì mà lại thôi?

Hiền yên lặng mấy phút như để đè nén nỗi khổ. Nàng cúi mặt nhìn xuống bàn; bằng một giọng se sẽ và tha thiết vô cùng, Hiền hỏi Đạt:

– Anh… anh vẫn còn yêu em chứ?

Tiếng ngân của câu hỏi đã tắt, Đạt vẫn đứng yên lặng bên nàng. Hiền chờ đợi câu trả lời của Đạt. Thời gian như chìm xuống. Hiền nghe tiếng tim mình hồi hộp.

Đạt đặt bàn tay chàng lên tay Hiền, chàng thở dài rất nhẹ khẽ bóp tay vợ và hỏi:

– Sao em cứ hỏi thế mãi?

– Tại em thấy anh thay đổi nhiều quá. Anh không yêu em như trước nữa.

– Em thực là trẻ con. Vợ chồng thì phải khác chứ. Chúng mình lấy nhau đã…

Hiền vội ngắt lời chồng:

– Không khòng… anh đừng nhắc tới thời gian giữa chúng mình. Dù lấy nhau tới một một trăm năm đi nữa em cũng không thích có gì thay đổi. Em không thích khác. Nếu anh không yêu em nữa anh hãy bảo thật cho em biết. Em không oán anh đâu.

Đạt hơi gắt:

– Anh đã bảo với em rẳng: không phải là anh không yêu em, còn em muốn nghĩ thế nào tùy em.

Rứt lời, Đạt bỏ đi vào nhà trong, Hiền không theo vào nhưng nghe tiếng động, nàng biết là Đạt đang lấy áo từ ở mắc. Cả tiếng Đạt ngồi xuống giường cho tới tiếng giầy được lôi ra từ gầm giường, rồi im lặng, nàng đoán chắc lúc ấy Đạt đang đi bít-tất. Rồi tiếng giầy tây cồm cộp bước mấy bước, rồi một tiếng “tách” rất khẽ; chắc Đạt vừa mở đèn ở trước gương để chải lại đầu, và thắt “cravate”. Hàng ngày lúc Đạt sửa soạn sắp đi thì Hiền cứ quấn quýt bên chàng, không chịu rời xa chồng một bước. Nhưng hôm nay Đạt ra khỏi nhà đã được một lúc mà Hiền vẫn còn ngồi nguyên trên ghế.

Mắt nàng mở to nhìn về một phía nhà, nhưng thực ra nàng chẳng nhìn thấy gì, vì hai mắt đã mọng lên, giá chỉ chớp khẽ một cái và để mặc cho tiếng nấc thoát ra khỏi cổ họng, chắc nàng đã phải chạy vội vào giường nằm vật ra mà khóc như những lần khác rồi.

Hiền biết thế và cố cưỡng lại. Nàng thấy đầu óc mê mê. Thoáng một giây mắt nàng tối xầm hẳn, rồi lại sáng lóe ra toàn màu trắng đục. Ngực thì như bị một vật nặng đè ép khiến Hiền phải vươn người hé môi thở mạnh một hơi dài nghẹn ngào. Tuy vẫn đè nén không để tiếng khóc bật ra, nhưng nước mắt đã chảy dài trên má. Hiền muốn đứng dậy đi ra hiên, hay vào nhà trong, nhưng biết rằng có làm gì thì cũng không thoát khỏi cơn buồn khổ và không thể tìm được một sự an ủi nào. Hiền tuyệt vọng và sợ hãi cả mọi cử động của chính nàng “Trời ơi! Khổ quả!” Hiền muốn hét to lên như vậy, nhưng không dám. Nàng bị ở trong tâm trạng như thế một lúc lâu, tới khi mẹ chồng nàng đi lên và hỏi:

– Con chưa ngủ à?

Câu hỏi đó như một phương pháp hô hấp nhân tạo, để cứu chữa những người bị nghẹt thở, vì Hiền phải cố gắng trả lời:

– Thưa mẹ chưa.

Bà mẹ chồng biết nàng đang buồn, nhưng không khuyên bảo gì. Bà chỉ nói chuyện bâng quơ một lát, tới lúc thấy Hiền trả lời được bình thường, bà mới hỏi :

– Đạt nó đi chơi rồi phải không?

Rồi không đợi Hiền đáp bà cười nói tiếp:

– Cậu ấy lại trở lại tính hay đi như hồi trước rồi đấy; ngày mới cưới con về, mẹ đã tưởng nó bỏ được thói đó. Trước kia mẹ cũng mắng mãi, nó cứ bảo: “Con trai thì phải thế, mẹ cứ bắt con ru rú ở nhà thì chịu sao được” Sau mẹ thấy nó chẳng chơi gi nhảm nên mẹ cũng kệ.

Nghe mẹ chồng nói Hiền bỗng ứa nước mắt; nàng đứng dậy lảng vào buồng nằm vật xuống giường mà khóc. Dứt cơn khóc Hiền nằm yên. Lúc này nàng không vui mà cùng không buồn, óc nàng rỗng ra chẳng còn cảm thấy gì nữa. Và rồi Hiền ngủ thiếp đi. Độ gần một tiếng đồng hồ thì Hiền tĩnh dậy. Đèn trong buồng nàng vẫn để sáng, nhìn đồng hồ thấy gần 11 giờ đêm. Giờ này Đạt đã sắp về. Một nỗi vui nhỏ đột hiện trong lòng nàng lẫn với nỗi hờn giận hồi nãy lại bồng bột trở lại. Tuy thế Hiền vẫn đón nghe từng tiếng xe qua lại ở ngoài phố. Nhưng chưa có chiếc xe nào ngừng ở cửa nhà nàng. Mỗi lúc tiếng xe và tiếng người qua lại ở ngoài đường một thưa dần. Bây giờ thì Hiền đón nghe cả tiếng xe từ xa lại, nàng hồi hộp khi tiếng động cơ xe tới gần nhà, rồi nỗi hồi hộp tan đi rất nhanh theo tiếng xe chỉ vụt qua cửa mà không ngừng. Cứ mỗi lần như vậy Hiền lại giận chồng hơn lên. Có lúc Hiền định trở dậy bỏ về nhà mẹ đẻ, nhưng nghĩ sợ mẹ chồng nàng lại thôi. Vả dẫu sao nàng còn phải đợi Đạt về hỏi cho ra nhẽ một lần nữa đã. Chợt có tiếng xe ngừng ở cửa nhà, đích là Đạt đã về! Tim Hiền rộn hẳn lên, không biết là mừng hay giận. Nàng luống cuống tắt vội đèn, rồi nằm im làm như vẫn ngủ từ nãy. Nhưng nghĩ lại, làm thế có khi Đạt không biết tới sự bực tức của nàng, Hiền lại mở đèn, nhổm dậy với cuốn sách trên bàn, rồi nằm xuống đọc. Nàng định cứ giữ nguyên dáng điệu đó cho lới lúc Đạt vào; nếu Đạt có hỏi nàng cung kệ, nhất định không trả lời. Như thế Đạt sẽ biết là nàng giận, và Đạt sẽ…

Nhớ lại sau những lần giận nhau trước, vợ chồng nàng lại càng thương yêu nhau hơn, mà Hiền thấy nao nao cả người. Nhưng cũng vì thế mà Hiền lại càng tức chồng hơn. Giá Đạt về sớm đừng để nàng phải đợi lâu thành tức quá như thế này, có phải cái phút ấy đã tới. Nhưng bây giờ thì muộn rồi! Hiền sẽ nhất định không cho Đạt làm lành nữa.

U già đã mở cửa; tiếng giầy của Đạt nện cồm cộp trên nền gạch nhà ngoài. Tâm trí Hiền bỗng căng thẳng, nàng dán mắt lên trên trang sách mở cầm trên tay, nhưng nàng chẳng nhìn thấy chữ nào. Nàng đợi từng tiếng giày của chồng. Cộp, cộp, chỉ dăm bước nữa thì Đạt sẽ vào tới buồng. Nhưng tiếng giầy dừng lại một chút, rồi lại bước trở ra. Nghe theo bước chân Đạt, Hiền biết chàng ngừng lại chỗ bàn nước; tiếng nước từ ở ấm rót vào cốc, và trong đêm vắng từng hơi nước Đạt uống ừng ực trôi xuống cổ, nàng nghe rất rõ. Tiếng giầy của Đạt lại nổi lên, nhưng không phải vào buồng mà ra sân. Phải rồi, chàng còn phải rửa mặt đã chứ. Hiền để quyển sách rơi trên ngực và chờ đợi chân Đạt trở vào buồng. Tuy vẫn giữ nguyên ý định không để chồng làm lành nữa, nhưng cái cảm giác được ủ mình trong tay Đạt, để hưởng cái hơi say đắm từ ở người chàng, vẫn không chịu rời ý nghĩ của Hiền, làm cho nàng rất khổ sở, vừa yêu vừa giận. Giá nàng được cứ vừa khóc vừa nói giày vò Đạt cho bõ tức, và cứ đẩy chàng ra trong khi Đạt vẫn phải lăn vào mà xin lỗi nàng thì hả biết mấy. Nhưng Đạt sẽ không làm như thế đâu. Hiền biết tính chàng lắm; đã nhiều lần trong khi nàng giận, Đạt hỏi nàng không trả lời, mà Đạt cũng mặc, quay ra ngủ khò là gì! Cử chỉ đó của Đạt làm Hiền oán hận lắm, nhưng Hiền vẫn không ghét được chồng; nàng yêu tính Đạt, kể cả các tính đã làm khổ nàng nữa. Tiếng giày của Đạt trở lại phía buồng Hiền. Cánh cửa từ từ mở và Đạt bước vào rất nhẹ. Thấy vợ còn thức, chàng hỏi:

– Em chưa ngủ à?

Hiền không trả lời, không khí im lặng, nặng nề bao quanh phòng. Hiền xoay mình quay mặt về phía khác, nhấc cuốn sách lên làm như chăm chú đọc. Đạt thay quần áo xong cũng lên nằm cạnh vợ. Hiền xích ra một chút; Đạt sửa giọng hỏi vợ thêm mấy câu, nhưng Hiền vẫn yên không nói. Chẳng biết làm gì Đạt cũng lấy một cuốn sách mở ra đọc. Nhưng khác với Hiền, Đạt đọc thực và lại đọc say mê làm Hiền càng thêm ấm ức. Cứ thế một lúc, không chịu được nữa, Hiền dằn mạnh cuốn sách đang cầm xuống giường, rồi úp mặt vào gối khóc. Đạt bỏ cuốn sách rồi quay sang Hiền kéo nàng vào lòng. Vì ức quá nên Hiền như yếu hẳn đi, nàng mềm người trong tay chồng, không tỏ được cử chỉ nhất định không cho chồng làm lành nữa, Hiền chỉ biết thút thít khóc:

– Anh xin lỗi Hiền. Anh biết anh đi vắng luôn làm em buồn, nhưng nếu anh bảo với em là anh đi có việc riêng, chứ không phải là đi chơi thì em có buồn không? Còn em nữa, em cũng làm anh buồn thì sao?

Hiền ngạc nhiên hỏi lại:

– Em mà làm anh buồn?

– Chứ sao, anh còn chưa “sửa” cho em đấy. Tại sao em lại không tin là anh yêu em?

– Làm thế nào mà biết chắc anh yêu em thực?

Bàn tay Đạt khẽ nâng cằm vợ lên rồi chàng bảo:

– Làm thế nào, em hãy nhìn vào mắt anh thì biết.

Hai mắt còn mọng ướt, Hiền nhìn vào mắt Đạt. Hai vợ chồng nhìn nhau một lúc rồi cùng bật lên cười. Đạt ghì chặt lấy vợ, Hiền giấu mặt vào ngực chồng.

Đêm ấy Hiền ủ mình trong tay Đạt để ngửi mùi say say của người Đạt nhưng lần này Hiền có cảm giác như tâm hồn nàng được hòa vào hơi thở của Đạt và nhập với chàng làm một, đúng như điều Hiền vẫn thường mơ ước “giá được nhập vào Đạt một lúc thôi”. Nay thì hơn thế nữa, vì Hiền hiểu rằng đời Đạt và đời nàng cũng chỉ là một.

Nguồn: http://vietmessenger.com/books/?title=men%20chieu&page=2

Comments are closed.