Tâp bút Khuất Đẩu
Nói láo cùng một nghĩa với nói dối. Nhưng từ láo nghe “đã” hơn từ dối. Cho nên tuy là người núi Tản sông Đà, nhưng cụ Nguyễn cũng phải dùng đến tiếng miền Nam để dịch vọng ngôn và vọng thính. Nếu dùng từ dối, tác giả Thề non nước chắc đã không được người cùng thời tôn là thi bá.
Nói dối mà chơi nghe dối chơi!
Nghe nó mộc mạc và ngớ ngẩn làm sao.
Thế mới biết cái tiếng Việt nó cũng nhiều màu sắc và độc đáo lắm.
Các hủ nho ngày xưa chê nôm na là cha mách qué, lúc nào cũng tử viết coi chữ Hán là chữ của thánh hiền. Khi được xem bản dịch Chinh phụ ngâm của Đoàn Thị Điểm, Tỳ bà hành của Phan Huy Vịnh và nhất là khi đọc Kiều của Nguyễn Du thì mới chịu sáng con mắt ra.
Đến Hồ Xuân Hương thì bọn họ đâm ra ngọng nghịu, ú ớ:
Một đàn thằng ngọng đứng xem chuông/ Nó bảo nhau rằng ấy ái uông!
Ca dao đối đáp cũng đã phân định thắng thua từ lâu rồi:
Hỏi:
Nhà em tội lỗi vì đâu/ Mà em lại chổng phao câu lên trời?
Đáp:
Nhà em chẳng tội tình gì/ Nếu em không chổng lấy gì anh xơi!
Đấy, chỉ là nhời của các chị đi cấy lấy công thôi đấy nhé. Chẳng những độc đáo mà còn đáo để nữa!
Xem ra nữ quyền đã có từ khuya chứ đâu phải đến bây giờ mới có. Một số các nhà văn nữ qua đến Mỹ thấy sao mà phụ nữ họ vùng lên quá, cũng me too và phất cờ. Họ bắt đầu ăn nói vung vít, chửi tưới hột sen, chưa đã, còn đem cái của để dành của mình ra mà viết truyện giường chiếu. Các đấng mày râu cứ tưởng là bị hạ đo ván, nằm bẹp dí. Nào ngờ họ cười thầm, sướng nữa là khác vì đọc các mợ còn “phê” hơn cả xem phim cấp 3. Họ đâu có chịu thua một cách tâm phục khẩu phục như đọc thơ Hồ Xuân Hương và nghe hò đối đáp.
Nói láo cũng đồng nghĩa với nói những gì không đúng sự thật. Nguyễn Văn Thiệu được người miền Nam nhớ tới không phải vì những việc làm không ích nước lợi nhà của ông mà vì câu nói để đời: “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm”.
Những gì họ làm non nửa thế kỷ qua người miền Nam đã nhìn mãn nhãn! Từ chuyện sống trên vựa lúa mà phải ăn bo bo đến chuyện Hòn ngọc Viễn Đông biến thành một đống xà bần hổ lốn. Rồi từ Liên Xô vĩ đại đến Trung Quốc chữ vàng, đúng là nói láo toàn tập.
Nếu tất cả những sách họ in ra để ca tụng mình, ca tụng lẫn nhau và để chửi các thế lực không thân thiện, thì nếu gom lại thành đống dám cao hơn nóc nhà Everest của thế giới. Và nếu đem tính sổ thì lá phổi của trái đất, tức rừng Amazon cũng tiêu tùng luôn vì phải xay thành bột để làm ra giấy!
Nhưng họ không nói láo mà chơi, họ nói láo thiệt, thế mới ngắc ngư con tàu đi. Cái điều cười không nổi ấy là chính họ tin họ nói thiệt. Và bắt mọi người cũng phải tin là thiệt. Ai ngắc ngứ không tin, đi cải tạo là cái chắc.
Trở lại chuyện nói láo mà chơi và nghe láo chơi của hai vị tiền bối họ Bồ và họ Vương. Đọc truyện quỷ ma tưởng rằng láo mà hóa ra là thiệt. Nào chuyện mua quan bán tước, nào chuyện quan đầu huyện dữ như chó sói, chuyện loạn lạc giặc giã nổi lên như rươi, đến cả chuyện đêm đêm nữ hoàng hành lạc với trai tân trong bóng tối rồi cho người thủ tiêu… Cả một bức tranh xã hội khổng lồ đã được phơi bày tất tần tật những gì xấu xa đồi bại nhất của phong kiến Trung Hoa.
Vì phải sống dưới thời vua quan cũng nói láo toàn tập, nên họ Bồ mới phải mượn chuyện quỷ ma để nói tới chuyện đời. Nhờ cách nói chơi kiểu giả dại qua ải mà ông còn giữ được cái đầu nằm trên cổ mình.
Thương thay và đáng kính trọng thay.
Giờ, cái anh Internet quỷ tha ma bắt từ nước Mỹ đáng ghét kia, bỗng dưng xuất hiện, quyền uy còn hơn cả Đức Chúa Trời, tung lên trời những đám mây vô hình, nhưng lại đủ sức chứa hàng tỉ tỉ sự thật. Nó bay lượn khắp nơi, đem sự thật đến với mọi vùng miền, kể cả những nước toàn trị bao quanh bởi bức màn tre hay bức màn sắt.
Chỉ trong vài phần trăm giây là nó hiện ra đủ hình đủ vẻ, lồ lộ trần truồng không cách gì mà che đậy được.
Tưởng chừng từ nay thấy mắc cỡ quá phải dẹp bỏ loa phường, xóa sổ cái gọi là hội nhà (v)ăn, nào ngờ cái nhà nước nói láo toàn tập này lại càng nói láo nhiều hơn, dã man hơn. Chẳng những vẫn nuôi báo cô bọn nhà v(ăn) bất tài mà còn lập ra cả một binh đoàn đông đến hàng vạn lính chửi thuê, đặt dưới quyền điều khiển của một vị tướng ba sao, để chỉ chống lại… sự thật.
Thực ra, những nước xếp tận đáy bảng xếp hạng nhân quyền của Liên hiệp quốc, biết là đã thua từ khi pháo lệnh mới nổ ra, tức đến ói máu nhưng vẫn làm ra vẻ biết lấy gậy ông đập lưng ông, mà Huawei là từ con chốt biến thành con hậu trên bàn cờ thế.
Ừ, không phá tan được những đám mây quỷ ám, thì tìm cách chui vào các kẽ hở. Huawei, trong nước thì làm chỉ điểm để giúp cảnh sát trị dân, ngoài nước thì ăn cắp bí mật quốc gia, trong đó hời nhất là những tin tức quốc phòng và kinh tế.
Cuộc chiến tuy thầm lặng mà rất dữ dội đến nỗi Tổng thống Trump phải xếp chuyện Kim Jung Un thử bom nguyên tử qua một bên để sẵn sàng nghênh chiến, mà lệnh cấm bán các hệ điều hành cho Huawei là một cú hỏa tiễn tầm xa đánh trúng đích.
Việt Nam tuy lợi về mặt kinh tế nhưng cũng méo mặt về nhân quyền. Những cuộc biểu tình liên tục ở Hồng Công đã cho mọi người thấy rõ sức mạnh kinh hồn của Internet. Ngày xưa, tướng ngoài biên trấn hứa giữ yên bờ cõi là giữ được chức và sẽ được thăng chức. Nay, người hiền Nguyễn Thiện Nhân tuy nói giọng Bắc nhưng gốc Nam, giữ được cái ghế bí thư thành ủy cũng là nhờ đảm bảo với trung ương sẽ không để xảy ra biểu tình.
Hóa ra biểu tình là thù trong còn đáng sợ hơn cả giặc ngoài.
8/9/2019