Vũ Hoàng Chương
Đò chiều sông lạ tiễn đưa nhau
Gió nấc từng cơn, sóng vật đầu
Hai ngả lênh đênh trời ngụt khói
Người đi, ta biết trở về đâu
Ta về lơ láo tình thiên hạ
Chiếc bóng người đi tủi dãi dầu
Mặt nước chân bèo nghe nức nở
Duyên tan bèo nước bốn hàng châu
Nắm tay cùng hẹn mai sau
Dòng Ngân bắc lại nhịp cầu mong manh
Chừ đây cát bụi tung hoành
Chông gai mười cõi chênh vênh thế cờ
Một đêm quán nước trăng mờ
Kề hương tựa phấn những ngờ chiêm bao
Gió xuân cười gượng bông đào
Lỏng tay vòng ngọc, hoen bào giọt châu
Cuối thôn gà giục sáng từ lâu…
Hết một đêm gần… Thôi, xa nhau
Vĩnh biệt đây chăng? Rằng tạm biệt
Mà sao bến vắng nặng mây sầu
Nhưng thôi, thôi cũng đừng lưu luyến
Đời loạn còn chi đẹp nữa đâu
Dứt áo cho tình ta đẹp nhé
Non cao ngàn thuở nhớ sông sâu
Tương-Giang kẻ cuối người đầu
Vu-San mưa rối mây nhầu tóc tơ
Sườn non vắng vẻ càng thơ
Nước sông quằn quại mong chờ càng xinh
Rồi mai thiên hạ thái bình
Còn dâu xanh bến, Cao Đình còn xuân
Còn trăng hai mảnh xa gần
Còn soi bờ liễu sông Tần vẹn gương.
Hoài niệm
Từ phen sóng nước gieo neo
Mấy hoa tan tác mấy bèo nổi trôi!
Thú xưa còn bấy nhiêu thôi:
Hồn thi nhân với giọng người danh ca
Mặt nhìn mặt còn ngờ trong giấc mộng
Phải rằng đây vang bóng một thời xưa?
Gác Đằng-Vương thuở ấy họp bình thơ
Người trong cuộc bây giờ đâu nhạn cá?
Giai nhân hoàn bội quy trường dạ
Danh sĩ phong trần tẩu mỹ nhiêm
Trải tang thương cùng đau đớn nỗi niềm
Nhịp xênh phách lại càng thêm gợi nhớ
Lệ trên tiệc những hơn người chan chứa
Xót cho nhau mang lấy chữ Tài chi!
Đâu đây chợt vẳng tiếng tỳ…
Trách gì ai
Ai trách gì ai những bấy lâu
Xem thơ chẳng biết ý thơ sầu!
Thi nhân tự trách mình thôi chứ:
Bèo nổi mà sao rễ quá sâu ?
Cuối sông nước chảy về đâu ?
Rễ bèo khăng khít riêng đầu sông Tương.
Chiều mưa bàng bạc phố phường
Lệ rưng rưng chợt ngùi thương cho tình.
Chiêm bao một phút nở hoa quỳnh
Mà trắng đôi tay cũng bất bình
Huống đã hoài công chờ nửa kiếp
Vườn trần hoa lạ bướm Trang-sinh.
Nào ai đâu bóng mê hình,
Phải chăng mình tự dối mình bấy nay ?
Hoàng hôn xuống, lệ mưa bay
Sầu lên chẳng nhắp mà cay men hờ.
Hỡi ơi, tình vẫn chỉ là mơ,
Sao cũng đòi phen giận với ngờ?
Mới biết mình si là thế đấy…
Mà ai si đến thế bao giờ!
Có chăng một gã-làm-thơ
Mười năm cửa khép mây mờ tháp cao
Nhớ giai nhân tự kiếp nào
Mở lòng ra đón trăng vào thử xem.
Ví có đà gương tỏ trước rèm
Mà ai kiếp trước có là em…
Nhưng thôi, còn ước ao gì nữa,
Bốn ngả tâm tình ngập bóng đêm!
Hồn trong dĩ vãng tan chìm
Ngọn tàn đăng cũng im lìm cánh hoa.
Lỡ nhau một kiếp xưa mà
Đành thôi ngàn kiếp sau là Sâm Thương!
Loạn trung biệt hữu
Đối diện tằng xưng thiên lãi văn
Kim chiêu biệt hỹ, bút ưng phần!
Đông tây mộng quải tam canh nguyệt
Nam bắc tình khiên vạn lý vân
Trọc tửu cô đăng sầu bất ngữ
Hoàng sam thanh nhãn ý hà vân?
Thu phong sạ khởi tiêu hồn cực
Hổ khiếu viên đề hoảng hốt văn
Tặng cụ Phan Khôi.
Giờ đã điểm
Tự-Do đã hiển linh thần tượng
Cánh vỗ hào quang tỏa bốn bên.
Bút dâng làm nén hương đền
Trước pho thần tượng hãy nguyền đồng tâm
Kìa đấy Con Người, đây Nước Tổ;
Đôi cánh thiêng nhịp vỗ khói mây trầm.
Lịch sử bốn nghìn năm
Một mùa hoa đang độ
Chúng ta bước, với linh kỳ dẫn lộ
Bốn bề sông núi đăm đăm…
Nền Độc Lập ngát niềm vui cương thổ
Vững niềm tin đài Thống Nhất cao ngâm
Lắng hồn Quê Mẹ giáng lâm;
Nén hương đền quyện khói trầm say say.
Con Người còn đấy
Nước Tổ còn đây!
Còn phải đấu tranh vì Lý Tưởng
Kết trong hai chữ Tự Do này.
Ôi giờ đã điểm; nghe thần tượng
Phơi phới hào quang đẹp cánh bay!
Chúng ta nguyền: Đã đến ngày
Dâng lên Nước Tổ vào tay Con Người
Đẹp như thần tượng sáng ngời –
Phải chăng các bạn? – Một đời tự do!
Thu có nguyệt
Sương thu ngủ trắng ngọc liên thành
Phượng nở đêm nào cặp má Khanh
Hội thắm đèn hoa, mây họp bạn
Kề vai cùng đẹp áo trăng xanh…
Chừ đây mưa gió mưa tung hoành
Xa nhau đành nỡ cho đành gió mưa
Đêm nào thôi đã đêm xưa
Cánh tay ngùi vết hương thừa trống không
Trời một phương ai tỏ thức nồng
Ngọn đèn ai quạnh, lửa nhàu bông
Mưa vây tám nẻo tù chân bướm
Mà gió xoay chiều loạn núi sông…
Nghẹn ngào hoa địch lá phong
Giàn dưa chìm tiếng tơ lòng bẻ bai
Canh Hà Mô, gối Liêu Trai
Gối xuông nửa gối, canh dài sáu canh
Sóng càng cao mãi ý hoài Khanh
Mưa gió tàn đêm, mộng chẳng lành
Biết đến bao giờ thu có nguyệt
Chén hoa vàng có mắt ai xanh
Gặp lại cố nhân
Xa xôi lòng những ước ao
Trăng ai rèm gấm, hoa nào vườn xuân
Người xưa, này vẫn cố nhân
Mà ôi thôi! đã phong trần cả hai
Vắng tanh lòng gái đời trai
Đèn khêu tỏ ngọn đêm dài khóc nhau
Cười to cho vỡ thương đau
Giấc mơ xưa gối chung đầu mà say
Bao năm vị đắng mùa cay
Lênh đênh thân thế cầm tay nghẹn ngào
Nước cờ thua, giận mình cao
Khói lên cuồng túy nhạc vào hàm ca
Nhìn nhau ta lại là ta…
Nổi nênh hồn mộng phong ba chiếu nằm
Thôi thì thôi nhé tri âm
Lỡ thanh xuân ấy còn tâm sự này
Còn nhau cũng lại còn say
Đòi thêm gì ở chua cay thế tình.
Phố cũ
Ôi chốn này xưa ai sánh vai
Trán cao hoài vọng tóc buông cài
Tuổi thơm mười sáu tình thơm mới
Duyên đượm hàng mi ngập nắng mai
Hồ Gươm sóng lụa bờ tơ liễu
Hàng Trống Hàng Khay rộn bước người
Sách vở lên hương trầm ngát nẻo
Hoa soan hoa phượng chói màu tươi
Thấp thoáng hè qua đài phượng rụng
Lào rào thu muộn lá soan rơi
Tay trong tay nắm, tình trong mắt
Lòng bốn mùa xuân, nguyệt bốn trời
Đôi lứa mê say cùng gắn bó
Mẹ cha cùng hẹn sẽ dành nơi
Trường chung một hướng nhà chung ngõ
Hoa gấm cùng mơ dệt cuộc đời
Thế mà tan tác mười năm mộng
Có kẻ ra đi chẳng một lời
Nửa kiếp lênh đênh dừng phố cũ
Một mình trơ với tuổi ba mươi
Lớp học nào tan đường rộn rã
Tình thơm mộng nhỏ tóc buông vai… vai…
Hàng Khay Hàng Trống hoa nào rụng
Màu tím thờ ơ vạt áo ai.
Hận tráng sĩ
Một đi, tráng sĩ thẹn quay về
Lưu giản chưa phai nét mực đề
Còn có xanh đâu đôi mái tóc
Mà không chín quách một nồi kê?
Ai chàng ai thiếp duyên Hồ Hán?
Rằng lạ rằng quen giọng Sở Tề?
Đọc lại bài thơ ai tống biệt
Đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê!
Khúc hát chìm châu
Ôi mùa xưa, nào đâu? Xuân mới nở
Trong màu hoa và hót ở lời chim!
Hỡi ơi! Sắc úa hương chìm
Tạnh cơn mua, có ai tìm ngày xuân?
Ai rằng ảo mộng, chân thân
Nghìn thu ngà đúc một lần tuyết tiêu!
Thương cho ngọc giắt vàng đeo
Ánh trăng suông để buồn theo xuyến vòng
Tiếc cho quỳnh nở mười bông
Giữa đêm kỳ thú men bồng bềnh tan
Vườn xưa nhịp điệu chưa tàn
Cánh xiêm mở chếch, cung đàn khép lơi
Vầng trăng xụp đổ lưng trời
Vì ai thôi đã rụng rời cánh tay!
Xót thay, mà ngậm ngùi thay!
Nào ai hay? một mình hay nỗi mình.
Trời đất vô tình, mây gió vô tình
Gẫy trâm rồi, đã rơi bình
Sầu lên chưa tắt màu dư lệ
Sầu có hồn chăng? Lệ có hình?
Đăng lâu
Đăng lâu trường khiếu tác bi ca
Đối thử giang san nại nhược hà?
Bác Lãng nhất chuỳ vô địa lập
Long Tuyền tam xích kỷ thiên ma
Hứng hàm nộ kiến bôn Tần lộc
Khúc bãi kinh văn khấp Nhị hà
Tri bất tri hề tang hải khách
Cố viên thuỳ tảo dạ lai hoa?
Từ đây
Nhựa ứ mình cây chợt réo sôi
Ran ran một gốc hướng muôn chồi
Tin thơ đã báo mùa Dân Chủ
Vận nước quyền dân phải sóng đôi
Triều Đế triều Vương đã rụng dần
Khí thiêng Hồng Lạc nẩy triều Dân
Xôn xao từng búp vươn từng nhánh
Điềm Tự Do về, lá hiện thân
Ý nõn nà thơm giấc mộng đời
Trăm ngàn vạn triệu cánh lên khơi
Phải chăng cánh lá từ muôn nẻo
Họp ý toàn dân kết ý Trời?
Lá phiếu Trưng-cầu một hiển linh
Xé tan bạo lực dưới muôn hình
Từ đây nước Việt, Dân làm Chủ
Ôi nhạc nào say khúc tái sinh!
Mộng vẫn còn
Vầng trăng hiện khóe thu xanh
Từ bao lâu vẫn chưa đành sẻ đôi
Bóng mờ gương khuyết pha phôi
Này phen lại trở về ngôi đêm rằm
Bâng khuâng cùng nhắc chuyện mười năm
Đời lỡ nhau thôi, mộng chẳng lầm
Mây nước rộn cung đàn kỷ niệm
Trời yêu biển nhớ ngút thanh âm
Dây thơ dây kịch bổng trầm
Ngừng dây lọt tiếng tơ tầm vấn vương
Sắc hoa nhàu gió bốn phương
Lòng hoa vẫn khép tin hương mấy mùa
Nhìn nhau cười ngất: ván cờ thua
Mà đây tâm tư chợt sóng đùa
Dĩ vãng trôi theo về lớp lớp
Mang theo vằng vặc ánh trăng xưa
Nhớ gì không một đem thơ
Làng Phù-Lưu ngủ như tờ dưới trăng
Thi nhân gửi ý cô Hằng
Bóng đa lồng bóng tre đằng lung lay
Khoảnh khắc thời gian nghỉ cánh bay
Không gian thu hẹp dưới đôi mày
Ta nghe cả một bầu trăng sáng
Rót cả vào đôi mắt đắm say
Men trăng riêng mắt ai đầy
Buồn cho những kẻ đêm này thề hoa
Lại cười cho lứa đôi ta
Chiếm vầng trăng để… vẫn là đêm suông
Âu hẳn tình ta khác thế thường
Nỗi niềm yêu nhớ cũng văn chương
Dễ chi tiếng nói trần gian ấy
Đủ kết cho thành nhạc với hương
Phải rằng: Vân Muội, Anh Nương
Vẫn Hoàng Lang đợi với Lương Sinh chờ
Mười năm bóng khuyết gương mờ
Chiều nay lại có bài thơ Trăng Tròn
Nhịp đá vàng chen tiếng sắt son
Một cung hoài niệm ý chon von
Khóe thu còn biếc trăng tâm sự
Khanh của Hoàng ơi, mộng vẫn còn.
Tâm sự hải đường
Chỉ sợ canh khuya mình ngủ mất,
Chàng Tô cao đuốc chiếu xiêm hồng.
Thoa nghiêng làn tóc rối
Gác quạnh Trầm Hương, kìa say lịm một bông
Giấc xuân chưa đẫy, ngại ngùng,
Đẹp ơi, cô gái Đường Cung má đào!
Khói sầu mưa nhớ
Tình cũ chiêm bao
Rầu rĩ muông kêu giọt máu trào…
Mà ai trích địa tiêu tao
Thơ xuân Thành Gấm nỡ nào quên ai?
Hương thua tủi giá Trùng Đài
Ngàn năm hận gã Uyên-Tài có khuây?
Thương nào khuây
Nhớ nào khuây!
Mai kia xanh đậm hồng gầy
Một cơn, biết có
Vì hoa nới tay?
Trả ta sông núi
Trải bốn nghìn năm dựng nước nhà
Sông khoe hùng dũng, núi nguy nga
Trả ta sông núi bao người trước
Gào thét đòi cho bọn chúng ta…
Trả ta sông núi từng trang sử
Dân tộc còn nghe vọng thiết tha
Ngược vết thời gian, cùng nhắn nhủ:
Không đòi, ai trả núi sông ta
Cờ báo phục hai bà khởi nghĩa
Ðuổi quân thù, xưng đế một phương
Long Biên sấm dậy sa trường
Ba thu xã tắc, miếu đường uy nghi
Xót nòi giống, quản chi bồ liễu
Dòng Cẩm Khê còn réo tinh anh
Một phen sông núi tranh giành
Má hồng ghi dấu sử xanh đời đời
Bể dâu mấy cuộc đổi dời
Lòng trăm họ vẫn dầu sôi bừng bừng
Mai Hắc Ðế, Phùng Hưng, Bố Cái
Liều thế cô dằng lại biên cương
Ðầu voi, Lệ Hải Bà Vương
Dù khi chiến tử vẫn gươm anh hào
Tinh thần độc lập nêu cao
Sài lang kia, núi sông nào của ngươi?
Núi sông ấy của người dân Việt
Chống Bắc phương, từng quyết thư hùng
Ngô Quyền đại phá Lưu Cung
Bạch Ðằng Giang nổi muôn trùng, sóng reo
Hồn tự chủ về theo lửa đuốc
Chữ thiên thu: Nam Quốc sơn hà
Phá tan nghịch lỗ không tha
Tướng quân Thường Kiệt gan già mấy mươi
Gươm chiến thắng trỏ vời Ðông Bắc
Hịch vải nêu tội giặc tham tàn
Dựng nhân nghĩa, vớt lầm than
Danh thơm ải ngoại, sấm ran biên thùy
Khí thiêng tỏa chói tư bề
Phường đô hộ có gai ghê ít nhiều?…
Cửa Hàm Tử vang teo vết cáo
Bến Chương Dương cướp giáo quân thù
Trận Ðà Mạc dẫu rằng thua
Làm Nam quỷ, chẳng làm vua Bắc đình
Chém kiêu tướng, đồn binh Tây Kết
Triều Phú Lương gầm thét giang tân
Phá cường địch báo hoàng ân
Trẻ thơ dòng máu họ Trần cũng sôi
Kìa trận đánh bèo trôi, sóng dập
Sông Bạch Ðằng thây lấp xương khô
Những ai qua lại bây giờ
Nghe hơi gió thoảng, còn ngờ quân reo
Hịch Vạn Kiếp lời khêu tướng sĩ
Hội Diên Hồng quyết nghị toàn dân
Khuông phù một dạ ân cần
Vó thiêng ngựa đá, hai lần bùn dây
Sơn hà mấy độ lung lay
Máu bao chiến sĩ nhuộm say mầu cờ
Cảm ý núi ngồi mơ độc lập
Thuận tình sông trôi gấp tự do
Ấy ai đầu dựng cơ đồ
Gấm thêu lời chiếu Bình Ngô thuở nào
Cơn nguy khốn ra vào sinh tử
Thân nằm gai, lòng giữ sắt son
Linh Sơn lương chúa hao mòn
Quân tan Côi Huyện, chẳng còn mảy may
Chén rượu ngọt cùng say thấm thía
Tình cha con mà nghĩa vua tôi
Thuận dân là hợp ý trời
Sử xanh chót vót công người Lam Sơn
Quốc dân chung một mối hờn
Cần câu đánh giặc mà hơn giáo dài
Chống ngoại địch, gươm mài quyết chiến
Voi Quang Trung thẳng tiến kinh kỳ
Phá Thanh binh trận Thanh Trì
Sông Hồng khoảng khắc lâm ly máu hồng
Núi dậy sấm cho sông lòe chớp
Cờ Tây Sơn bay rợp Bắc Hà
Xác thù xây ngất Ðống Ða
Bụi trường chinh hãy còn pha chiến bào
Tinh thần độc lập nêu cao
Sài lang kia, núi sông nào của ngươi
Cường quyền vẫn muôn đời cưỡng áp
Dưới bàn tay giặc Pháp càng đau
Chúa tôi nhỏ lệ cùng nhau
Khua chiêng hải ngoại, rừng sâu kéo cờ
Dạ Cần Vương trơ trơ thiết thạch
Kẻ Văn Thân, hiệp khách cùng chung
Hoàng Hoa Thám, Phan Ðình Phùng
Khói reo Thanh Nghệ, lửa bùng Thái Nguyên
Hợp Nghĩa Thục kết liên đồng chí
Xuất dương tìm tri kỷ Ðông Ðô
Phan Sào Nam, Phan Tây Hồ
Long đong bốn bể, mưu đồ cứu dân
Vận nước chửa hết tuần bĩ cực
Sức người khôn đọ sức ông xanh
Mỗi phen gắng gỏi tung hoành
Thương ôi! sự nghiệp tan tành mỗi phen
Nguyễn Thái Học gan bền, chí cả
Họp đồng bang gióng giả nên đoàn
Rừng xanh bụi cỏ gian nan
Mong đem nhiệt huyết dội tan cường quyền
Tổ chức việc tuyên truyền, ám sát
Khắp nơi nơi, từng hạt, từng châu
Xiết bao hy vọng buổi đầu
Một đêm Yên Bái ngờ đâu tan tành
Ôi Việt sử là tranh đấu sử
Trước đến sau cầm cự nào ngơi
Tinh thần độc lập sáng ngời
Bao người ngã, lại bao người đứng lên
Ngày nay muốn sông bền, núi vững
Phải làm sao cho xứng nguời xưa
Yêu nòi giống, hiểu thời cơ
Bốn phương một ý: phụng thờ giang sơn
Ðừng lo yếu, hãy chung hờn
Cần câu đánh giặc từng hơn giáo dài
Trả núi sông ta! lời dĩ vãng
Thiên thu còn vọng đến tương lai
Trả ta sông núi! câu hùng tráng
Là súng là gươm giữ đất đai
Trông lên cao ngất phương trời
Hồn thiêng liệt sĩ bừng tươi sắc cờ.
Xuân tứ
Oanh thanh lịch lịch chuyển u tùng
Xuân tứ triền miên thục dữ đồng
Ngạnh chất bình do phiêu nộn thúy
Cựu thời hoa dĩ biến tân hồng
Hỗn trần ưng ngộ vô vi thuyết
Tận túy hà thương bất đảo ông!
Khước tiếu lăng tằng tam sổ bối
Thanh thiên hư ỷ kiếm thư hùng.
Đuốc thơ
Non sông một buổi nằm tanh máu
Lửa khét oan cừu đỏ bốn phương
Đối diện khóc trên mùa hợp tấu
Trời thanh bình cũ đất hiền lương
Có bao giờ nữa trăng là ngọc
Mây lại là tơ như trước kia
Hoa lại vàng son rừng lại vóc
Cỏ là nhung giải lối thôn quê!
Bao giờ? Biết có bao giờ nữa?
Ngọc nát tơ rời, chắp được đâu!
Nhân loại từ phen gây khói lửa
Thôn nhung rừng vóc mãi phai nhàu
Trăng hết là trăng của Ái Ân
Mây thôi ràng buộc ý xa gần
Hoa còn đâu nữa tình phong nhụy
Cỏ mất mùi hương tóc gái tân!
Còn ai đau nỗi đau trời đất,
Buồn nỗi buồn thiêng của núi sông?
Ta nhớ thương hồn hoa cỏ mất
Theo làn mây nhẹ ánh trăng trong
Núi phía Nam hề, sông phía Bắc!
Trời phương Đông hỡi, đất phương Tây!
Mặc cho những kẻ mài gươm sắc
Ta chỉ mài riêng ngọt bút này…
Sao cho cái Đẹp, từng nhơ nhuốc
Vì lũ điên rồ, lại thắm tươi!
Bàn tay Nghệ Thuật nêu cao đuốc
Thiêu sạch lòng tham hộ Giống Người
Năm tháng rồi đây sẽ Thuấn Nghiêu,
Đầy xuân đầy nhạc đắm tình yêu
Non sông trời đất khô nguồn lệ
Hoa cỏ mây trăng lại diễm kiều.
Xứ Bụi Hồng kia bừng chói lói
Hào quang tỏa khắp chín mười phương
Ngôi Thơ một sớm cao vòi vọi
Nhân loại chầu quanh ngát khói hương
Xuân thanh bình
Khói đưa trừ tịch trầm gây biếc
Hương đón nguyên tiêu nụ mở đào
Nhựa réo thanh bình vang trái đất
Cho lòng dâu bể cũng xôn xao
Thuyền thơ chở hứng lên cao
Sông xuân lại có đêm nào nguyệt hoa
Bạc trôi từng lớp sao sa
Bẩy màu mây, cửa Tháp Ngà vấn vương
Trời khuya chợt vẳng khúc Ngư-Dương
Đá thét vàng kêu nhịp trống cuồng
Sực tỉnh trông ra ngoài giấc mộng
Hãy còn run rẩy ánh trăng xuông
Tơ xuân rối loạn ai guồng
Mà nghe lòng Tháp buông tuồng khói mây?
Gió thanh bình đã về đây
Mưa vơi trừ tịch trăng đầy nguyên tiêu
Cảm truyện nàng thơ
Khoảng đôi bờ chữ máu xôn xao
Nét mực bay hoa mở suối Đào
Ai oán tình Tơ thiên tuyệt kỹ:
Tang, tùng…! Nước chảy khóc non cao
Từ hôm mười ngón đỏ bi thương
Nhịp trúc lời ca dứt vấn vương
Bút ấy ngờ đâu thề ấy cởi
Đêm nào… cho bến lại Tầm-Dương!
Cho Tầm-Dương lại bến Cô-Tô
Quạ thét trăng tà rụng lá ngô
Đàn phới chiêm bao Chùa vọng xuống
Con thuyền Linh Cảm ghé vi lô
Sóng đìu hiu giỡn mái chèo say
Phách giạt Mê-Hà quạnh tối nay
Trở giấc, đèn thu bông kết lửa
Trang từng trang, đã vướng tơ đầy.
Mây trắng
Xuân mới ba mươi sáu nõn nường
Riêng cành mai cũ chiếm yêu đương.
Dài sông nghĩa ấy tình cao núi
Pha tuyết thân này mặt nhuốm sương.
Chẳng đợi Đông-quân làm Đạo-chủ
Vẫn là Hoa-hậu sánh Thi-vương.
Giang-Nam mộng lẫn vào Giang-Bắc
Trời bốn phương lòng chỉ một phương.
Tâm sự phố phường
Tâm sự chìm sâu bụi phố phường
Nghẹn ngào hơi thở lớp tang thương
Hỡi ơi! Hà-Nội bao đêm trắng
Từng đón lòng ta mỗi ngả đường
Vì ta nghe thấu vào hơi thở
Nhìn thấu vào tâm sự bốn phương
Tiềm thức đêm đêm trời rộng mở
Ta chờ linh cảm ý quê hương
Không gian từng kết hình trong mộng
Và sắc thời gian ở chiếu giường
Sông núi xa xưa về hiện bóng
Hồn say ta vượt hết biên cương
Lẽ đâu, và nỡ nào, ta để
Cố quận riêng mình xót nhiễu nhương!
Trận gió ghê tanh mùi chiến địa
Thành mây giợn đỏ máu tà dương
Hỡi gươm đáy sóng, rùa chân tháp!
Ta hiểu rồi, Ngươi, nỗi đoạn trường!
Gió lại còn tanh mùi phấn sáp
Và mây còn đỏ máu hiền lương
Ngõ cụt nào kia trăng lạnh lắm?
Ngã ba này nữa xám màu sương!
Thanh bình cõi ấy xa nghìn dặm
Gạch ngói nằm rên rỉ vết thương
Từng con mắt gỗ hoen dòng lệ
Tiếng khóc thầm dâng mỗi nách tường
Đá cũng nhàu gan bia Tiến-Sĩ
Cây vườn Bách-Thảo tóc phai hương
Chợt tiếng ai gào muôn điệp khúc
Tự Hồ-Tây lại, Đống-Đa sang
Cầu Long-Biên với cầu Thê-Húc
Bền sắt tươi son hẹn đá vàng
Tâm sự bấy lâu đà cởi mở:
Thanh bình không phải giấc mơ suông!
Đêm nay Hà-Nội đằm hơi thở
Vào nhịp cười say một gã cuồng.
Lộng chương
Đợi suốt mười năm một đứa con
Là đây: trời đất bỗng vàng son
Hoa, mùa xuân tới, hoa bừng nở
Trăng, đến rằm, trăng lộng lẫy tròn
Từ hôm nay nhỉ! Suối hào quang
Nối mãi dòng Thơ họ Vũ Hoàng
Ngọc nhả thành Chương, Oanh ríu rít
Ôi lòng cha mẹ khúc tân xoang!
Con ngủ trong nôi mộng dịu hiền
Chung quanh, đời chợt lắng bình yên
Nghe từng nét mặt từng hơi thở
Hiện bức tranh thần, bản nhạc tiên
Thơ Say, Vân Muội, Mây, Rừng Phong
Liên tiếp ra đời tưởng vẫn không
Phải có một thằng Tuân mới đủ
Cho ta mừng thấy lũ con đông
Hoa đến mùa, trăng đã đến tuần
Ước mơ đã hiện Vũ-Hoàng-Tuân
Đầy trời ánh sáng, hương đầy đất
Lòng kết vàng son hội mở xuân.
Tuổi xanh
Trăng dịu từ phen gặp gió lành
Sông lam từ buổi gặp non xanh
Từ hoa quen bướm trời quen đất
Em đã yêu rồi, đã của Anh
Thuở ấy tuổi Vàng hay tuổi Đá
Yêu nhau ai tính tuổi bao giờ
Gối xuân chỉ biết từ nghiêng sóng
Vần điệu trôi dài mãi tuổi Thơ
Tuổi dẫu Vàng bay, dẫu Đá qua
Vàng chưa ai nhạt, Đá ai nhòa
Trái tim vẫn tuổi Đồng Trinh Bạch
Thì sắc hương còn vẹn tuổi Hoa
Thời gian có mỏi cánh chim bằng
Vũ trụ sang mùa tận thế chăng
Anh vẫn còn Thơ về giáng bút
Em còn Hoa đủ kết hoa đăng
Hoa gieo ánh sáng ngập tinh cầu
Bút vẽ thành Thơ giấc mộng đầu
Nắng rộng mưa dài thu một nét
Không gian còn lại có bề sâu
Lứa đôi tái thế vẫn tương phùng
Nguyên thủy nào đâu khác cực chung
Anh muốn dìu Em giờ hiện tại
Nghe trăng hòa điệu nước lên cung
Hòa điệu lên cung trăng nước dậy
Xuyên ngang gió trận dọc mây thành
Tuổi Thơ này với Hoa Niên ấy
Muôn trước ngàn sau thăm thẳm xanh.
Đăng trình
Bao nhiêu hạt cát bến sông này
Đã bấy nhiêu ngàn thế kỷ nay
Ta vượt ngàn năm đường ánh sáng
Tự ngoài Vô Tận đến nơi đây
Trái Đất mừng ta nhạc vút cao
Băng sơn gầm thét, hỏa sơn gào
Bóng ta in xuống chân trời mới
Nhật Nguyệt hai phương ngửa mặt chào
Muôn màu chen dự lễ đăng quang
Biển nước xanh lơ, biển cát vàng
Hoa tím buông lơi sườn cỏ biếc
Ôi rừng trinh bạch, đảo hồng hoang
Nhưng vẻ thiên nhiên tự buổi đầu
Với thời gian đã mất về đâu
Níu sông mòn mỏi bao hưng phế
Hiện nét già nua mặt Địa Cầu
Đại lục buồn soi bóng đại dương
Cỏ hoa rừng đảo úa dần hương
Cũng như trái đất khô dần nhựa
Còn, chỉ còn dư vị chán chường.
Đêm đêm ta dõi mấy tầng cao
Tìm một không gian mới lạ nào
Lấp lánh Quê Trời thơ hẹn bến
Giam mình Quê Đất mãi hay sao.
Nhân loại ra đi chẳng một lần
Hợp tan nào khác mảnh phù vân
Trên đà tốc độ siêu quang ấy
Một chuyến đăng trình một hóa thân.
Này lúc vèo qua hệ Thái Dương
Ném sau ngàn đốm lửa kim cương
Mạn thuyền cháy lên rừng rực
Ta gõ mà ca: Thiên nhất phương.