Mùa thu nhớ mẹ

Nguyễn Đức Tùng

clip_image002

Khi còn bé, có lần tôi đi học về nhà, nhà vắng, không bóng người, không biết mẹ tôi đi đâu. Tôi đi tìm khắp nơi, nhìn thấy dép của bà mỗi nơi một chiếc, những chiếc áo của bà nằm rải rác nhiều chỗ, một điều rất lạ. Tôi nhặt chúng lên đặt vào một góc, nhưng không thể nào tìm thấy mẹ tôi. Trên bậc cửa, con chó nhỏ của chúng tôi ngồi đó. Đó là con chó mẹ tôi mang về cách đó không lâu, một con chó vô chủ bà tìm thấy sau cái giếng gạch cuối làng, chỗ đi qua đồi cát trắng mọc nhiều sim. Con chó ngồi trên bậc cửa chỗ mẹ tôi hay ngồi têm trầu, im lặng khác thường. Hôm ấy mẹ tôi bận việc bất ngờ, trên đường đi chợ về, qua khỏi bến đò thì gặp một người đàn bà chuyển dạ sinh đẻ, bà phải ở lại. Khi mẹ tôi về tới nhà, mới thấp thoáng bóng đầu ngõ, từ trong cửa con chó nhỏ đã nhận ra, tíu tít phóng qua sân, quấn lấy chân mẹ tôi. Thì ra nó nhớ mẹ tôi còn hơn cả tôi nữa, chạy khắp nơi để tìm, kéo hết áo quần xuống, lục trong những ngăn tủ, sau những cái cột, ở mỗi góc nhà, gầm giường, nó chạy sục sạo khắp nơi nhưng không sủa, một mình im lặng. Nó nghĩ gì, tôi không biết được, nhưng khi nhìn vào mắt con vật, tôi biết nó suy nghĩ.

Comments are closed.