Truyện ngắn Trà Đóa
Trà Đóa sinh năm 1972 tại làng Trà Đoá, Thăng Bình, Quảng Nam; là dược sĩ, tốt nghiệp Đại học Y Dược TP.HCM.
Hiện sống và làm việc tại Sài Gòn.
Cái chết bắt đầu đến ám ảnh ông từ hôm đi dự đám tang về. Người bạn ấy của ông là người đồng đội thân thiết, cùng tuổi, cùng quê và cùng trải qua những năm tháng khốc liệt nhất của một thời điên đảo. Cái chết ấy làm ông như nghẹn thở. Kể từ hôm đó, hằng đêm ông trằn trọc đến sáng không sao ngủ được. Ông không tin là người ấy đã chết, bởi lẽ ông luôn nghĩ cái chết nó ghê gớm lắm chứ không dễ dàng đến khó hiểu như một cái té nhẹ trên đất rồi tắt thở vĩnh viễn. Từ lâu, ít nhất cũng từ khi về hưu, do quen sống trong cảnh an nhàn với một mớ tài sản kiếm được trong thời còn tại chức, ông đã quên mất là còn có cái chết hiện diện trên đời. Ông chưa từng nghĩ đến nó bao giờ, dù là khi ông phải đối diện thường xuyên trong thời chiến.
Ông và người bạn là những kẻ sống sót qua một thời được cho là hiểm nguy nhất. Mấy ai cùng thời với họ còn sống, tất cả đã ra đi từ lâu rồi. Kẻ thì chết do bom đạn, kẻ do bịnh tật hay thậm chí có kẻ chán đời mà chết. Nói chung là chết, nghĩa là không còn sáng sáng uống cà phê, chiều lai rai vài chai bia ở góc phố nữa…Tất cả bọn họ bây giờ đã thành tro bụi, nếu bới lên may ra chỉ còn một mớ cốt đen nằm lẫn trong bùn đất. Con cái họ vẫn còn đó, đứa sau tiếp đứa trước lớn lên, lấy vợ sinh con và bọn chúng chẳng còn nhớ gì đến người đã từng là cha hay ông của chúng nữa. Bọn họ đã mất tăm, theo đúng nghĩa đen. Trong tâm trí ông và người bạn vừa khuất kia, thỉnh thoảng họ vẫn nhắc lại một vài người trong số đó. Nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, họa hoằn lắm họ mới đi ngang qua nghĩa trang mà nhớ vào thắp một nén nhang…
Từ lâu, trong bộ óc chỉ quen ra mệnh lệnh của ông, mọi thứ chỉ như những mảnh rời nhỏ muôn màu nằm xen kẽ hỗn độn. Khi cái chết xuất hiện, nó phủ lên, lan ra, làm chảy tất cả và trộn lại thành một chất dịch duy nhất. Bây giờ, lúc nó xẹp xuống, lúc trương lên, cơ hồ muốn làm nổ tung cái sọ khốn khổ của ông. Nó đã đến thật rồi và sẽ không tha cho ông, nó sẽ lạnh lùng thực thi cái quyền hạn tuyệt đối của nó: mang đến cái chết…
Từ ngày đó, lúc nào ông cũng cảm thấy bần thần trong người. Ông đã bỏ hẳn thói quen đi tập dưỡng sinh vào buổi sáng mà thay vào đó là ngồi uống trà một mình trong phòng và lặng lẽ suy ngẫm…
Đó là những cánh rừng bạt ngàn ở phương nam. Muỗi, đĩa,… và vô số những loại sống bằng máu tươi. Ngày ấy, bọn ông cũng sống bằng máu tươi, không máu của những người đồng đội thì cũng là máu của những người lính bên kia chiến tuyến. Và tệ hơn, đó còn là máu của những người chẳng thuộc bên nào. Những người vô tình vào núi, ra đồng để kiếm sống, những người hứng những viên đạn, mảnh bom như những định mệnh nhân tạo.
Tất cả là thế. Chết sống dễ như bỡn. Hằng ngày, hằng giờ ông chứng kiến những cái chết. Và đơn giản chỉ là cái chết. Nó chưa bao giờ khiến ông phải suy nghĩ. Mà cái chết cũng có cái lý của nó. Bởi nếu suy tư về nó, sẽ chẳng thể tạo ra cái chết, hay nói quách ra là sẽ rất khó khăn để giết người. Mà ông chưa bao giờ cho mình là kẻ giết người. Giết người ngày ấy là một sự vinh quang. Ông chưa một lần mảy may nghi ngờ điều đó. Đơn giản trên đời này chỉ có hai loại người: một loại được sống và một loại phải giết đi. Ông đi giết cái bọn đáng bị giết đi ấy, nhẹ nhàng như thọc tiết một con lợn để làm thịt, hay tệ hơn là đập một con muỗi. Ông chưa bao giờ nghĩ ngợi cái bọn bên kia chiến tuyến ấy nó có nghĩ như ông hay không. Mà có sao đâu, ông kê súng vào đầu một thằng đang nằm lăn lóc trên đất rồi bóp cò. Óc nó phụt ra thành một vệt dài đỏ tươi…
Chưa từng có cái gì khiến ông chùn bước. Chưa có viên đạn nào tìm đến được da thịt ông. Điều đó khiến ông lạnh lùng đi qua cuộc chiến mà chẳng hề hấn gì. Thỉnh thoảng ông cũng nhớ về vài kẻ đã chết. Nhưng ông nhớ đến họ như là những kẻ không may mắn, hay chỉ là những kẻ kém khôn ngoan. Sự tưởng thưởng cho họ là cái bằng liệt sỹ và một ngôi mộ trong nghĩa trang đẹp đẽ. Và tất cả chỉ dừng lại ở đó, chẳng hy vọng gì nhiều. Người sống luôn có chuyện của người sống. Kẻ chết rồi coi như đã xong việc đời…
Những hành trang thời chiến cũng là những món được việc của thời bình. Năm bảy lăm, ông hả hê rảo bước trên những con phố Sài Gòn còn vương đầy mùi thuốc súng. Những kẻ hai bên đường nhìn ông lạ lẫm, xen lẫn chút sợ hãi. Ông bỏ ra nguyên một tuần chỉ để đi loanh quanh các phố. Cái điều ông nhận ra sau đó đã làm thay đổi suy nghĩ cũ mèm của ông. Và ông luôn tự hào về nó. Đó là một thứ mà ông tự cho là do trời phú – một sự khôn ngoan bẩm sinh. Ông nhận ra có gì đó khác lạ ở đây, trong cái mùi vị đầy nhục dục ẩn hiện ở từng góc phố. Ẩn ý của nó, mà ông tự nhận ra, không nằm ở sự chiến thắng hay chiến bại, nó nằm ở sự thưởng thức cuộc sống…
Đó là một khu tương đối bằng phẳng ở bìa rừng, gần khu dân cư. Đơn vị của ông được lệnh đóng quân bất động ở đó để chờ lệnh. Tuy ở gần dân nhưng chẳng dám mò xuống vì sợ lộ bí mật, nên cả đơn vị vẫn phải ăn mỗi bữa một miếng lương khô nhỏ bé. Có buổi chiều ông leo lên cây nhìn xuống xóm làng. Có vài cô gái trẻ đang đi về phía rừng, nơi bọn ông đang đóng quân. Các cô đã đi tới bờ suối và dừng lại. Sau đó cả bọn lao xuống suối tắm và nô đùa. Ông ngồi im ngắm nghía thích thú. Đã lâu rồi ông mới được trực diện một thân thể gái tơ gần đến thế. Nước làm cho quần áo dính liền vào da thịt, lộ rõ ra những đường cong hấp dẫn. Người ông nóng ran, mắt chăm chú nhìn như muốn nuốt chửng những bộ ngực non tơ mà giờ đây đã lộ rõ.
Buổi chiều xuống dần, những tàng cây đã nhuốm màu tối. Lúc này, chỉ còn một cô còn lại trên suối. Hình như cô ta vẫn chưa muốn về. Trong đầu ông con thú bị nhốt lâu ngày đang kêu gào lồng lộn. Ông leo xuống và men lần về phía con suối rồi phục sẵn trong một bụi cây rậm rạp…
Và khi màn đêm xuống, có tiếng bước chân tiến lại gần. Đợi cho cô gái đến sát bên bụi cây, ông lao ra đè cô xuống. Ông dùng hết các ngón võ đã được huấn luyện để nhanh chóng bịt miệng cô lại và khoá chặt mọi ý đồ muốn thoát thân. Trong đêm đen ông như một con hổ dũng mãnh đang xé xác một con nai tơ ngoan hiền. Ông cảm nhận từng thớ thịt dậy thì bên dưới và tiếng uất ức nơi cổ họng của cô gái. Nhưng mặc kệ, ông đã thực hiện xong phần bản năng của con thú trong rừng hoang. Người ông lâng lâng như mê dại…
“Cuộc đời buồn nản thật, thế đấy, vui đùa được một lúc rồi phải chết. Chết, chết, tại sao phải chết chứ. Tại sao không thể không chết. Chết xong thì còn ai nhớ đến mình nữa. Còn ai nữa chứ. Tất cả mọi người, nhất là bọn trẻ, lại rất chóng quên. Mà bọn chúng nhớ làm gì đến những kẻ đã hết thời. Mà mình đã hết thời rồi ư, đâu dễ thế…” – Ông giận dữ gần như gầm lên.
Buổi sáng hôm sau, ông dậy sớm, tắm rửa vệ sinh sạch sẽ rồi diện bộ vét sang trọng nhất mà lâu rồi chưa có dịp mặc. Ông bước ra cổng trước sự ngỡ ngàng của mấy đứa con. Ông đến cơ quan cũ, nơi ông đã từng là thủ trưởng mấy chục năm trước khi về hưu. Người gác cổng mới không quen, ngăn ông lại. Ông đòi gặp “thằng T giám đốc”. Giọng ông có phần bực bội. Vài phút sau, anh giám đốc bước ra tươi cười đón ông vào.
T là tay đàn em được ông cất nhắc lên trước lúc về hưu. Đó là một tay “đáo để” – ông nghĩ thế. “Nhưng hắn cũng là thằng biết trước, biết sau”.
Ông hỏi lúc này làm ăn thế nào.
“Khó lắm anh ạ, vay vốn rất khó, bọn đó bây giờ lộng hành lắm, đòi hỏi đủ thứ”.
“Thằng nào, có phải thằng H không?”.
“Vẫn tay đó chứ ai, nhưng bây giờ hắn giàu lắm và tinh khôn như cáo”.
“Được rồi, mà chú mày định vay tiền để làm gì?”.
“Thì định mở mang sản xuất và kinh doanh, chứ như thế này thì…”.
Ông nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:
“Chú chuẩn bị xe rồi mình đi”.
T vẫn chưa hết bất ngờ, nhưng gã chợt nhớ lại thằng H cũng từng là bạn thời “núi rừng” với ông ấy. “Có khi lại xong việc đây”.
T năng nổ lấy xe, tự mở cửa cho ông vào. Họ thẳng tiến đến chỗ H.
Họ gặp H và nói chuyện rất lâu. Cuối cùng, cả bọn họ bước ra cổng để đi ăn trưa một cách hồ hởi.
“Không ngờ mọi việc lại dễ dàng thế” – T tự nhủ.
Qua lần ấy, ông cảm thấy như thời oanh liệt đang trở lại. Ông không còn ngồi trầm tư nữa và sự kiện cái chết của người bạn “cùng thời” kia cũng mau chóng phai nhòa.
Còn T thì nhận ra rằng, ông ấy vẫn còn “lợi” chán. Vì thế hằng ngày T sai tài xế đánh xe đưa rước ông sang công ty. Ông được bố trí một phòng rộng ngay bên cạnh phòng giám đốc, với chức danh “cố vấn”.
Thời làm cố vấn bắt đầu…
Buổi sáng ông đến đúng giờ. Bước vào phòng đọc báo, uống cà phê. Giữa giờ, thường ông đứng ngắm ra cửa sổ, nhìn xuống dòng người đang chen chúc dưới phố. Buổi chiều ông lại đứng ngắm qua cửa sổ. Đúng giờ ông lại ra về.
T thỉnh thoảng gọi điện sang hỏi đang làm gì, có rảnh sang phòng chơi. T mở tủ lấy chai rượu mới mua từ nước ngoài về, rót mời ông.
“Úyt ki lâu năm đấy anh ạ”.
“Anh còn nhớ tay M không, tay M ở Bộ Giao thông Vận tải ấy?”.
“Nhớ chứ, có chuyện gì à?”.
“Dạ có, vì hắn đang là chủ đầu tư một dự án hạ tầng lớn. Nếu được thầu, sẽ trúng lớn đấy”.
“Chú có số của hắn không?”.
“Dạ có”.
Ông gọi ngay cho tay M, giọng ông cười hả hê trước khi cúp máy.
“Chiều đi gặp hắn”.
“Ôi”, T thốt lên, “sao mà dễ dàng thế, anh đúng là thiên tài”.
…
Nhưng đó mới chỉ là những vụ nhỏ, từ đó về sau ông còn đem lại rất nhiều vụ làm ăn lớn khác không dễ gì có được. Ông đã trở nên quan trọng. Mọi việc T một hai phải có ý kiến anh Ba mới xong. Ông được săn đón mọi nơi trong công ty. Các cô nhân viên mới mơn mởn như hoa nhìn ông với cặp mắt thán phục và biết ơn. Nhờ ông mà họ đã tăng thu nhập. Bây giờ, cảm giác quyền lực đã trở về đầy đủ với ông như thời trước. Nhưng ông không cần phải đạo mạo như trước nữa. Ông ăn uống nhiều, ngồi nhiều, vì thế tăng cân rất nhanh. Dần dần ông trở nên mỏi mệt trước những bữa ăn thịnh soạn. Ông chỉ thích nằm và thường xuyên ngủ dậy trễ. Bước đi của ông không còn nhẹ nhàng nữa, nó đã trở nên nặng nề như chú gấu trước kỳ ngủ đông.
Một buổi sáng thức dậy, ông cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Ông không thể nhấc nổi chân tay, còn đầu thì nặng trịch. Ông khó nhọc hít từng hơi thở ngắn. Ông cố ngồi dậy, nhưng rồi lại rơi xuống nệm đánh rầm như cái bao thịt nặng nề. Đó là buổi sáng mà cảm giác cái chết trở lại với ông. Ông nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng của người bạn cũ đang vẫy tay. Và những người của thời trai trẻ hiện ra thật rõ nét. Tất cả bọn họ đang đứng đó, cười nhạo nhìn ông.
“Đã đến lượt mình rồi ư, sao lại nhanh thế. Lại phải chết rồi, không cách nào cứu vãn nổi nữa sao? Chết rồi thì còn gì nữa, mọi thứ sẽ chết theo thôi”.
Buổi trưa, T đánh xe sang thăm ông. T thủ thỉ rằng chỉ là cảm vặt thôi.
“Có chuyện này, nếu anh không rầy thì em mới dám nói”.
“Ừ, chú nói đi”.
“Đã bao lâu rồi anh chưa làm chuyện ấy?”.
“Lâu lắm rồi”.
“Phải tăng cường chuyện ấy mới khỏe được anh ạ”.
“Thôi…” – Ông cười nhạt: “còn làm ăn gì được nữa chứ”.
“Sao không. Anh có nghe nói đến …” – T hạ thấp giọng, rủ rỉ vào tai chỉ đủ cho ông nghe.
“Kiếm dễ lắm, mọi thứ em lo chu toàn. Thứ đó giống như thần dược, bọn em vẫn hay thưởng thức lắm, chứ ăn nhậu nhiều như thế này không có…thì khéo chết sớm”.
T đưa ông đến một khách sạn vắng vẻ ở ngoại thành. Khi ông bước vô phòng đã thấy một cô gái trẻ măng đang ở đó. “Nhiều lắm cũng chỉ mười tám đôi mươi là cùng” – ông nghĩ thầm. T bước vào dặn dò cô gái:
“Nhớ phục vụ anh Ba đây chu đáo nhé, sẽ được thưởng đấy”. Xong, hắn cười ý nhị rồi bước ra đóng cửa lại.
T bước ra, bỏ lại ông và cô gái trẻ. Ông đứng ngại ngùng chẳng biết làm gì. Hồi lâu cô gái lên tiếng trước:
“Bộ mới lần đầu hả, sao mà giống trai tơ thế” – rồi cười khúc khích.
Ông trở nên giận dữ, bước lại đẩy cô gái xuống giường rồi lột đồ cô ra nhanh chóng. Bây giờ, một thân xác trắng như miếng dừa non đang nằm chênh hênh trước mặt. Đúng là một cô gái thanh tân. Bởi đôi nhũ hoa của cô tròn nhỏ, màu hồng đào xinh xinh. Cô nằm đó, dang rộng đôi chân chờ đợi. Ông nhìn thấy rõ đám lông nhỏ đen nhánh bên dưới, nó đẹp như một đồng cỏ tươi non mùa xuân.
Cô gái mấp máy đôi môi nhỏ xinh như mời gọi. Ánh mắt cô lộ ra vẻ ngây thơ thật dễ thương. Chắc cô nghĩ chuyện sắp xảy ra cũng bình thường như bao chuyện khác, tệ lắm thì giống như phải ăn một cái bánh bao cũ vừa dai vừa nhạt.
Ông vẫn đứng đấy và bắt đầu cảm thấy rạo rực. Cái cảm giác ấy nó chạy từ đỉnh đầu xuống, lan ra hai bên sườn, men theo sống lưng mà xuống dưới. Bây giờ thì nó đọng lại nơi đó, và ông cảm nhận được độ nóng tăng dần của nó.
Ông vẫn đứng bất động và nhìn những đường cong trên cái thân hình bé nhỏ bên dưới. Cái thân hình chứa đầy sức mạnh bất diệt của tạo hóa. Sinh lực sẽ từ đó mà truyền vào ông – sinh lực của tuổi thanh xuân. Ông đã từng có được sinh lực ấy vào cái thời đã xa lắm rồi. Ông đang nhớ lại cái lần đầu tiên của mình…
Hình như là trong một căn chòi giữa cánh đồng vắng lặng. Ông đã đè mạnh nàng xuống. Cô gái quê ấy run rẩy nhìn ông nửa ham muốn, nửa sợ hãi lên tiếng van nài:
“Đừng…đừng…mà”…
Nhưng ông mặc kệ, bởi lúc đó chẳng gì có thể ngăn cản nổi dòng máu hừng hực đang tuôn trào trong cơ thể cường tráng ấy…
Bây giờ, cái sức nóng từ bên dưới đã lan mạnh lên trên. Ông đã cảm thấy bứt rứt trong người. Ông cởi phăng quần áo và bước lên mạnh mẽ…
Ông cuốn lấy cô gái mãnh liệt, đầu ông lục lọi trên đôi nhũ hoa xinh xắn ấy, tay ông bấu riết lấy đôi bờ vai nhỏ bé đang rung lên từng hồi. Ông trườn lên, kéo xuống từng chặp mạnh mẽ không kịp thở. Cô gái bây giờ rên lên từng tiếng lớn, hơi thở dồn dập, đôi mắt cô nhắm nghiền…
Ông vẫn cứ hất lên từng đợt liên tục như sóng dồi không ngớt…
Bỗng nhiên ông khựng lại, “hự” lên một tiếng nghe như bị nghẹn nơi cuống họng rồi đổ vật xuống rũ rượi như tàu lá chuối xanh gặp lửa. Viên mãnh tướng đã bị một nhát chí mạng khi đang phi nước đại.
Ông nằm im lìm phủ lên thân thể cô gái, từ đầu đến chân…
Khi cô gái đẩy được ông ra và chạy đi gọi người đến thì ông đã tắt thở…
T đứng tần ngần bên giường trong lúc nhân viên y tế bê ông lên cáng để đưa ra xe…
Cuối cùng, cái chết đã đến với ông, bất ngờ như khi lãnh một viên đạn thời chiến…
21/4/2009