Phòng số 3

Truyện ngắn Elena Pucillo Truong

ELENAElena Pucillo Truong là người Ý, tiến sĩ ngữ văn. Chị là phu nhân của dược sĩ – nhà văn – dịch giả Trương Văn Dân. Họ đã bên nhau suốt 40 năm qua. Chị viết văn bằng tiếng Ý, và anh Trương Văn Dân dịch sang tiếng Việt. Họ đang sống ở TP. Hồ Chí Minh.

Truyện Phòng số 3 đã đăng ở http://khoahocnet.com/2014/08/20/elena-pucillo-truong-phong-so-3/

 

 

Tôi phục vụ trong khách sạn cho thuê giờ

Mang cà phê cho những khách vào yêu nhau

Đi lên, đi xuống, cặp nào cũng như cặp nấy

Nhưng dù mang kính, tôi cũng chẳng nhìn thấy ai…

(Luigi Tenco – Nhạc sĩ Ý)

 

Chán! Hôm nào cũng thế! Ngày và đêm cũng vẫn là bấy nhiêu khuôn mặt và sự tởm lợm quen thuộc.

Rất nhiều năm tôi đã sống cuộc đời này, như con chuột nằm trong bẫy. Không đủ tiền để đổi đời nên hằng ngày tôi đều phải mang lên người chiếc mặt nạ lạnh lùng. Thực hiện công việc bằng những cử chỉ nhàm chán: giao chìa khoá, thu tiền… rồi nhìn hai tấm lưng bước lên cầu thang để vào phòng. Tôi chẳng cần phải dắt, họ quá biết đường lên…

Hy vọng nhận được tiền boa nên thời gian đầu tôi thường hỏi là có cần mang gì lên phòng để ăn hay uống… lúc đó tôi đâu biết là họ có quan tâm gì đến chuyện này đâu… họ còn không muốn mất thì giờ cho việc cởi quần áo nữa là…

Tất cả nhanh chóng, cấp tốc và lạnh lùng… như dòng đời bên ngoài bốn bức tường nơi đây, đáng lý phải là một khách sạn đường hoàng, thì nó chỉ là một cái hang tối tăm và dơ bẩn. Nhưng đây là căn nhà của tôi, bởi vì tôi không có một căn nhà nào khác. Tôi từng muốn trang hoàng căn nhà thật đẹp đẽ, chan hoà ánh sáng, thơm tho, sạch sẽ… nhưng vô ích.

Có một lần tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ đi, đoạn tuyệt với cái thế giới bẩn thỉu luôn hiện trước mắt mình, vì đó đâu có phải là đời. Đúng thế… nhưng nghĩ lại, chạy, thì chạy về đâu? Và thế là tôi đành chôn mọi ước muốn đổi đời trong cùng tận đáy lòng rồi chấp nhận tất cả, bằng sự lạnh nhạt và khổ tâm.

Chỉ có một điều duy nhất tôi không thể làm mà không cảm thấy đau đớn, đó là việc nhìn thấy chìa khoá căn phòng số 3. Như thể với tôi, căn phòng ấy chưa từng hiện hữu.

Một ánh chớp. Những hình ảnh xưa tái hiện…

Tôi đứng như ngây người nhìn hai thanh niên trong buổi sáng có mưa và bầu trời xám xịt. Hai khuôn mặt còn rất trẻ ngập ngừng bước vào, thật khẽ khàng để không gây tiếng động. Tôi thấy thật khó quên mái tóc dài của cô gái và ánh mắt như say của cậu con trai. Ngay tức khắc, điều đầu tiên tôi nghĩ trong đầu là mắng vào mặt họ:

-Các cậu đến làm gì ở một nơi bẩn thỉu này? Các cậu hãy đi đi !

Thế nhưng tôi câm họng. Thu tiền, tôi giao chìa khoá… đây là điều họ muốn và tôi đã làm theo. Rồi, không hiểu sao, ngay phút cuối, tôi bỗng thấy xấu hổ nếu khi mở cửa hai người trẻ ấy nhìn thấy sự bề bộn trong phòng.

Bước ra khỏi quầy lễ tân, tôi như giật phắt chiếc chìa khoá trong tay của cậu con trai.

-Các cậu đợi đây, tôi đi xem phòng đã dọn dẹp chưa.

Sau câu nói, tôi chạy vội lên cầu thang, tay giữ chặt chiếc chìa khoá phòng số 3. Đây là căn phòng ít tởm nhất, có lẽ nhờ những tia sáng chiếu vào xuyên qua tấm màn trên cửa sổ. Duy có mùi ẩm thấp của căn phòng đóng kín là còn đọng lại dù tôi đã nhiều lần mở toang cửa sổ mà vẫn không thể nào làm bay đi hết.

Chỉ trong ít phút tôi đi thay hai áo gối, drap giường và chuẩn bị hai chiếc khăn sạch. Tôi không quên đặt hai chai nước suối lên chiếc bàn con.

-Bây giờ các cậu có thể lên phòng… Tôi sẽ dẫn các cậu.

Lúc đó hai người đang đứng ôm nhau và sốt ruột đợi tôi. Họ nói nhỏ với nhau một điều gì đó rồi chàng trai ôm ngang eo cô gái, âu yếm dìu cô ta bước lên cầu thang. Tôi đi trước nhưng vẫn nghe tiếng chân của họ phía sau lưng. Nó như vẫn còn vang nhẹ trong đầu tôi. Tôi mở cửa.

-Phòng đã sẵn sàng… Xin mời.

Tôi gần như nghe được tiếng nấc trong cổ họng hai người. Tôi, có lẽ vì hổ thẹn, còn họ vì những gì đang thấy, có lẽ họ đã từng mơ ước về một nơi chốn khác để có thể yêu nhau.

– Xin cảm ơn ông về mọi chuyện!

Cô gái nhìn tôi bằng đôi mắt mèo thật dễ thương và nói bằng một giọng ngọt ngào. Còn chàng trai thì chìa tay với một tờ giấy bạc, để gửi tiền boa.

-Cảm ơn cậu! Nhưng cậu cứ giữ đi. Chuyện nhỏ mà!

Tôi khép cửa và quay đi, bỏ lại sau lưng nụ cười dễ thương của họ.

Bước trên mỗi bậc thang, tôi liên tục nghiền ngẫm.

-“Mình đã làm hết bổn phận. Còn trẻ thế, có lẽ đây là lần đầu của họ và bằng tất cả tình yêu trong máu thịt, họ đâu cần quan tâm đến căn phòng như thế nào.

Tuy vậy họ vẫn có thể đến một nơi khác, đường hoàng hơn chứ! Nhưng chắc gì họ có một căn nhà, một nơi yên tĩnh và tươm tất? Có lẽ họ không có đủ tiền… Nhưng trên một bãi cỏ vắng người cũng có thể được mà… À, mà mình điên thật! Có nhiều chuyện mà một người đàn ông nhạy cảm cần phải biết là bình tĩnh, có thời gian để cô gái tự nhiên, để âu yếm và yêu nhau, chứ đâu phải chỉ “có vậy” rồi thôi!

Mà thôi! Thật vô ích. Đây đâu phải chuyện của mình! Sao tự nhiên mình lại nghĩ ngợi lung tung thế!

Cơn mưa đến bất chợt, làm mịt mờ thành phố và tôi còn phải lăng xăng vì nước từ mái dột xuống tầng ba. Chỉ cần lấy chậu để hứng là xong, nhưng đã bao nhiêu lần rồi tôi phải chạy lên chạy xuống nhiều lần để đổ nước vì có khi mưa rất lớn, chẳng mấy chốc mà chậu đã đầy. Tôi nguyền rủa trận mưa.

Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Buổi chiều và tối tôi hầu như không chợp được mắt. Người đến, kẻ đi… công việc nhàm chán, những khuôn mặt lãnh đạm thường ngày. Nhận tiền, giao chìa khoá cho cho họ, nhiều khi tôi chẳng cần nhìn vào mặt, có khi cùi chỏ vẫn còn đặt lên trên, mắt vẫn nhìn trang báo, tay kia chìa ra giao chìa khoá cho người ta.

Chỉ có buổi sáng là bình yên. Khách sạn yên tĩnh và tôi có đủ thời gian để kiểm tra phòng, đặt chai nước hay thay cục xà phòng trong phòng tắm… Trễ chút xíu thì ông chủ cũng đến để kiểm tiền rồi vội vã đi ngay. Có thể là ông ta sẽ tiêu pha với người tình nào đó, dắt cô ta đi đến một bờ biển đẹp… vì chắc chắn là ông không bao giờ dẫn những bạn gái của mình đến nơi đây. Nhưng mặc xác ông ta, việc gì tôi phải bận tâm kia chứ? Tôi phải làm điều tối thiểu mà ông ta yêu cầu và ông ta chỉ cần biết có tiền khi ông đến.

Tôi bắt đầu từ tầng ba, đổ chậu nước bẩn cuối cùng rồi xuống tầng hai, tầng một để lau chùi và xếp gọn.

Các bạn đừng hỏi tại sao, nhưng đến căn phòng số 3 tôi bỗng dưng gõ cửa. Dưới quầy lễ tân tôi không thấy chìa khoá phòng nhưng nhiều khách cũng thường bỏ quên chìa khoá trong phòng. Im lặng. Tôi có mang theo chìa khoá mở được tất cả các phòng nhưng chỉ khẽ đẩy tay nắm tôi thấy cửa không khóa nên bước vào.

Một tia nắng chiếu qua khung cửa sổ khép hờ làm căn phòng sáng mờ mờ. Những hoa nắng nhảy múa theo những luồng sáng băng ngang qua phòng. Tôi thoáng thấy hai hình người nằm bất động trên giường.

Định khép cửa để đi sang một phòng khác nhưng một ý nghĩ vụt loé lên trong óc tôi. Căn phòng quá im lặng.

Mở rộng cửa để lấy thêm ánh sáng từ hành lang. Tôi bước đến cạnh giường. Không một tiếng động. Không một tiếng nói.

Nhưng bây giờ thì tôi thấy rõ hai thân hình nằm ôm nhau, lạnh ngắt. Cô gái nằm tựa đầu vào ngực chàng trai, một bàn tay nắm chặt lề drap và mái tóc như những sợi tơ thả xoà trên mặt nệm. Một cánh tay của chàng trai buông thỏng xuống thành giường. Trên chiếc ghế đặt gần đó quần áo của hai người được xếp lại cẩn thận, trên thành ghế có treo cái túi xách của cô gái. Trên bàn đọc sách đêm, ngoài chai nước tôi còn thấy mấy ống thuốc ngủ. Trống trơn.

Linh hồn trong trắng của hai người trẻ đã giã từ thế giới này. Họ đã yêu nhau trong nơi chốn bẩn thỉu này trước khi cùng nhau đi tìm cái chết; hoà hợp bên nhau mãi mãi.

Tôi đứng trân người, liên tục nhủ thầm là không thể nào, không thể nào. “Không thể nào hai người trẻ lại có thể chết ở một nơi đáng tởm này” trong khi những giọt nước mắt chảy dài xuống má, lăn xuống cổ và thấm ướt trái tim. Hằn lên. Mãi mãi.

Tôi phục vụ trong khách sạn cho thuê giờ. Công việc mỗi ngày đều giống nhau. Vẫn những khuôn mặt đó. Thu tiền, giao chìa khoá.

Nhiều năm đã trôi qua thế nhưng không hiểu sao tôi không thích giao chìa khoá phòng số 3 cho ai cả.

Sài Gòn 5/2012

Comments are closed.