Những linh hồn chồng chéo

Truyện Hà Thúc Sinh

Phải chăng, phần không thể nhận biết bằng giác quan thông thường mới là phần quyết định hướng đến của cuộc sống con người… Phải chăng, linh giác và sự thấu cảm có đủ sức mạnh huyền nhiệm để kết nối người ta, xuyên qua cả không-thời- gian, đốt thành tro tất cả những thứ đang đành rành tới mức vô vị trong đời  sống của nhiều người…

Bằng truyện ngắn mới “ráo mực” này, Hà Thúc Sinh dường như sẽ khai thác một nguồn năng lượng và chất liệu khác mà anh vẫn để dành từ trước đến nay…

VĂN VIỆT


Phương  mười tám tuổi. Nếu đời là một vườn hoa, nàng sẽ là một đóa hoa thơm; nếu đời là một bữa tiệc, nàng sẽ khiêm tốn là món tráng miệng ngon nhất; nếu đời là một trường học thì nàng sẽ mãi mãi chỉ muốn mình là một sinh viên… Vâng, nàng mới nhập học vào mùa thu năm nay, mới khởi đầu semester đầu tiên với vài môn ghi danh để học… cho có, chứ nó chưa định hình được rồi đây major của nàng là gì, sẽ theo y, dược, luật hay sẽ chỉ là một cô kế toán viên.

Thực ra Phương là một cô gái năng động. Lúc bé bị đòn hoài vì tật leo trèo, và dễ sợ hơn là đánh nhau, đánh nhau với đám con trai, và không ít lần mẹ nàng phải sang nhà hàng xóm xin lỗi, và hai cái mông ăn roi mây của bố không biết bao nhiêu lần. Thằng Tâm bị đấm sặc máu mũi, thằng Hưng bị phang lỗ đầu, thằng Hoàng bị… xé quần áo phải bụm chạy về nhà…

Dậy thì, tính khí nàng có hiền hơn môt chút, nhưng rõ ràng nàng không phải là một cô gái dễ bắt nạt, dù ở sân trường hay ngoài chợ.

Chiều nay cuối tuần, Phương thơ thẩn trong vườn một lát rồi ra ngồi nơi ghế xích đu, trên tay cầm một quyển sách mỏng tựa là Gender Identity. Hồi đầu khóa, vào nhà sách trường mua sách, thấy kệ kế bên có cuốn này, tò mò nàng xem thử rồi mua. Và hôm nay chợt thấy nó mới lôi ra, tính đọc.

Gió mơn man, đôi lần Phương đã thiếp đi. Rơi cả sách xuống đất. Lúc đọc tới trang một chàng trai tâm sự với bà mẹ rằng anh cũng giống như một con la, hay một người cùi vô sinh, và như thế đừng ép anh lấy vợ, thì xích đu đứt dây. Phương té đập đầu vào một tảng đá, nhưng trước khi mờ mắt thiếp đi, rõ ràng nàng thấy trên chiếc xích đu đổ, lồm cồm một người nữa đang tìm cách ngồi dậy. Người ấy khập khễnh bước đi. 

Phương ngất hẳn.

***

Văn chương ám vào Học từ đôi mươi và nay anh là một nhà văn tuổi đã ngoài bốn mươi.  Hiện giờ anh đang giữ một chân giảng viên về môn Việt ngữ Nhập môn ở một đại học cộng đồng. Anh sống độc thân trong một căn nhà nhỏ khá xinh. Cuối tuần nào anh cũng tự tay làm một hai món khoái khẩu, chiều rủ rê một hai người bạn gần gũi tới nhậu.

Trưa nay, đang treo một bức tranh thì anh ngã vào bếp, lúc ấy đang có một ấm nước sắp sôi. Nước đổ tung tóe, một bàn tay úp vào bếp và phỏng nước sôi nhưng may sao chẳng đau đớn gì. Anh nhìn mấy ngón tay phồng rộp và cũng tự ngạc nhiên. Bộ mình là superman à, phỏng thế này mà không thấy đau.

Anh vào nhà, ngả người trên xa-lông ngó quyển lịch treo tường. Tính ra chỉ còn hơn  tháng rưỡi nữa là sang năm mới 2020. Anh muốn ra ngoài phố một chút nhưng cái ngã làm anh mất hứng. Vả bên ngoài trời còn lạnh quá. Đợi trưa trưa nắng ấm hơn có đi đâu cũng chẳng muộn.

Quyển lịch như hỏi anh thế ba năm trước anh ở đâu, làm gì? Có lẽ cái nhảm nhất của con người là quên dĩ vãng, dù ngoái lại thấy nó vẫn lù lù đâu đó sau lưng. Người ta chỉ chuộng tương lai, là thứ lắm khi đuổi suốt đời không bắt được. Mình làm gì nhỉ? Anh gãi râu cằm, cố nhớ. Thốt nhiên anh giật mình. Ừ, ba năm trước, vào khoảng thời gian cuối năm như thế này, Hường từ Pháp qua và anh đã chở nàng đi chơi gần một phần tư nước Mỹ. Trong nửa tháng đi chơi ấy họ đã sống như vợ chồng. Và không hiểu vì lý do nào đó, nàng thốt thú nhận nàng đã từng phá thai với người tình cũ.

Anh hơi lạnh người. Anh lén nhìn nàng. Nàng xinh đẹp quá. Và nguyên do nào đã đùn đẩy nàng tới chỗ phải làm một việc dễ sợ như thế?

Anh chơt thấy thương xót Hường vô hạn. Đàn bà chịu lắm nỗi thiệt thòi và khó có ai chia sẻ cho họ được. Anh hỏi khẽ:

“Anh ta đánh đập em dữ lắm?”.

Nàng nhìn anh, rồi nhẹ lắc đầu.

Anh hỏi tí nữa:

“Nhưng sao đến độ phải dùng giải pháp quá tiêu cực đó?”.

Nàng ngước nhìn anh, nói như mếu:

“Lúc đó em mới biết anh ấy có triệu chứng bệnh cùi!”.

Tất nhiên anh không biết một chút gì về y lý hay di truyền của bệnh này. Anh không hề biết bố cùi đẻ con ra có cùi không, anh chỉ biết lúc ấy nỗi thương xót của lòng anh hoàn toàn dành cho Hường và thấy sự dun rủi của số phận thật là trớ trêu. Hàng tỉ người đàn ông lành mạnh trên đời nhưng sao lọt lưới hết, để lại duy nhất một người đàn ông cho nàng lại mắc vào cái tứ chứng nan y!

Rồi nàng quay về Pháp và không bao giờ còn liên lạc với anh.

Anh lại ngả người trên xa-lông và nghĩ hôm nay chắc chẳng đi đâu nữa.

Tự dưng một đoạn thơ của John Newton trong bài The Leper/ Người cùi– lại trôi qua đầu anh:

Quỳ lạy Chúa chữa con khi Người muốn

Bởi Chúa con làm được mọi nguồn cơn

Phong hủi tội tẩy giùm hồn con đó

Trái tim hoen lại mới lại mùa xuân

Rồi nghĩ sao anh cầm một mớ bông băng đi vào phòng ngủ. Một lát anh đã thiếp vào giấc ngủ.

***

Phương ngồi dậy. Nàng rờ tóc và thấy một vạt tóc đã khô máu. Nàng tính vào nhà nhưng thình lình một con quạ chẳng biết từ đâu lướt tới mổ tới tấp. Nàng không la hét nhưng giơ tay đỡ quyết liệt, và sau cùng con quạ bay mất.

“Con quỷ!”.

Nàng nói, rồi bước vào nhà. Nhưng thoáng cái, nàng lại thấy cái bóng người lúc ngã nằm trên đất lướt qua cửa rồi biến vào mấy bụi chuối. Nàng lắc mạnh đầu, nói khẽ: “Té một cái giờ còn choáng váng”.

Nàng rửa mặt, rửa tóc, thay áo rồi vào phòng nằm nghỉ.

Có lúc nàng nghe thấy tiếng xe chạy vào garage. Nàng đoán bố mẹ đã đi làm về. Ông bà là chủ một tiệm giặt ủi. Họ cùng nhau lo cái business này. Hôm nay cuối tuần chắc bố mẹ về sớm, và như mọi ngày, họ lại lúi húi trong bếp lo bữa chiều.

Khi hoàn toàn tỉnh dậy đã năm giờ, Phương ra ngồi ghế gần cửa sổ, ngó xuống vườn. Trên luống hoa nàng mới trồng, thấy chướng quá, chẳng biết ai lại ném trên nó một cái ấm nước nhôm. Nàng xuống nhà dưới. Bố mẹ lại đi đâu mất rồi, nhưng cơm canh cho nàng mẹ đã để sẵn trên bàn. Nàng đi vòng bếp ra sau vườn. Thấy cái ấm gọn gàng, lại còn mới, nghĩ chắc của mẹ mua, nàng đem vào để trên bếp.

Ngẫm nghĩ sao nàng lại lôi khỏi hộp thuốc một cái bandage lớn, dán trên đầu, chỗ chảy máu. Tính xuống phố nhưng thấy đầu dán bông băng thế này nàng lại thôi, và ngồi vào bàn ăn.

Ăn xong, Phương thấy trong người rõ ràng không khỏe. Sáu giờ chiều mà đi ngủ sao? Nàng bật TV coi tin tức nhưng chỉ một lát thấy người đã rũ liệt. Nàng bổ nhoài trên giường. Chỉ một thoáng thấy thân thể mình phải chịu một sức đè kỳ lạ, rồi đau thốn ở hạ phần thân thể. Lát sau nàng chìm hoàn toàn vào một giấc ngủ rã rời.

***

Người trung sĩ cảnh sát nói:

“Hồ sơ đóng sớm được rồi. Đã tìm thấy thư tuyệt mạng của đương sự. Một vụ tự tử thôi”.

Nói rồi ông xòe lá thư ấy ra. Một cảnh sát viên cầm đọc:

“Tôi không muốn làm phiền ai hết, kể cả cơ quan công quyền. Vì thế tôi xin nói rằng sự ra đi của tôi là do tôi tự quyết định. Tôi không thể sống được để nhìn mình hôm nay rụng một ngón tay, ngày mai rụng một ngón tay…”.

Đám ma của Học bất ngờ giống một tai nạn. Nhưng không phải tai nạn mà rõ ràng là cuộc tự vận. Chỉ vài người bạn đưa đám anh vào một sớm mùa đông lạnh lẽo, khi những cây phong còn trơ những cành không và những con mourning doves lạnh đến nỗi chỉ trốn trong những cành sồi và chưa thể rúc nổi những tiếng rúc buồn rười rượi của vài tháng tới.

Giữa cảnh trời đất như thế Phương đến nhà quàn với bó hoa tím. Nàng mặc đồ đen nghiêm chỉnh. Nàng mới gặp thầy Học đây thôi nhưng thầy trò người Việt trong trường chẳng mấy người, biết sớm thân sớm, dù thực tế Phương không theo học lớp ông dạy.

Nghĩ cũng tội nghiệp. Có một thân một mình. Giờ qua đời nơi đồng đất nước người. Nàng chợt nhớ cái tin ầm ĩ thế giới gần đây, khi 39 người trẻ Việt Nam vì đi tìm sống mà chết bên Anh, trong một xe tải đông lạnh. Thầy đang ở chỗ sống sao lại đi tìm chỗ chết?

Phương đến nhìn mặt ông lần cuối. Giữa lúc ấy một cơn đau bụng kỳ lạ khiến nàng phải chạy ra cửa, gục đầu vào bệ cửa. Một ông security bước lại hỏi nàng có sao không, thế mà tự dưng nàng òa khóc, một thứ tiếng khóc không kềm chế nổi.

Người security giúp Phương gọi hãng taxi cho xe chở nàng về nhà.

***

Chắc chắn Phương đã có thai. Một cái thai ba tháng. Bố mẹ nàng choáng váng và nhìn nàng với ánh mắt giận dỗi.

Cả hai chỉ muốn một câu trả lời: “Nó là thằng nào?”.

Bố nàng xa xôi bảo phá đi. Mẹ nàng hay vào phòng nàng và khóc với con. Nàng cố nhớ lại mọi sự việc đã xảy ra cho mình như nó vốn là. Nhưng không, kể cả lúc thức lúc ngủ, lúc mơ lúc mộng, lúc ở nhà hay ở trường, nàng nào có chung đụng với ai đâu. Mà tại sao thế này. Có một phép lạ nào đã xảy ra trong đời nàng? Hay một lời nguyền rủa?

Nhưng dù phép lạ hay lời nguyền rủa, Phương thách thức số phận và giữ cái thai này. “Bố ơi, bố không là mẹ và chẳng bao giờ bố là mẹ thì bố đừng nói gì nữa!”. Nàng nghĩ thầm.

Hôm nay quang tuyến lại tiết lộ một sự thật mới thật kinh hoàng: Trong bụng nàng đang mang một quái thai! Từ người thân đến các bác sĩ đều khuyên phải bỏ.

Mấy ngày sau lần phá ấy, Phương nhận một giấy báo của bệnh viện:

“… Hãy đến để được khám càng sớm càng tốt. Các bác sĩ muốn biết chắc rằng cái thai đã trục có vi trùng cùi và nó sẽ không là mối đe dọa cho người mẹ ở tương lai…”.

Houston, 14-11-2019

Comments are closed.