Đợi bão

thichhoctoan

Bão sắp đi vào Bay Area. Đêm nay bão to, gió lớn, trên đỉnh đồi nơi mình ở gió sẽ rít càng khiếp. Nghe đài địch nói có thể cây đổ, mất điện mất nước. Lại còn nghe nói mình ở đúng khe nứt lục địa, không biết chừng có núi lửa động đất để mình rơi tụt vào trong lòng đất thì vui. Tất tả chạy đi mua nước, hoa quả khô và nến để dự trữ đề phòng.

Mặc cho bão, sinh viên Berkeley tối nay biểu tình rầm rộ. Phố College tắc cứng, thấp thoáng mầu cờ đỏ. Vẫn lại phản đối mấy vụ cảnh sát bắn chết, kẹp cổ tắc thở người da đen. Cảnh sát giết người không mang vũ khí, ấy thế mà bồi thẩm đoàn vẫn quyết định không truy tố. Ở chỗ nào cũng vậy, cuộc sống tưởng như hiền hoà, bỗng dưng hận thù phụt lên hung dữ từ những vết nứt của lịch sử.

Qua được chỗ tắc đường đến CVS gần sát giờ đóng cửa. Ngồi ngay cửa ra vào là một bác hippy già, phì phèo hút thuốc. Trông bác mệt lắm rồi, cái mệt mỏi của cả cuộc đời lang thang đang đè nặng lên cái xác già của bác, dường như bác không đứng lên được nữa. Bác hỏi mình mày có biết lấy xe buýt đi Richmond ở chỗ nào không. Mình bảo mình không biết. Vừa lúc đó có một anh hippy khác, trạc 40 nhưng trông ốm yếu lắm xuất hiện. Người anh quấn chằng chịt băng bảo vệ chân, bảo vệ đầu gối, như vận động viên tennis, tay đẩy một cái cart với đủ tài sản cá nhân trong đó. Anh xông đến mắng bác già xối xả. Tiếng Mỹ mình dốt, mình không hiểu anh ấy nói gì. Mình đoán là vì điếu thuốc vì nghe thấy cái gì như fucking smoker. Thế rồi anh ấy lôi từ đống của nả ra một bình phun thuốc vệ sinh sát trùng, cứ thế mà tưới lên đầu bác già. Bác già không cựa quậy được, cứ ngồi yên để cho anh kia tưới, mắt nhìn mình ướt ướt như chó bị chủ đánh.

Thỉnh thoảng những gì trông thấy nhắc chúng ta rằng cuộc sống vốn thật hung dữ.

Nguồn: http://thichhoctoan.net/author/ngobaochau/

 

Comments are closed.