Liêu Thái
Mẹ ở dưới quê, khăn gói lên phố sống với gia đình con trai. Cả con trai và con dâu đều là người có ăn học, sống biết lẽ phải.
Thời gian mẹ sống với các con cũng ngót nghét ba năm. Dường như không có chuyện gì trầm trọng.
Một bữa, con dâu nói với con trai: “Anh ơi, em xin lỗi anh trước, có việc này em phải nói với anh. Nhờ anh nhắc khéo mẹ nên ăn cơm cùng con cháu. Nếu ăn riêng thì khi lấy thức ăn nhớ đừng lựa, xáo cả nồi. Em xin lỗi anh vì đã nói ra điều này!”.
Con trai tìm cách nói thật khéo với mẹ điều này. Mẹ gật đầu, xin lỗi con trai vì mình đã làm vậy. Hôm sau mẹ nói muốn về quê ở một thời gian. Con trai đâm thất vọng vì mẹ không thông cảm cho mình.
Mẹ về quê, vắng vài tuần, cháu nội gái phát hiện: “Từ ngày bà nội về quê, nồi thịt gà, nồi cá lúc nào cũng dư đầu cánh cổ, đầu đuôi cá. Hóa ra lâu nay bà nội lựa toàn mấy cái đó để ăn”.
Con trai và con dâu nghe vậy, lặng lẽ bỏ đũa, chạy gấp về quê.
Bữa cơm quê mẹ dọn cho con trai và con dâu, có bát thịt gà, chỉ có thịt đùi, thịt nạc, không có đầu cánh cổ…