Nhi tóc xù – Truyện ngắn Đàm Thùy Dương

Truyện ngắn Đàm Thùy Dương

Nhà thơ Giáng Vân giới thiệu cho Văn Việt

10169459_452488288187838_8832526569362197903_n1. Tôi dắt xe ì ạch, Nhi ngồi ngay đó nhưng không có biểu hiện sẽ giúp đỡ. Ngây người một lúc rồi mới gạt chân chống, trước mặt tôi là Nhi, tóc xù bung như đang nhảy múa. Nhi ngồi xuống bậc thềm, nói chuyện điện thoại, hai chân dí xuống khoảng sân nhỏ lát những viên ngói đỏ cũ kỹ, mắt trừng trừng. Đám kiến có lẽ cũng bị thôi miên. Tự dưng di chuyển chậm chập, cuống quýt, hỗn loạn như thành phố vào giờ cao điểm.

Tôi không nói gì. Nhi im lặng đến ghê sợ. Nhón người nhìn qua cửa sổ. Cuộn vải gấm màu đỏ in hoa văn chìm thường mặc trong lễ hỷ đang lăn xuống cầu thang rộng từng bước như khiêu vũ. Bị chặn bởi cuộn ka tê sọc xanh tôi nói với Nhi sẽ may cái sơ mi màu đó cho năm học mới. Đám màu mè nhất lăn lóc ở góc, những chú chuột Mickey màu cam trong tư thế chĩa mũi chân lên trời nhìn tôi với ánh mắt kiêu kỳ của một kẻ nắm trong tay tất cả các bí mật.

Nhi không nói gì. Cho đến khi cô gái có khuôn mặt non nớt và xanh xao như chiếc bánh lá gói đã lâu ngày đi ra cổng, Nhi cũng không nói gì. Cho đến khi ba Nhi lặng lẽ dắt chiếc xe màu xanh ngọc ra cổng, trên người là chiếc áo nhàu nát và trong đôi mắt là nỗi buồn nhàu nát, Nhi cũng không nói gì.

Tôi lặng lẽ ra về, bỏ mặc Nhi ở đó.

Đó là lần cuối tôi gặp Nhi.

Trong vòng mười hai tháng trở lại đây. Tôi đã giữ lời hứa.

           

2.

            Nhi tóc xù, thích rock và nhiễm hội chứng sợ đầu hai một cách nặng nề. Bằng chứng là trên My Profile, Nhi vẫn cho ghi nghiêng dòng chữ TaniNhi 19.

            *

            Nhi thích yêu một con thỏ. Khổ nỗi con thỏ không thể đứng thẳng khi hôn nhau trước gương và Nhi không có gì để dựa vào mà diễn trò khi đi xe máy. Nhi chọn Khoa. Khoa cao hơn Nhi một cái đầu. Như thế đã đủ chưa, người hơn Nhi một cái đầu chỉ đi ngoài đường một chiều có thể chọn về hàng trăm tá. Khoa, bởi vì Nhi yêu Khoa, Khoa yêu Nhi, còn lý do nào hợp pháp hơn thế nữa. Có lúc trong một cuộc bia, Nhi nói với tôi Nhi sẽ không bao giờ bỏ Khoa, nếu Nhi chán, Nhi sẽ tìm mọi cách để Khoa tự ra đi. Tôi nhìn Nhi, không mấy ngạc nhiên. Nhi nâng cốc bia lên ngang mang tai, áp vào má, màu vàng sóng sánh phản chiếu lên đôi mắt nâu của Nhi, tôi thấy nó có vẻ như đôi mắt của một con báo bất cần, mặc dù ngay thời khắc ấy, tôi không biết mắt con báo có màu gì? Nhi cười, khi làm người thua cuộc, uống bia ngon hơn nhiều.

            *

            Chơi với Nhi có nghĩa là phải chấp nhận những quy luật điên rồ mà Nhi đặt ra. Khoa gọi Nhi là Hít Nhi. Còn chúng tôi chỉ đơn giản là Nhi xù thôi. Tôi không được mặc váy khi đi với Nhi và phải mỗi tuần ngồi cạo nham nhở một cách nghệ thuật mấy cái móng tay đen mà Nhi vừa mới sơn. Phải loang lổ, phải méo mó. Như thế mới là cuộc đời chứ. Triết lý của Nhi. Tôi làm sao mà cãi được.

            *

 

            Chúng tôi là một cặp lạ đời và được kết hợp thật thuần thục. Trong nhật ký sinh nhật, Nhi luôn viết những con chữ dài và nghiêng, dấu mũ lúc nào cũng khổng lồ. Đó là dấu hiệu của người sống thiên về sở thích đùm bọc người khác. Một con người có tính cách cao vời, tức là lúc nào cũng nghĩ mình hết sức cao vời. Nhi viết tôi đem đến cho Nhi cảm giác được … ngoại tình. Một cảm giác khác lạ, ở Khoa không có, ở những người bạn gái thân thiết hay nhạt nhòa đều không hề có. Một cái gì đó lưng chừng giữa yêu thương và hờ nhạt, giữa gần gụi và thẳm mờ, giữa tất cả và thinh không, giữa đau buồn và thơi thảnh.

            Tôi và Nhi.

            *

            Không biết duyên cớ gì, mãi sau khi chơi rất thân với nhau chúng tôi mới chợt nhớ ra hồi cấp I chúng tôi học cùng một trường nhưng khác lớp. Năm lớp 5 tôi và Nhi đã chạm mặt nhau trong nhà kho. Tôi, thành viên danh dự của đội chữ thập đỏ, khệ nệ bưng đám cốc nhựa thấp, màu trắng đục như màu đầu ngón tay đã ngâm rất lâu trong nước, chuyên dùng cho các em lớp Một súc miệng vào giờ giải lao buổi sáng, đang láo ngáo ở cửa. Nhi lúc đó. Tôi không nhớ rõ nữa, chỉ mang máng kéo lại đựoc một chút ký ức có Nhi đang lọt thỏm trong lũ dây thừng nằm buồn bã cuối phòng. Căn phòng đựoc chiếu cố bởi một chút ánh sáng vuông vắn nơi cửa sổ lật, màu nâu rắn của đám dây thừng khiến tôi tự dưng muốn tóc Nhi lúc đó có màu vàng hoe. Nếu thế thì bây giờ, quá khứ mà tôi nhớ lại phải chăng đã rất rực rỡ? Ký ức rồi cũng nhạt màu, nhưng tôi sẽ không buồn, hãy tự tô màu lên đó mà nhớ nhung.

            Nhi lúc đó. Đã vấp ngã vào đám dây thừng khi cố gắng giúp tôi. Nhi nói rằng với chút ánh sáng hiếm hoi đó tôi rất đẹp, tóc mai lòa xòa, lưa thưa và đôi mắt ngơ ngác như sắp khóc vì hờn dỗi. Nhi chìa ra một vết sẹo nhỏ tí như hình mảnh trăng đi lạc nơi khuỷu tay. Trước đó tôi cứ nghĩ đó là một vết cắt tay chứ, một trào lưu, mà Nhi thì nhạy cảm với cái trào lưu lắm.

            Nhi cười như chưa bao giờ đựoc cười. Răng Nhi trắng bóng và đều đặn. Không sâu răng. Nếu Nhi bị sâu răng thì sau trận cười đó, Nhi sẽ khỏi, chẳng có con sâu nào sống sót đựoc qua trận động đất ấy. Nhi bảo, chẳng bao giờ đâu. Rồi Nhi bảo, bây giờ thì đền đi chứ. Vết thương đã một ngàn năm rồi đấy. Như một món nợ. Để càng lâu càng tốn kém. Nhưng chẳng ai có thể nói cho ta biết làm cách nào trả được.

            *

            Điện thoại nhấp nháy. Mấy con thỏ chạy tung tăng trên màn hình. Khoa. Nhi lưỡng lự. Nhi từ chối. Nhi ôm lấy con Xu bông màu vàng, trong bụng chứa đầy những hạt xốp li ti trắng xóa. Nhi nói, ước gì trong lòng Nhi mọi thứ cũng đều đặn và đồng nhất như Xu. Nhi không nói giữa Nhi và Khoa có chuyện gì. Tôi cũng không hỏi. Nhiệm vụ của người tình chỉ đơn giản là làm một người tình thôi.

            Chỉ thế thôi. tôi lo sợ Nhi rồi cũng bị những trào lưu làm cho rỗng tuếch. Nhi sẽ bị chúng cuốn lấy, thít chặt. Nhi thì cao ngạo và mê mải. Lúc đó tôi sẽ chẳng cần thiết nữa. Chắc chắn thế.

           

4.

Sau sự đứt đoạn của ký ức đó, bây giờ tôi mới gặp lại Nhi.

*

Lúc tôi bước vào, Nhi không hề biết. Nhi mặc chiếc váy có màu như màu của bầu trời sau cơn mưa, trong vuốt nhẹ thênh. Chiếc quạt trắng run lên từng hồi. Nhi đưa những móng tay trắng trơn lên di nhẹ trên sống mũi của đứa bé. Vết sẹo nhỏ xíu nơi khuỷu tay hoạt động không ngơi nghỉ. Tôi chợt nhớ nhớ quay cuồng màu đen nham nhở ngày trước. Rồi tiếp đó, tôi mới chợt nhận ra. Đứa bé.

Một đứa bé gái nhỏ xíu, chắc chỉ khoảng 6 tháng tuổi. Đôi mắt nhìn tôi ơ hờ, đưa những ngón tay bé bỏng, chập chờn trong mái tóc xù như bông. Mái tóc mà tôi nghĩ một ngàn năm nữa cũng không có gì đổi khác.

*

Nhi không ngạc nhiên, nhoẻn chào tôi như kiểu chúng tôi vừa mới gặp nhau một giờ đồng hồ trước. Và bây giờ thì tôi quay lại, tôi quên ví chăng? Hay tôi đã quên xoa tay vào mái tóc xù bung của Nhi trước khi ra về như thói quen của mình. Mọi thứ đều có thể thay đổi, chỉ có thói quen là khó khăn. Nhi nói, vẫn không thay đổi kiểu tóc à, nhìn chán mắt rồi. Nhi không biết trong vòng một năm chia tay tạm thời, tôi đã thay đổi tóc, và bây giờ thì nó đã trở lại như cũ. Như chuyện của tôi với Nhi.

Đó là buổi chiều thứ bảy.

Chờ Khoa à?

Khoa à? Sao phải chờ. Lâu rồi chẳng liên lạc gì nữa.

Sao. Lại chia tay tạm thời à? Sao phải thế.

Không, chia tay hẳn. Chia tay cũng gần cả năm rồi.

Vì sao?

Quên rồi. Bây giờ chỉ nhớ là đã chia tay thôi.

Uống bia chứ.

Ừ, đã uống bia một mình. Nhưng chẳng say, cứ đơ đơ.

*

“Nhi ngồi một mình. Bên cốc bia. Nhi có thói quen uống bia bằng chiếc cốc to, nặng, với chiếc quai khổng lồ như kiểu bị lệch. Nhi tự mua cho mình chiếc cốc ấy nhưng lại chẳng bao giờ chịu cầm vào cái quai kỳ cục. Nhi đặt những ngón tay của mình lọt vào đó, rồi vòng quanh ôm lấy thân cốc. Mặc cho hơi lạnh tỏa ra từ đó có khi khiến Nhi buốt giá. Nhi nói, chạy làm sao thoát.”

Tôi hình dung đựơc cảnh tượng đó. Chẳng có gì về Nhi mà tôi không tự vẽ ra được. Kỳ lạ, nhưng đó là sự thật. Tôi thấy ánh mắt màu vàng nâu sóng sánh ấy. Một con báo bất cần. Tôi đã nói điều này ở đâu đó. Nhưng vẫn cảm thấy cần nhắc lại. Có điều, tôi không biết làm cách nào mà Nhi khiến Khoa chán Nhi, hay là Khoa đã tự động chán Nhi?

 

5.

Bé gái.

*

Nhi nói sẽ tập cho bé gái uống bia và mặc áo dài. Những cuộn vải được xếp thẳng thớm ngoan ngoãn dịu dàng. Chiếc nôi xanh ngọc nằm bên cạnh. Nhi thích màu xanh ngọc bích. Bé gái cũng ánh lên một màu xanh ngọt dịu như bầu trời sớm thu khiêm nhường thả trôi chút sắc màu trên những chiếc lá. Nhi đã thổi vào đó. Ánh nhìn màu xanh.

Bé gái.

*

Giống không?

Ai? Thỏ à?

Ừ.

Giống cái mũi. Hơi hếch.

Ừ, ruột thịt mà. Nhưng cũng chỉ có thế thôi. Giống ba nhiều hơn.

Ba à?

Ừ, ba, và em gái. Thỏ.

*

Nhi gõ mạnh vào chiếc cốc có cái quai cỡ bự. Nói như đang đùa. Chỉ là như thôi, vì chỉ có mình tôi có thể thấu được sau vẻ ơ thờ bất cần màu con báo đó Nhi cất giấu những gì. Một kiểu cất giấu không bảo hiểm. Nhi tóc xù. Đứa con gái xù bung ngổ ngáo, chỉ đơn giản thích làm trẻ con và yêu thỏ.

Thích nổi loạn.

Như lúc trước, Nhi nói. Trong vòng mười hai tháng nữa đừng liên lạc được không? Khoa không thích. Chắc Khoa sợ mình yêu nhau thật. Còn Nhi thì muốn ngoan ngoãn. Muốn khác lạ. Nhi không muốn như ba. Nhi nói. Ngoại tình mà. Cứ xem như đã bị phát hiện. Nhi sẽ không tha thứ. Không bao giờ. Xấu hổ và trốn đi nhé.

Xấu hổ và trốn đi nhé.

 

6.

Nhi vẫn tóc xù. Chúng tôi cùng nhau chơi với bé gái. Một câu chuyện thật buồn cười. Tôi tự dưng nhớ lại nét chữ với những dấu mũ thật to của Nhi. Ba Nhi mất vì bệnh tim sau cái ngày nhàu úa tôi đến nhà Nhi được một tuần. Tôi không biết chuyện đó. Giờ Nhi và bé gái màu xanh ấy là chị em.

Chúng tôi cùng nhau ra biển. Biển như ngày xưa chúng tôi gặp nhau. Ngồi trên vỉa hè, mặt trời đang một mình chìm xuống. Cả không gian đỏ rực ụp lên vai chúng tôi mà chẳng thèm đoái hoài đến việc chũng tôi có thể gồng lên đến bao giờ. Cứ thế, vai tôi, rồi vai Nhi. Oằn xuống.

Đúng không. Cuộc đời bất nhiên ụp lên đôi vai của chúng tôi bao nhiêu thứ mà chẳng biết. Chúng tôi có thể gồng lên đến bao giờ.

Nhưng, cuộc đời thì quan tâm gì đến điều đó chứ?
    

Comments are closed.