Phân vân của Maria

Truyện ngắn Nhã Thuyên

 

Nàng ngủ lịm một giấc ngắn rồi tỉnh, đứng trước gương soi, gỡ bộ tóc đặt xuống bàn và nhẹ nhàng tháo não ra khỏi hộp sọ. Nàng nâng khối não mềm mại phập phồng những nếp nhăn và cẩn thận đặt nó xuống bồn nước để rửa. Nàng lấy ngón tay út khẽ lách qua những nếp nhăn một cách cẩn trọng, quan sát kĩ đến từng khe hẹp. Ánh sáng mặt trời rỡ rỡ chiếu vào mắt nàng nhìn khối não, chấp choáng những vết đen. Nhưng nước vẫn lạnh cóng. Nàng, lúc này, là một nỗi khoái bẫng bẫng. Có lẽ cái hộp sọ rỗng khiến nàng di chuyển như một dải mây loãng, không hề có cảm giác về lượng của thân xác. Một cái não nặng thế ư? Mà bỏ ra, nó rút đến kiệt gần 43 ki lô khối thân thể?

Nàng lật từng lớp mềm, lấy ngón tay quệt nước lên những vệt đen để rửa. Tất nhiên, sẽ chẳng có một loại hoá chất nào có thể và được sử dụng (nàng biết, nàng không đủ can đảm và lười nhác đến mức sử dụng hoá chất) cho công cuộc làm sạch này. Rất nhiều những vết đen, to nhỏ khác nhau, lốm đốm, cũng có những vết nâu vàng hoặc màu xanh, nhưng nàng sẽ chỉ tẩy những vết đen, nhất là những vết xu đen thẫm, những vết đen mà nàng ghét, những vết đen quỷ dữ, lũ quỷ đen mọi rợ, những vết đen có lúc làm nàng choáng váng nhớ lại những đoạn kí ức tối tăm, những khốn đốn, nàng biết, những nỗi hoảng hốt, sự lầm lỡ, những tình cảm dại nghếch và ảo tưởng, sự phóng đãng, những vết xu đen ô uế, cuồng dại, bị phỉ nhổ; cả những vết đen nàng đã quên, nhưng dưới ánh mặt trời, chúng hiện ra, như những ảo ảnh, nàng biết, có thể đó chỉ là những vết đen ảo, nó không còn trong não nàng, nàng không phải mất công tẩy rửa nó, nhưng hình như nó còn, trong không gian, trong não của một kẻ nào khác đã phóng chiếu đến khối não của nàng,… những vết đen chẳng bao giờ có thể làm nàng yên nếu chỉ với những an ủi nhạt thếch môi và những lời nguyện cầu; những vết đen mà có thể kẻ khác sẽ còn nhắc lại quấy rối nàng (ồ, một lũ ngốc, nàng biết vậy, nhưng phải làm sao?). Có những vết đen mỏng như bồ hóng nàng rửa hết sức dễ dàng, chúng biến mất sạch sẽ như chưa từng tồn tại, nhưng có những vết đen chạm vào là đau đớn, nỗi buốt nhót giần giật từ đầu ngón tay, chạy qua các mạch máu và đường gân trong cơ thể nàng, lan đến cổ và vùng da mặt, nhưng nàng không có cảm nhận ở hộp sọ rỗng, có những vết đen nàng cứ hoài công rửa mãi rửa mãi cho đến khi nhận ra nó chỉ là một ảo ảnh dưới ánh nắng mặt trời… Nàng biết, sẽ chẳng thể nào rửa sạch hết những vết đen trong những khe não tối tăm, bí mật, những nếp nhăn sâu kín từ một lỗi lầm của tuổi thơ chưa được phơi bày, một sự va chạm đau đớn nào đó trong kí ức với một vật thể cứng đanh bên ngoài, những bí mật (có lẽ nàng phải có chứ) cả đời sẽ không được phanh phui… Và khi một kẻ khác, dưới ánh mặt trời, nhìn thấy đó chính là những vết đen, thì,…

Hai lựa chọn cho đoạn tiếp theo:

1. Đến lúc mỏi nhừ cơ thể, nàng kết thúc việc rửa não, cảm thấy thảnh thơi và sáng trong hơn, một cơn sáng trong ngây thơ khiến nàng bỏ quên khối não ở đó. Ánh nắng chói gắt làm não khô héo. Não chết nhanh và êm ái trong trời sáng rỡ. Thực chất thì không ai biết rằng não, khốn khổ thấy không thể gột sạch những nốt đen sâu kín, đã tự tử một cách êm đẹp, khi nắng tràn sáng rỡ len vào các nếp nhăn sâu.

2. Rửa xong, thảnh thơi và sáng trong, nàng nhẹ nhàng đem não ra hong gió và nắng, và những niềm vui trở lại, nàng khe khẽ đặt não trở lại hộp sọ. Nàng biết, từ đây, cuộc sống của nàng sẽ có một khoái cảm mới, một thói quen mới. Chắc chắn, còn những vết đen không sao tẩy rửa hết – bằng nước sạch không hoá chất, và từ đây, nàng sẽ định kì – hoặc ngẫu hứng cũng có thể, mở hộp sọ để rửa não. Nàng sung sướng trong cơn đau oằn, nhói lên như ánh sáng, cẩn trọng gột rửa từng chút một như bà mẹ kì cọ từng mảng da thịt của đứa bé, như người đàn ông tỉ mẩn lau bụi bám trên bình rượu quý, như một tội đồ thích thú xoá đi những vết dấu lầm lạc trong những ngày tháng đã qua, như những nỗi phù hoa trôi qua, để chúng như chưa từng tồn tại. Và những điều đó, cả những tội lỗi, sẽ trở lại, như chưa từng tồn tại.

 

24.04.2008

 

Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.