Đêm chạy trốn (kỳ 8)

Tiểu thuyết của Thái Sinh

9.

Gần sáng tàu dừng lại ở ga Thíp lấy thêm nước, một thanh niên từ dưới toa đi lên, tay cầm cỗ tú lơ khơ vừa đi vừa xỉa, miệng lẩm nhẩm như tụng kinh.

– Ai nhanh tay nhanh mắt bắt được quân nào đen, quân nào đỏ… nào nhanh tay nhanh mắt, xin mời bắt một quân, quân này đen, quân này đỏ…

Người đó ngồi xuống cách chỗ Sao chừng hai hàng ghế chọn ra ba quân át, hai đỏ một đen, vừa xỉa vừa trải trên sàn toa.

– Mời bà con, xin mời bà con chơi trò nhanh tay nhanh mắt… đây đen, đây đỏ, đây lại đen…

Một người hành khách di ngón chân vào một quân bài.

– Ông chơi một ván bao nhiêu?

– Tuỳ quí ông phát.

– Năm ngàn. Quân này đen.

– Tôi lưu ý với ông không được chạy non. Đây nhá, hai đỏ một đen, tất cả mọi người đều nhìn rõ nhá. Nào, quân này đen, quân này đỏ và quân này cũng đỏ…

Hắn xoè ba con bài trước mặt người khách, người ấy chỉ vào một quân.

– Tôi đánh quân này. Đỏ, năm ngàn.

Tên cầm cái lật quân bài lên kêu thất vọng.

– Đỏ thật! Hắn rút tiền đưa cho người khách- Xin mời ông chơi tiếp.

– Quân này đen, mười ngàn.

– Đen thật – Tên cầm cái lại kêu lên, hắn lại xỉa bài thoăn thoắt – Ông đoán đúng quá, nào mời ông chơi nữa.

– Quân này đỏ – Người khách hấp tấp chỉ vào quân bài giữa mà ông đoán chắc đó là quân đỏ- Mười ngàn.

– Quân đen – Tên cầm cái lạnh lùng – Lần này thì ông đoán trật rồi, nhưng mà tôi vẫn thua ông…

Những người xung quanh đó xúm lại, họ cùng reo lên khi thấy quân bài vừa lật lên là đen.

– Chơi tiếp ván nữa- Người khách có vẻ cay cú- Tôi đánh quân này, đỏ năm mươi ngàn.

– Đen! Trời ơi lại đen…

– Mình nhìn rõ đó là quân đỏ kia mà – Người khách thất vọng – Khi lật ra lại hoá đen là thế nào nhỉ?

Tiếng cãi cọ làm người thanh niên ngồi đối diện với Sao choàng dậy, anh chuyển tấm áo choàng cho cô gái rồi bước tới đám đánh đỏ đen, anh xem một lúc rồi nói lớn.

– Ông đánh quân bên trái đi, đen đấy.

Một người râu ria đen xì đứng bên cạnh quay sang nhìn người thanh niên kia trừng mắt, giọng đe nẹt.

– Này đừng cái kiểu cờ ngoài bài trong nhé, ông sướng thì vào chơi, chứ đừng đứng ngoài có lối mách nước như thế. Nếu có tiền thì ông vào đánh đi.

– Thì đánh. Tôi đánh quân trái, đen. Một trăm ngàn.

Tên cầm cái ngước nhìn người thanh niên có vẻ đắn đo. Nhiều người hét lên: “Quân đỏ, không phải quân đen” Tên cầm cái tay run run lật quân bài lên.

– Quân đen thật.

– Đánh tiếp đi ông – Mặt tên cầm cái sầm tối, hắn móc số tiền trong túi ra đưa cho người thanh niên – Không ăn non ông bạn nhá, ông phải đánh để tôi gỡ…

– Được rồi, tôi sẽ chơi với ông đến cùng – Người thanh niên nói với vẻ tự tin- Quân bên phải, đỏ. Một trăm ngàn.

– Đen rồi – Mọi người kêu lên khi quân bài vừa lật ra.

Người thanh niên trở nên hăng máu, anh ta thọc tay vào túi quần rút thêm mấy tờ bạc mới cứng chỉ vào quân bài giữa, đôi môi run lên vì giận dữ.

– Quân này, đỏ. Năm trăm ngàn.

– Lại đen. Trời! Sao mà kỳ thế.

Cô gái vội bước tới nắm lấy tay người thanh niên lắc mạnh.

– Anh chơi đỏ đen à? Không được đâu, họ sẽ lừa anh mất thôi…

– Tránh ra, đồ đàn bà. Việc này không bận tới cô, hiểu chưa. Tôi đặt tiếp năm trăm ngàn đây, quân này đen. Để nguyên tay đấy, không được xê dịch đâu nhá, mọi người cùng nhìn kỹ hộ cái…

– Trời, lại đỏ.

Cô gái nhào tới, giật lấy cánh tay người yêu.

– Em van anh. Chúng nó sẽ lột hết quần áo của anh mất thôi.

Người con trai quay lại trừng mắt.

– Đang thua đây, đừng có lôi thôi, tôi cho cái tát bây giờ. Tránh ra…

– Không được, anh không được chơi – Cô gái gào lên.

– Đẹp mặt đấng quân tử chưa, bị vợ mắng trước bàn dân thiên hạ…

– Nhục lắm anh bạn đi tây ạ…

– Máu me với đám đỏ đen này chỉ có chết.

– Quân này, đỏ – Người thanh niên hình như không nghe được những lời bàn tán xung quanh, anh ta rút chiếc nhẫn vàng đặt vào quân bài phía tay phải- Cược cái nhẫn hai chỉ đây.

– Đen rồi! Ai đó kêu lên. Muốn đỏ mà không được đỏ, thế mới ác chứ…

Cô gái vội dúi cái ví vào tay Sao, nhưng không kịp anh ta đã nhào tới giật chiếc ví đó.

– Đưa tôi để tôi chuộc lại chiếc nhẫn đó…

– Không, em van anh, đấy là tiền mẹ cho em đi xắm áo cưới.

– Tôi sẽ trả. Đừng can anh, xúi lắm…

– Bọn đỏ đen này chúng sẽ cướp hết tiền của chúng ta mất thôi. Ngày mai lấy tiền đâu trở về?

Cô gái như níu lấy tay người con trai, giọng như van nài, anh ta hầm hè hất tay người yêu ra, khiến cô ta ngã xoài trên sàn toa.

– Cút đi, đồ đàn bà giở hơi, đừng có ám. Tôi đánh ba triệu con này…

Sao nhào tới đỡ cô gái lên, mặt cô vập xuống sàn toa nhoà máu.

– Cô ơi…

Sao lấy vạt áo lau máu trên gương mặt cô gái.

– Cô ơi, cháu chết mất – Cô gái vừa ôm mặt vừa khóc.

– Cầu cho anh ta gỡ lại được – Sao an ủi.

Người con trai cay cú.

– Đánh nốt chiếc quần bò này, quân giữa, đỏ.

Mọi người nhất loạt kêu lên.

– Lại đen…

– Lột quần bò ra ông bạn, nào nhanh lên…

Mặt người con trai thua bạc trắng bệch.

– Cho tôi xin, chẳng lẽ các ông bắt tôi cởi truồng sao?

– Việc ấy không can hệ gì tới chúng tao. Lột mau – Tên có bộ râu đen xì quát lớn.

– Thưa các ông…

Tên đứng phía sau, chính là người khách đầu tiên tham gia cá cược, lúc này hiện rõ kẻ cò mồi, hắn giáng một quả đấm vào gáy người thanh niên thua bạc làm anh ta ngã dúi xuống sàn toa tàu, những quả đấm tới tấp giáng xuống mặt anh ta. Cô gái nhào tới xô một tên đang giơ chiếc gậy toan bổ xuống đầu người yêu của cô.

– Không ai được đánh anh ấy, tôi gọi công an bây giờ…

Tên cầm gậy quay lại đạp cô ngã dúi dụi vào đám hành khách. Một tên đã khoá được tay người thanh niên thua bạc, chúng bâu lại lột chiếc quần bò ra khỏi người anh ta. Ai đó kêu lên.

– Công an, công an đến đấy…

Đám đánh bạc tản ra, tên cầm cái lao qua đầu mọi người vọt ra ngoài cửa sổ, hai tên lao theo. Người thanh niên thua bạc nồng nỗng trở về chỗ ngồi của mình, hai người cảnh sát đi tới hỏi trống không.

– ở đây vừa chơi đỏ đen phải không?

– Bọn chúng chạy cả rồi – Ai đó đáp – Kìa, chúng đang ở dưới sân ga kia.

Hai người cảnh sát thản nhiên đi qua, một người nói.

– Lại bọn thằng Dũng trố, đuổi dưới ga chúng lên tàu, đuổi cuối tàu chúng lên đầu tàu. Chịu thật, cờ bạc và tiêu cực bây giờ lắm thế, đi đâu cũng thấy…

Cô gái lôi chiếc túi du lịch từ dưới gầm ghế lên, mở phéc mơ tuya lấy một chiếc quần đưa cho người yêu, giọng cô đầy nước mắt.

– Anh mặc tạm chiếc quần này kẻo bị cảm lạnh.

Người con trai lặng lẽ mặc quần, mặt anh ta cúi gầm xuống, vừa lục tìm cái gì đó trong chiếc túi du lịch vừa lẩm bẩm: “Hãm thật, suốt mấy tháng nay mình như có ma ám…”. Nhét vội mấy thứ gì đó vào túi quần, người thanh niên đó đứng dậy đi ra ngoài đầu toa, cô gái vôi níu lại.

– Anh đi đâu vậy?

– Cô hỏi tôi để làm gì? Anh ta sẵng giọng – Tôi đi đâu là quyền của tôi…

– Anh!…

– Chúng ta sẽ chia tay nhau ở đây.

– Anh bảo sao, Chia tay nhau à? Người con gái ngơ ngác hỏi lại – Còn những người bạn, chúng ta không tới thăm họ ư?

– Đó là việc của tôi…

– Không, em sẽ cùng anh tới đó…

Sao đứng dậy nắm lấy tay người con gái, cô bé vội giằng ra, vùng đuổi theo người con trai, vừa chạy cô vừa khóc tức tưởi. Con tàu kéo một hồi còi dài rồi tiếp tục chuyển bánh.

10.

Sao nhớ lại mùa khô năm ấy, trước lúc thằng núi ra đời lửa cháy rừng ngút lên khắp các triền núi. Bầy thú rừng dạt lên thung lũng Hua Lanh, đêm đêm quanh chiếc lều của họ rền vang tiếng hổ gầm, tiếng chó sói tru lên nghe man rợ khắp núi rừng. Buổi sáng chờ cho sương tan Sao mới lùa bò ra bãi, còn buổi chiều mặt trời chưa lặn cô đã lùa bò về. Sao không dám đuổi bò đi ăn xa, bởi bầy chó sói và lũ hổ thường rình rập trong các lùm cây hay trong các khe núi, hở cơ là chúng xông ra, thế là một con bò bị chúng lôi đi, bầy chó sói và lũ hổ đói xúm vào xâu xé con vật ra làm nhiều mảnh. Lúc Sao tìm được thì con bò chỉ còn lại một khúc ruột lầy nhầy, hay bốn cái chân và bộ da lướp tướp đầy máu me. Tháng Chạp mất thêm hai con nữa, vậy là chúng bắt đi tám con rồi. Cô đã báo cho lâm trường, nhưng cho đến bây giờ lâm trường chưa điều được ai lên thay Kham, Sao rào lại chuồng trại, đặt ở các góc rào nào mõ, ống bơ, kẻng… mỗi đêm cô dậy vài ba lượt đi khắp hai dãy chuồng, kiểm tra các gióng chuồng, giật dây khua mõ xua đuổi lũ thú rừng lảng vảng quanh trại Chiều nào Sao cũng phải mải mê đuổi lũ bê con cứ lồng lên chạy ra khỏi đàn để kiếm cỏ non, đêm mùa đông rét mướt lại có nhiều sương muối, cây cỏ vàng cháy, thung lũng Hua Lanh trơ trụi, dẫu chúng có chạy khắp thung lũng cũng không thể kiếm được dù chỉ một cọng cỏ non. Nhìn lũ bò gầy còm nhom lòng Sao thắt lại, đêm nào cô cũng ôm cỏ khô và rảy nước muối cho chúng, nhưng vẫn không làm cho chúng nguôi nhớ mùi cỏ tươi, cô gào lên: “Ê, ê… đừng có chạy như thế, lũ hổ và bọn chó sói đang rình chúng mày đấy”. Nhưng lũ bò ngu đần kia làm sao hiểu được lời của cô, chúng cứ chạy nhông nhổng vào sâu các khe núi. Chiều ấy về tới nhà Sao kiểm thấy thiếu con khoang già đang chửa, con khoang già ít khi tách ra khỏi đàn, chắc nó rớt lại vì không theo kịp đàn chăng? Sao vội vàng đóng các gióng chuồng rồi quay lại bãi thả ngay, vừa đi cô vừa nghĩ thầm: “Có khi cô nàng tìm chỗ đẻ chăng?”. Cô tìm khắp bãi vẫn không thấy tăm hơi nó đâu, hay bầy thú rừng ăn thịt nó rồi. Nhưng tại sao không thấy vết máu, thế có nghĩa là nó còn đang quanh quẩn đâu đây. Chợt Sao nhìn thấy dấu chân của nó đi vào khe Trám, không cần nghĩ ngợi gì thêm, cứ theo dấu chân của nó cô chạy theo. “ đi vào đó làm gì hở khoang ơi, mày xót ruột quá phải đi tìm cỏ non hả? Bây giờ làm gì còn cỏ non nữa, sương muối làm cho cây cỏ rạc xác xơ rồi. Hay mày đi tìm chỗ đẻ? Bọn thú rừng chẳng tha mẹ con mày đâu. Quay về đi khoang ơi, quay về đi…”. Sao cứ đi cho tới khi bóng tối ập xuống làm cô không còn nhận ra những nốt chân của nó nữa khi đó cô mới chịu quay về. Bóng đêm tai ác lấp luôn cả đường về của cô, Sao quanh quẩn một lúc lâu mà vẫn không sao ra khỏi khe Trám. Đêm giữa bốn bề núi rừng nghe tiếng chó sói tru nghe vô cùng rùng rợn. Trong tay không một tấc sắt, Sao cứ nhằm theo hướng khu trại chăn nuôi mà băng tới. Càng đi cô càng thấy con đường thăm thẳm, cây cối mỗi lúc mỗi rậm hơn. Sao biết mình bị lạc, nhưng cô không còn đủ can đảm để quay lại lối cũ, bầy chó sói và lũ hổ đã đánh hơi thấy cô, chúng bám theo cô từng bước, chỉ cần sơ ý là chúng bâu lại xâu xé cô ra hàng trăm mảnh. Ôi, thế là sắp đi đời rồi Sao ơi. Hai mươi mốt tuổi chưa làm được việc gì cho ra hồn đã chết, mẹ có biết giờ này mình đang đi lang thang ở đây không? Hôm ra đi con đã hứa với bố mẹ là không làm bất cứ điều gì khiến bố mẹ phải hổ thẹn vì con, bây giờ con cũng không thể bỏ nơi này như một kẻ đào ngũ. Chợt cô nhìn thấy một đốm lửa le lói bên kia sườn núi, Sao mừng quýnh lên, thì ra khu trại chăn nuôi của cô nằm ở phía ấy, vừa bắc loa lên miệng cô gọi thật to.

– Chị Tơn ơi, chị Tơn ơi…

– Núi đáp lại cô câu vừa gọi: “Chị Tơn ơi, chị Tơ… ơ… ơ… ơn… ”. Cô gọi mãi mà chả thấy chị Tơn thưa, lũ chó sói càng bám đuổi theo cô ráo riết hơn, Sao tưởng tượng những con chó sói mình thon, lông xám đang thè những cái lưỡi đỏ lòm và hai hàm răng trắng nhọn hoắt lao về phía cô, chúng chỉ chờ cô sụp xuống hay tuột cái gậy trên tay là chúng lao vào xé toang lồng ngực cô: “Thịt mày sẽ thay thế thịt những con bò trong cái dạ dày lép kẹp của chúng tao… hút… ha…”. Tiếng bước chân chạy của chúng đạp rào rào trên cỏ nghe gần lắm, hình như có vài con đang chạy lên phía trước, chúng vừa chạy vừa ngoái lại, đôi mắt như hai cục than đỏ rực lên trong bóng tối với một nỗi khát thèm. Gần tới trại rồi, Sao nghĩ thế, bởi ánh lửa cách cô không bao xa, nhưng căn lều trước mặt cô không phải là lều của bọn cô, bởi xung quanh lều cô đang ở có một hàng rào bao quanh, dẫu là đêm tối cô vẫn có thể nhận thấy ở bên trái lều là cây thông già, cành lá trơ trụi, trông nó giống như một ngọn dáo khổng lồ chĩa thẳng lên trời. Còn căn lều trước mặt lại luẩn khuất sau những tảng đá và dưới những lùm cây. Cô lạc tới một chốn nào đó rồi, Sao dừng lại như thể định thần một điều gì đó, chỉ chờ có thế, con chó sói từ phía sau chồm lên chụp hai hàm răng nhọn sắc xuống gáy cô, Sao vội ngồi thụp xuống, con vật lỡ đà lao vọt qua đầu cô, một con khác từ phía trái kịp thời xông tới Sao giơ cái gậy đuổi bò lên, con sói cắn phập vào đó, hai chân trước của nó đạp toạc lưng áo cô. Sao hất con vật sang bên, cô bật dậy lao về phía ánh lửa, vừa chạy cô vừa kêu thất thanh.

– Cứu! Cứu tôi với…

Lũ chó sói tản ra nhưng rồi chúng lại nhâu vào, một con đớp vào gấu áo cô, vừa xoay người lại cô giáng chiếc gậy vào lưng con vật, khiến nó khuỵ xuống quay tròn trên mặt đất. Nghe tiếng kêu của con vật bị thương làm lũ sói chững lại, trong bóng tối Sao nhìn rõ những hàm răng trắng nhởn và những tiếng rú rít khàn khàn bâu quanh. Vừa khua khua chiếc gậy về các phía chúng Sao lao thốc vào căn lều nhỏ nhoi trước mặt.

– Cứu tôi với… ới…

Cô chợt sững lại, trong ánh lửa chập chờn hiện lên trước mặt cô là một con vật có hình dạng người. Không đó là một con người thì đúng hơn. Tóc trùm kín hai vai, râu xoắn bết lại, hắn ngồi cúi rũ bên đống lửa, thấy Sao hắn ngẩng lên, gương mặt cáu bẩn nom vô cùng hoang dã nhìn Sao ngơ ngác. Sao rùng mình rú lên kinh hãi.

– Mẹ ơi!…

Đôi chân cô khuỵ xuống, hai tay ôm lấy mặt tưởng như mình đang rơi vào chỗ tăm tối không cùng…

Lâu lắm sao mới hết hoảng hồn mở mắt ra, lúc này gã “người rừng” nằm vật bên đống lửa, một tay úp vào chỗ vết thương trên ngực gần bả vai, đôi mắt hắn nhìn Sao như cầu khẩn. Trong óc cô thoáng hiện câu chuyện về nàng Ban mà người dân Ta Khao kể cho nghe từ khi cô bước chân tới lâm trường, có lẽ nào đây là con trai của nàng Ban, kẻ đã gieo rắc bao nhiêu tai hoạ cho người dân ở vùng này? Kẻ thiêu cháy bảy mươi ba ha rừng thông và thiêu cháy luôn cả Hưng của cô? Lòng hận thù ngùn ngụt bốc cháy trong lòng Sao, chắc là hắn bị người dân Ta Khao bắn bị thương, còn bây giờ cô phải kết liễu đời hắn. Sao vớ chiếc gậy bên mình vung lên nhằm vào cái đầu tóc bù xù của hắn. Tên người rừng nhắm nghiền mắt lại, rồi vội mở bừng ra, hắn ú ớ như nói với Sao một câu gì đó, cô không hiểu, nhưng qua đôi mắt đau đớn và tuyệt vọng Sao cảm nhận được điều hắn nói. Hai con người nhìn nhau và cuộc đối thoại không lời trong im lặng.

– “Hỡi con người, sao người lại giết ta? Ta cũng là một con người, nhưng bị con người ruồng bỏ, ta có tội tình gì mà con người ghét bỏ, săn đuổi, hãm hại ta?”.

– “Bởi mi đã tàn phá núi rừng, ruộng nương, gieo rắc bệnh tật cùng bao nhiêu nỗi bất hạnh cho con người.”

– “Mẹ con ta trốn chạy con người bao nhiêu năm nay rồi, con người săn đuổi ta tới tận xó rừng, hốc núi này làm sao ta hãm hại con người được?”.

– “Ai đốt bảy mươi ba héc ta rừng thông, thiêu cháy người yêu của ta, nếu không phải là mi?”

– “Không, ta không biết chuyện đó. Đã lâu rồi ta không xuống Ta Khao.”

– “Ta sẽ giết mi!”.

– “Người định giết ta ư? Nhưng ta có tội tình gì nhỉ? Lẽ ra người phải cảm ơn ta, nếu không chạy vào căn lều ngập tràn ánh lửa này thì lũ chó sói đã phanh thây xé xác nhà ngươi ngay trước cửa lều của ta. Ta chính là ân nhân của nhà ngươi, người không biết điều đó mà cố tình giết ta ư?”

Bàn tay Sao chợt mỏi rã rời, cô hạ chiếc gậy xuống.

– “Mi là ân nhân của ta thật ư?”.

– “Lẽ ra người không nên hỏi ta điều đó, bởi lúc này người đang ở trong lều của ta, mà ngoài kia lũ sói đang lượn lờ bâu quanh.”

– “Mi bị làm sao thế?”.

– “Ta bị con người đuổi bắn và suýt nữa thì bị lũ chó sói khốn kiếp kia xé xác. Hỡi con người, với vết thương này cộng với tuổi già ta biết mình sống không còn được bao lâu nữa, ta sẽ chết tại đây hay bất cứ nơi nào trên dãy núi Ta Khao. Lũ chó sói khi ngửi thấy mùi tử khí chúng sẽ tới xé xác ta, nấm mồ của ta là trong bụng lũ chó sói. Thật là khủng khiếp! Ta không muốn nhận cái chết ấy. Thôi, đằng nào ta cũng chết, ta muốn chết bởi bàn tay của con người. Vì đã bao nhiêu năm rồi ta bị con người thù hằn, săn đuổi. Hẳn con người sẽ thoả mãn vô cùng khi được xé xác băm vằm ta… Hãy giết ta đi, hỡi con người”.

– “Nhưng ta không giết mi”

– “Tại sao? Chính nhà ngươi cũng là con người kia mà?”.

– “Phải, bởi ta là con người nên ta không giết đồng loại của mình”.

– “Thật ư, ta là đồng loại của con người ư?”

Tên “người rừng” nhỏm dậy quì sụp xuống chân Sao, hắn ngước gương mặt đau khổ nhìn cô với cái nhìn cầu cứu, từ hai hố mắt của hắn ứa ra hai dòng nước mắt. Sao cúi xuống đỡ hắn nằm lại, cô bỏ thêm củi cời cho ngọn lửa cháy to hơn, rồi quáng quàng cầm một thanh củi đang cháy dở chạy ra khỏi lều, vừa chạy cô vừa hoa hoa lên trời, không cần biết đó là cây gì, vừa dứt những lá cây mà tay cô quờ nắm được, cô bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến, cô quì xuống bên cạnh tên “người rừng” vừa đắp những miếng lá vào vết thương của hắn đã bắt đầu bốc mùi, lẩm bẩm.

– Cầu trời đất sao cho vết thương của con người khốn khổ này chóng lành nhé… Người bao nhiêu tuổi, sáu mươi hay bảy mươi?

Gương mặt tên “người rừng” hiện lên nhập nhoà trong ánh lửa, trông dúm dó và thảm hại. Sao vành đôi mắt của hắn ra, vừa hà hơi vừa day cùi tay lên ngực quanh vết thương hắn, giọng cô lắp bắp mặc cho dòng nước mắt chảy tràn trên đôi gò má rơi xuống vết thương của hắn. Đêm ấy Sao thức suốt đêm canh cho đống lửa không lụi tàn, sớm hôm sau Sao trở lại chiếc lều của những người chăn bò ở thung lũng Hua Lanh, cô kể lại tất cả những gì đã xảy ra với cô đêm qua cho Tơn nghe. Hết sức kinh ngạc, Tơn cuống cuồng giục:

– Hãy đến với hắn ngay đi. Đúng là con của nàng Ban rồi, hắn không phải là kẻ tàn ác, chỉ có chúng ta mới tàn ác. Hắn chưa chết, chị có linh cảm như thế. Ôi cái thế giới khốn nạn chả phải hẹp gì!

Sao vội vàng quay trở lại chiếc lều của tên “người rừng”, cô đun nước sôi rửa vết thương rồi băng cho hắn. Tên “người rừng” bị suy kiệt quá nhiều nên hắn nằm bất tỉnh, thỉnh thoảng hắn mới mở đôi mắt đờ dại nhìn Sao như nhìn vào chốn vô định. Cô nấu cháo đổ cho hắn, thay tấm vỏ cây bằng tấm chăn chiên rồi mặc thêm cho hắn bộ quần áo cũ của Kham bỏ lại. Vừa đổ cháo cho hắn cô vừa nói những lời âu yếm như lời mẹ nói với con, cô biết hắn không nghe được những lời của cô, nhưng cô cứ nói, cứ dỗ dành. Có lẽ chỉ có trái tim đau khổ của hắn mới hiểu được lời của cô.

– Hãy cố nuốt thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Người có nghe được lời ta nói không, cớ sao người lại cứ im lặng như thế?

Tên “người rừng” hé mở đôi mắt mệt mỏi nhìn Sao, tay cô rung run đặt vội chiếc bát xuống bên đống lửa, giọng lạc đi.

– Người mệt lắm phải không? Gắng ăn thêm một chút nữa nhé. Nhìn sắc thần của người đêm qua ta lo quá. Có lẽ người là kẻ cuối cùng của thế giới này bị con người ruồng đuổi? Không, người không thể chết, ta sẽ đón người trở về cái thế giới của con người, dẫu rằng cái thế giới ấy cay đắng bao nhiêu, đểu giả và tàn ác bao nhiêu nhưng chắc chắn người sẽ không bị cô đơn giữa thiên nhiên như thế này. Nào, ăn thêm chút nữa…

Sao không còn nhớ mình ở bên cạnh tên “người rừng” ấy năm ngày hay mười ngày, cho đến một hôm gạo và thức ăn không còn cô phải trở về thung lũng Hua Lanh lấy thêm, khi quay lại thì tên “người rừng” đã bỏ căn lều ấy đi mất, hắn trút lại bộ quần áo của Kham cùng với tấm chăn và tất cả những gì Sao mang lên. Cô sững người trước sự trống vắng hoang tàn của chiếc lều, đống lửa đã lụi tàn tự bao giờ, ngọn khói từ đầu khúc củi ngún lên lên mảnh mai như sợi chỉ. Sao thọc tay vào lớp lá lót ổ của tên “người rừng”, còn một chút âm ấm, thế có nghĩa là hắn mới bỏ căn lều này đi được ít lâu. Cô chạy ra khỏi lều, mặt trời đã lên cao, sương mù đã tan, nhưng cô không biết hắn đi về phương nào, ngẩn ngơ một lát, bằng linh cảm Sao cứ nhằm hướng đỉnh núi Ta Khao nơi còn sót lại những mảng rừng nguyên sinh mà băng tới. Cô nghĩ: Thế nào ta cũng gặp được hắn ở phía sau ngọn núi xanh mờ kia. Cô không biết tên hắn, nhưng hắn là một con người, hắn là niềm khát khao của nàng Ban mong hắn trở về với cộng đồng con người. Cốn, tiếng Thái là người. Sao gọi hắn là Cốn, mẹ con hắn bị con người ruồng đuổi quá lâu, cho nên bây giờ hắn thù hằn con người, trốn chạy con người. Sao loa tay lên miệng vừa chạy cô vừa gọi.

– Cốn ơi, con người ơi… Cốn ơi… ơi.

Tiếng của cô dội vào vách núi, núi đáp lại cô bằng một chuỗi âm thanh nghe hoang rợn.

– Con người… ngừ…ời…

Tiếng của Sao và tiếng vọng của núi như hai người hú gọi nhau, những lớp âm thanh dồn xô nhau, chồng lên nhau, lấn át nhau khi thì náo loạn, khi lại rền rĩ như người gọi đuối hơi. Sau những chuỗi âm thanh ấy núi rừng lại trở về với gương mặt trầm mặc lạnh lùng. Sao cứ đi và cứ gọi, không một lời đáp. Còn núi cứ nhại lại cô như kẻ đùa dai. Vượt qua ngọn núi xanh mờ trước mặt, lại một ngọn núi khác cao hơn, xanh hơn sừng sững hiện ra trước mắt cô, mệt mỏi và thất vọng Sao ngồi bệt xuống tảng đá, giữa cái mênh mông hoang vắng của núi rừng Sao không biết hắn đi về phương nào. Cô kêu lên giọng buồn bã.

– Rừng ơi, núi ơi!

Núi đáp lại cô

– Rừng ơi… núi ơ… ơ… ơi…

Bực tức trước sự đùa bỡn không phải lối của chúng, Sao gầm lên uất ức.

– Mi là kẻ khốn nạn!

Lập tức núi đáp lại

– Mi là kẻ khô… ốn… na… ạn…

Bất lực Sao nhổ nước bọt về phía “hắn”, cô quay lại lủi thủi trở về chiếc lều của tên “người rừng”. Trời đã nhá nhem tối, cô không thể về thung lũng Hua Lanh được, đêm ấy cô đành ngủ lại trong căn lều của tên “người rừng”, cô đốt một đống lửa to, với cô lúc này chỉ có ngọn lửa là bạn duy nhất, cô vịn vào nó để chống chọi cho qua cái đêm hoang lạnh đơn côi nhất trong cuộc đời mình. Ngọn lửa khi mềm mại như thiếu nữ đang trình diễn một vở vũ khúc trữ tình, khi đỏ bầm nhăn nhó như kẻ say rượu tàn ác, khi xanh lét như những con mắt của lũ quỉ… Sao rùng mình vội xua đi tất cả những ý nghĩ ma quái ra khỏi tâm trí, cô ngồi bó gối mắt đăm đăm nhìn ngọn lửa reo phập phù, cô hỏi ngọn lửa.

– Mi có mặt từ bao giờ trên cõi đời này hả lửa ơi?

– Ta sinh ra đồng thời với trái đất này – Ngọn lửa đáp.

– Như vậy tuổi của mi đã hơn bảy tỷ năm rồi?

– Còn hơn thế nữa…

– Vậy hả. Ai đã sinh ra lửa?

– Mặt trời.

– Còn trái đất là con của lửa, nước và không khí?

– Điều ấy ngươi hãy đi hỏi trái đất xem mình là con ai. Còn ta, ta biết mình là con của mặt trời. Con người cũng vậy, tất cả đều là con của mặt trời.

Nước mắt của Sao tự nhiên túa ra, giọng cô nghẹn lại.

– Chúng ta đều là con của mặt trời. Vậy mà… lửa ơi, lửa đã thiêu cháy của con người biết bao nhiêu cánh rừng, thành quách. Con người kinh hoàng khi nhìn thấy lửa từ họng súng chiến tranh, lửa đã tàn phá khắp hành tinh này, từ thượng cổ cho tới ngày hôm nay, từ chiếc lều của dân du mục tới thành phố, cung điện nguy nga mà con người đã đổ ra bao nhiêu là mồ hôi, nước mắt, tâm trí và cả xương máu mấy trăm năm để tạo dựng nên. Vậy mà lửa đã thiêu cháy trong chốc lát, sau cuộc chiến tranh mặt đất ngổn ngang những đống tro tàn…

– Hỡi con người nhỏ bé kia, người oán hận ta làm gì nhỉ? Ngươi biết rằng nhờ tìm thấy ta mà con người mới tách ra khỏi cái thế giới động vật. Ta vốn là con của mặt trời, mang ánh sáng của trái tim ta soi rọi vào chốn tăm tối để con người nhìn rõ mặt nhau, thêm yêu thương nhau… Nhưng ta trở nên tàn ác là bởi chính bàn tay của con người. Trong bàn tay của người thân thiện, ta trở nên thân thiện, trong bàn tay của kẻ ác ta trở thành kẻ tàn ác. Như vậy, người hiểu ta chứ?

– Lửa ơi, còn bây giờ… Giọng của Sao nghe khẩn thiết hơn.

– Ta vẫn là ngọn lửa của triệu triệu năm về trước. Hỡi con người bé nhỏ kia ơi. Còn lúc này ư, ta là bà mẹ hiền từ, sưởi ấm tấm thân giá lạnh của ngươi. Hãy ngủ đi, ngủ đi…

Đêm ấy Sao ngủ trong chiếc ổ của tên “người rừng” bên cạnh đống lửa, trong giấc mơ cô thấy hắn trở về, hắn mặc bộ quần áo của Hưng, râu tóc đã cắt nom gương mặt của hắn sáng sủa trẻ ra hàng chục tuổi, hắn mỉm cười nhìn Sao. Ngỡ ngàng trong giây lát cô mới nhận ra, hắn cao lớn và cường tráng hơn Hưng, đôi mắt sáng long lanh tưởng nhìn thấu màn đêm. Dẫu vậy trên gương mặt hắn vẫn còn phảng phất nét hoang dã. Sao ngập ngừng.

-“Người đã về? Người đi đâu để tôi đi tìm mãi khắp đầu nguồn ngọn suối, gọi khản cả hơi mà người chẳng thưa?”

– “Ta đang ở bên người đó thôi”.

– “ Thật ư, người không đùa tôi đấy chứ?”

– “ Ta đang ở bên người, nhưng giữa ta và người ở hai thế giớ khác nhau, điều ấy lạ quá phải không? Cái thế giới của ta không có lửa nên lạnh lắm, người cho ta ghé sưởi nhờ qua cái đêm dài dằng dặc này”.

Người đó mỉm cười gật đầu, Sao giơ đôi bàn tay chới với như thể níu lấy cái bóng trước mặt.

– “Vậy ra là anh đấy ư, Hưng ơi? Thế mà em cứ nghĩ đó là tên người rừng khốn khổ, hắn trở lại đây tìm lửa… ”.

– “Ta không phải là Hưng, cũng không phải là tên “người rừng” khốn khổ mà người đã gặp trong căn lều này. Ta là một người không tên tuổi, một con người vừa hư vừa thực, ta có mặt trên cõi đời này và cũng không có mặt trên cõi đời này. Tuỳ mỗi người ta mang điều lành hay điều ác đến với họ… ”

– “Thế người là ai? Có phải người đã cướp Hưng của ta đi không?”.

Người đó lắc đầu cúi xuống, khi ngẩng lên Sao không thể ngờ được đó lại nlà Hưng, anh nhệch miệng cười rồi thở dài.

– “Lửa đã cướp Hưng thân nyêu của người, còn ta, ta chỉ là cái bóng của Hưng thôi… ”.

Nói xong mấy tiếng ấy con người con người kỳ lạ đó bước vào đống lửa, ngọn lửa ngút lên nuốt chìm hắn. Sao vùng dậy hoảng hốt, trước mặt cô không một ai ngoài đống lửa đang lụi dần, cô dụi mắt nhìn trân trân vào đống lửa như thể tìm kiếm dấu vết của con người vừa bước vào. Không có gì, cô dùng cây bới đống lửa ra, chẳng có gì ngoài những cục than đỏ hồng. Sao cúi xuống gục đầu vào hai đầu gối, cô kêu lên khe khẽ.

– Hưng ơi, có lẽ nào anh đã hiện về trong giấc mơ của em vừa qua? Không, em không thể nào tin được anh có gương mặt của tên “người rừng” ấy. Lẽ nào anh đã nhập vào hắn để hành hạ em?

Từ đó đến sáng Sao ngồi lặng phắc nhìn ngọn lửa bập bùng cháy. Trước lúc trở về thung lũng Hua Lanh Sao gom những mẩu củi cháy dở lại rồi tấp tro bếp lên những hòn than như mọi ngày trước lúc lùa bò ra bãi, bọn cô vẫn phải làm như thế để nuôi ngọn lửa qua ngày này tháng khác, cô hy vọng đêm nay hay ngày mai vị “người rừng” sẽ trở lại đây.

Ba ngày sau Sao trở lại, căn lều của vị “người rừng” vẫn như lúc cô ra đi, than đã vạc nơi đống lửa chỉ còn lại âm ấm. Một tuần sau cô lại đến căn lều vẫn thế, đống tro nguội tanh nguội ngắt, không một dấu chân người đặt lên lớp tro cô rắc một lượt mỏng quanh lều, thay vào đó là những nốt chân chó sói, nhìn những nốt chân của chúng Sao thầm đoán chúng chỉ lảng vảng quanh lều vài ba bận, khi biết trong lều trống không thì chúng bỏ đi không rình mò nữa…

T.S.

Comments are closed.