Que diêm thứ Tám (kỳ 6)

Tiểu thuyết của Văn Biển

16.

VỊ KHÁCH CỦA QUỶ

Thần Chết có vẻ nóng ruột, chốc chốc lại nhìn ra tấm cửa đá.

Hình như cụ đang chờ ai đó.

Thần Chết: Vâng, lẽ ra ông ta phải tới rồi. Lúc ở nhà tang lễ tôi tới rước đi, ông ta bảo nán lại một chút: “Bài điếu văn đang tới đoạn hay nhất…”.

Cụ có nhớ đoạn điếu văn đó không? Ai đó tò mò.

May quá tôi có ghi lại đây. Lấy trong túi áo ra một máy ghi âm nhỏ.

Trời đất, cụ hiện đại quá.

Sống thời nào theo thời ấy. Các dịch vụ phải theo kịp với thời đại. Đây, mời các vị nghe. Từ trong máy phát ra tiếng người đang đọc điếu văn tới đoạn: “… Đồng chí Thế Đạt mất đi, Đảng, Nhà nước mất đi một lãnh đạo tài năng, tâm huyết. Bạn bè mất đi một đồng chí tốt, vui cùng chung hưởng, hoạn nạn cùng nhau chia sẻ, luôn dành gánh nặng về phần mình. Gia đình mất đi người con chí hiếu, vợ con mất đi người bạn người cha người thầy mẫu mực…”. Nhiều tiếng khóc bật ra. Tiếng Thần Chết từ trong máy: Ông Thế Đạt. Sẵn sàng rồi chứ. Tiếng Thế Đạt. Điếu văn sắp tới đoạn quan trọng nhất nói về công lao tôi cống hiến cho Đảng. Ông chờ một tí.

Tiếng Thần Chết: Tôi tưởng những bài điếu văn như thế này ông nghe hàng chục, hàng trăm lần rồi. Tiếng Thế Đạt. Ông đúng là Thần Chết, chăm chăm chờ người ta chết rồi lôi cổ đi chẳng tâm lý chút nào. Ông cứ đi trước thế nào tôi cũng tới chỗ cần phải tới. Tiếng máy ghi âm tắt.

Ai đó trong phòng chờ: Đúng như cụ nói, bài điếu văn đó đọc cho bất cứ ai cũng được, miễn người chết có chức vụ, có ghế ngồi.

Nếu phải tay Chủ tịch Hội nhà văn viết thì khỏi chê. Có thể còn hay hơn.

Đúng, tay ấy có tay nghề cao. Bài nào cũng hay. Được lòng cả người sống lẫn người chết.

Đó là cái tài trời phú. Không phải ai cũng viết được đâu.

Bỗng có tiếng cồng gõ cửa.

Tấm cửa đá được nâng lên. Một người đàn ông trạc ngoài năm mươi đĩnh đạc bước vào.

Thần Chết: Thế mà tôi cứ lo anh tìm đường không ra.

Thế Đạt: Mọi con đường đều dẫn đến La mã cụ ạ.

Xem ông ra đi có vẻ còn bịn rịn lắm.

Tôi đang làm việc rất tốt. Thế rồi bỗng nhiên cụ tới. Ít ra tôi cũng còn vài mươi năm phục vụ nhân dân, phục vụ Đảng.

Có phải trên ấy ông là Phó Chủ tịch tỉnh kiêm Viện trưởng Viện khoa học không?

Và sắp tới chắc chắn tôi sẽ còn giữ những trọng trách cao hơn. Hiện nay trên đó đang có khuynh hướng cấy cán bộ khoa học vào các cấp lãnh đạo mà tôi lại đang là cán bộ trong diện quy hoạch. Rồi từ đó chuyện vào Trung ương, sau đó vài năm là Bộ Chính trị. Một tương lai tươi sáng đang trong tầm tay. Thế mà bỗng dưng ông tới…

Nhưng ông bạn quên mất chữ trên ấy hay dùng… “đầu tiên” là… Với lại còn các mối quan hệ phe nhóm chằng chịt. Ông cứ nghĩ đường vào Bộ Chính trị thênh thang tám thước. Ai muốn vô cũng được, còn xơi… Ai đó ngồi ở băng ghế phòng chờ nói.

Tôi chỉ có bổn phận rước các linh hồn tới số tới một nơi hoàn toàn yên tĩnh. Mời ông tới bàn cụ Thường trực làm thủ tục nhập hộ khẩu.

Thế Đạt đi về phía bàn Thường trực.

Ông cho biết họ tên.

Thế Đạt cụ ạ! Rút ngắn từ cái tên “Thế nào cũng thành đạt”. Nhưng mới nửa đường. Đúng là đời người sống chết không biết thế nào mà lường được…

Còn chức vụ của ông?

Thế Đạt: Trên kia bao giờ người ta cũng gọi tôi là giáo sư tiến sĩ. Hoặc là giáo sư viện trưởng… Nếu không ra đi một cách tức tưởi như thế này thì chỉ mươi năm nữa sẽ là viện sĩ thông tấn hoặc viện sĩ hàn lâm của một vài nước anh em. “Giáo sư viện sĩ”…

Những điều ông vừa nói đó khi xuống dưới này người ta không quan tâm tới.

Đấy, không gì khốn nạn bằng cái chết.

Tôi nghĩ đó là quan niệm của mỗi người.

Ngoài cửa có hai tên quỷ sứ lởn vởn như đang chờ ai. Cụ Thường trực quay lại nói với Thế Đạt: Ông có quen với mấy tên đang ở ngoài sân? Hình như mấy hôm nay họ đang đợi ông. Chúng lẩn quẩn ở đây từ sáng tới tối.

Thế Đạt nhìn ra cửa thấy hai tên quỷ, rùng mình: Không… bạn bè tôi trên đó toàn là các quan chức từ tỉnh trở lên.

Ông có bà con bạn bè thân thiết dưới này không?

Có nhiều chứ cụ, tôi muốn biết cô Hằng Nga hiện nay ra sao.

Cô ấy là…

Chúng tôi đang sống hạnh phúc với nhau được vài năm thì cô ấy bỏ đi.

Vẫn thường tới đây. Kìa, thiêng thật. Vừa mới nhắc cô ấy đã có mặt. Thế nào ổn chứ cô? Cụ Thường trực hỏi Hằng Nga đang dẫn Khánh vô.

Dạ, không ổn cũng phải ổn. Hôm nọ cháu có nói ở nước Nga trước đây có nữ tài tử dạy hổ. Loại này thì ăn nhằm gì.

Cụ Thường trực nói với Khánh: Sao, anh bạn không đòi sửa tấm cửa nữa chứ?

Khánh cười: Bây giờ giá cụ có thuê bạc tỷ tôi cũng không làm. Đúng chẳng ai như tôi, tự dưng mua dây buộc vào người.

Cô giỏi thực. Hôm nay cô định trả anh chàng lại cho tôi à. Có vội quá không?

Chưa ạ. Bao giờ ngựa thật thuần.

Cụ Thường trực hất hàm ra hiệu cho Hằng Nga: Kìa, cô có khách quen đấy.

Thế Đạt từ nãy giờ cứ ngỡ ngàng nhìn nàng. Hình như bao năm tháng trên kia ông hầu như không có thì giờ để quan tâm tới chuyện xảy ra giữa hai người. Danh, lợi chiếm hết thì giờ và tâm trí ông. Hơn mươi năm trước nàng là “sở hữu” của mình. Hạnh phúc không phải trong tầm tay mà trong lòng bàn tay. Nhưng rồi ngày vui chẳng tày gang… Xuống dưới này nàng càng trẻ, càng đẹp hơn… Ông chợt kêu lên: Ồ, Hằng Nga. Em vẫn như ngày nào, không hề thay đổi, không nhận ra anh à.

Hằng Nga nhìn Thế Đạt rồi lạnh lùng: Tôi không quen biết ông.

Khánh kêu lên: Kìa, xin chào thủ trưởng. Khánh đầu bò đây mà.

Thế Đạt bắt tay Khánh, nhưng hai bàn tay Khánh bị trói: Tôi nhận ra cậu ngay. Chỉ hai tay Khánh. Nhưng sao lại thế này?

Thủ trưởng chưa biết, tôi là tù binh của cô ấy.

Hằng Nga muốn thoát khỏi tình thế không mấy hay ho này. Cô nói với Cụ Thường trực: Cụ ạ, kho bổi đã sắp xếp xong. Cụ giao cho việc khác.

Sắp tới có cuộc gặp mặt Ngọc Hoàng với các cư dân ở cõi âm, cô bảo anh ta chuẩn bị chỗ họp chu đáo.

Hằng Nga: Thưa rõ. Quay lại nói với Thần Chết. Cụ không nhận ra cháu à.

Sao lại không. Có điều xuống dưới này cô trẻ ra đẹp hơn.

Giữa một thế giới bình yên, êm ả, hình như mọi linh hồn đều trẻ ra cụ ạ. Nhớ hồi đó một hai cụ không chịu nhận cháu. May mà cháu một mực…

Cô thông cảm cho, làm sao tôi hiểu hết được mọi chuyện trần thế.

Thôi chuyện cũ rồi, cháu phải đưa anh chàng tù binh đi làm việc.

Không nhìn Thế Đạt, Hằng Nga lẳng lặng đưa Khánh ra ngoài.

Khánh quay lại nói với Thế Đạt: Thế nào cũng gặp lại thủ trưởng. Hai người ra khỏi phòng Thường trực.

Thế Đạt phân bua với mọi người: Người ta bảo sau một đêm ngủ sáng thức dậy quên hết cả giận hờn. Đằng này hơn mười năm trời…

Việc của… giáo sư vậy là tạm ổn. Có gì cần tôi sẽ hỏi lại.

17.

CHỦ VÀ KHÁCH NỢ GẶP NHAU.

MỘT VỤ MUA BÁN MƯỜI NĂM TRƯỚC

Thế Đạt đang nhớn nhác tìm Hằng Nga, bỗng xuất hiện trước mặt anh ta hai tên quỷ sứ tươi cười hớn hở.

Quỷ sứ 1: Chào ông Thế Đạt, ông mạnh khỏe chứ?

… Giáo sư tiến sĩ Thế Đạt. Nếu mạnh khỏe tôi đã không có mặt ở nơi này.

Quỷ sứ 2: Ông có nhớ chúng tôi không?

Thế Đạt lắc đầu: Trong bộ nhớ của tôi không có hình ảnh các… người.

Quỷ sứ 1: Ông Thế Đạt.

Thế Đạt cắt ngang: Giáo sư tiến sĩ Thế Đạt…

Vứt mẹ cái giáo sư giáo siếc viện sĩ viện siếc của ông đi. Trên kia có một thời ra ngõ gặp anh hùng, sau đó ra ngõ gặp lưu manh, còn bây giờ ra ngõ gặp giáo sư tiến sĩ. Nói như trên ấy, giáo sư hơi bị lạm phát. Và dưới này không ai dùng tới của ấy. Nếu tiếc, ông cứ giữ bao giờ trở lên trên đó sẽ dùng lại. Nhưng bộ ông một đi không trở lại.

Quỷ sứ 1 nói với bạn: Thôi đừng mất thì giờ với những chuyện linh tinh.

Hắn đã ở trong tay mình rồi, có chạy đi đâu mà vội anh hai.

Ừ, thì tùy. Muốn chơi trò mèo vờn chuột thì cứ việc. Tao về tâu với Quỷ vương hắn đã có mặt dưới này rồi.

Được, vậy anh cứ làm việc của anh, để hắn ta cho thằng em này.

Quỷ sứ 1 biến mất. Còn lại Quỷ sứ 2 và Thế Đạt.

Bây giờ chúng ta vào chuyện. Thiệt tình ông không nhớ chúng tôi à? Thế Đạt lặng im. Cách đây hơn mười năm. Hồi đó ông không được béo tốt phương phi như bây giờ. Nguyên do đâu mà dạo đó ông tìm gặp chúng tôi. Sao, nãy giờ tưởng ông đủ thời gian để nhớ lại chuyện cũ giữa chúng ta rồi chứ? Chúng tôi chẳng có gì thay đổi, mặc dầu công việc làm ăn mua bán với trên đó hơi bị nhiều. Bây giờ chắc ông đã nhận ra tôi…

Thế Đạt ậm ừ: Có…

Có thế chứ. Tất nhiên nếu ông không chịu nhớ, tôi sẽ có cách. Không một con nợ nào trên đó lọt xuống dưới này thoát khỏi tay chúng tôi đâu. Ông có muốn xem bản hợp đồng không? Như người ta nói. Chữ ký… chưa ráo mực hoặc bút sa gà chết. Gần đây có nhà báo mạng nói: Bút sa… hoa hồng nở (cười), nhưng chắc ông không ở trong trường hợp đó đâu. Định mở túi lấy bản hợp đồng.

Thôi khỏi. Bây giờ các ông muốn gì?

Vậy là ông nhớ rồi! Tốt quá. Hơn mười năm trước ông gặp chúng tôi và đã ký giấy bán linh hồn. Lúc đó ông chưa có cái tên gọi dài dòng như bây giờ. Nhìn Thế Đạt từ đầu xuống chân: Phải công bằng mà nói “cái ghế làm nên con người”. Ông khác đi rất nhiều, đến nỗi lúc ông ở trong phòng chờ hai đứa tôi cứ phân vân không biết có phải là tay Thế Đạt không. Nhưng có những nét mà suốt đời không thể mất đi được. Nó thể hiện ở cái cằm và đôi mắt lúc nào cũng đầy khao khát dục vọng. Và rõ ràng sau cuộc gặp mặt của chúng ta ít lâu sau ông đã thỏa mãn được các nguyện vọng. Ông thấy rồi đó. Bọn tôi đã hứa là làm. Và làm tốt.

Thế Đạt buồn rầu: Nhưng tôi đã đánh mất khá nhiều. Trước hết là cô vợ xinh đẹp.

Ở đời ai muốn được cái này mà chẳng phải đánh đổi cái kia. Và rõ ràng ông đã đạt được. Một hợp đồng có lợi cho ông.

Thế Đạt thở dài: Nhưng nếu tôi không phải ra đi sớm thế này.

Quỷ sứ cười: Tôi hiểu. Có thể ông sống thêm 5, 10 năm thậm chí vài ba chục năm nữa ông sẽ đạt được nhiều điều lớn hơn giờ. Nhưng ai biết trước được thời vận của mình. Nhiều người như ông đang lên như diều gặp gió. Thế mà sau một đêm ngủ dậy thấy mình đã bị còng tay như ông bầu Kiên bầu Kinh gì vừa rồi, hay như ông gì đang ngồi trên ghế Cục trưởng ngon ơ thế, chưa kịp nóng chỗ đã bỏ trốn rồi lại bị bắt. Có thể kể thêm trường hợp này. Tướng Ngọ bị ung thư, thật ra chưa tới số. Nhưng để bịt miệng người ta tiện thể cho “đi” luôn. Tất nhiên sau đó mọi chuyện tày trời đã được đậy nắp theo cỗ quan tài. Nó đã cứu bao nhiêu người thoát khỏi bao chuyện phiền toái, lao tù. Hình như dạo này trên đó hay dùng cách này. Vừa nhanh gọn và… êm ru. Một cách thu xếp phải nói là độc nhưng giải quyết được nhiều việc. Những chuyện kiểu đó có thể kể dài dài không hết. Những năm tháng sau này người ta sẽ còn dùng kiểu này ngày càng bạo liệt hơn. Thôi trở lại chuyện của chúng ta.

Bây giờ ông muốn gì tôi.

Trong các điều khoản của hợp đồng có một điểm then chốt. Nếu chúng tôi giúp ông đạt được mọi nguyện vọng ngoài sức của mình, khi xuống dưới này ông tự nguyện nộp linh hồn ông cho chúng tôi. Bây giờ tới lúc chúng ta thực hiện bản hợp đồng.

Vậy tôi sẽ phải làm gì?

Ông sẽ về phủ Quỷ vương hầu hạ dưới sự sai bảo của ngài và các phu nhân.

Thế Đạt ngạc nhiên: Tại sao lại có các phu nhân nào ở đây. Trong hợp đồng chẳng có câu chữ nào nói về điều đó.

Ông hầu hạ Quỷ vương tức là hầu hạ gia đình Quỷ vương. Mà Quỷ vương thì có khá nhiều phu nhân, mỗi bà một tính, cái khéo là biết chiều chuộng tất cả. Những chi tiết đó ông bảo làm sao ghi hết vô bản hợp đồng. Vì nó là quy tắc rồi, người bán linh hồn chỉ có việc chấp hành. Một lát như chợt nhớ. Còn có một cách khác, nếu ông muốn có một công việc khác, mỗi tháng dưới này có hai phiên chợ chuyên bán đặc sản linh hồn. Ở đó luôn có người chờ mua, có điều người ta kén lắm. Nhìn Thế Đạt rồi lắc đầu: bộ dạng ông thế này chắc chẳng ai mua.

Nếu biết thế này… Thế Đạt cố nén tiếng thở dài.

Thì lúc đó ông sẽ không bán linh hồn chứ gì. Bây giờ thì ông nói vậy chứ lúc đó trông ông muốn vội vàng ký, sợ chúng tôi đổi ý. Dạo đó cũng như sau này ngày càng có nhiều vị quan to quan nhỏ cũng đều muốn bán linh hồn để thỏa mãn các ham muốn tức khắc của mình. Đến phủ Quỷ vương chắc ông sẽ gặp các ông bạn đồng liêu, cấp dưới hoặc cấp trên của mình, rồi ông sẽ thấy việc làm của mình cũng chẳng đáng buồn. Số các ông còn may mắn hơn so với các đồng chí bên Trung Quốc. Mấy năm qua một số đã vô tù bóc lịch. Toàn những con hổ lớn. Còn ruồi nhặng thì vô số, nghe đâu sắp tới lượt rồng. Kể ra cái ông họ Tập này cũng chịu chơi lắm. Tưởng đâu chống tham nhũng cứu nước, cứu dân, thật ra thì cũng là trò phe nhóm diệt nhau. Nhưng cũng phải công nhận là giỏi, quá giỏi. Chứ lơ mơ thì bị quật ngã lúc còn trứng nước. Trong lúc đó, Đảng ta chỉ mạnh tay với dân chứ với các đồng chí của mình bao giờ cũng nhẹ tay, ưu ái hơn. Có nữ đồng chí ủy viên Bộ Chính trị đã phải khóc trong một hội nghị phê bình và tự phê bình. Ai muốn nói gì thì nói, tôi cho đó là những giọt lệ vàng, khắp thế giới không đâu có chuyện đồng chí đối xử với nhau như thế. Lại còn chuyện này nữa. Đồng chí Tổng Bí thư vừa rồi có phát biểu một câu hay quá trời về việc toàn dân, toàn Đảng chống tham ô, tham nhũng. Việc này phải làm, không làm không được. Đảng sẽ mất hết uy tín. Nhưng làm gì cũng phải nhớ câu ông bà để lại: Ném chuột đừng để vỡ cái bình quý. Đó là một câu truyền thống đúc kết từ nghìn năm dựng nước. Có người nói. Còn phải xem lại cái bình, cái lọ đó ra sao. Có đáng giữ lại không? Nếu cứ sợ vỡ lọ, vỡ bình thì tới tết Công-gô cũng cóc bắt được chú chuột nào. Có phải ý ông Tổng mách nước cho bọn chuột cống hãy chui vô lọ, vô bình sẽ tuyệt đối an toàn, không ai vì săn chuột mà ném vỡ lọ quý… Ha ha.

Mà làm sao các ông lại quan tâm tới những chuyện lớn, chuyện tế nhị trên đó?

Mọi chuyện lớn nhỏ trên thế gian đều không xa lạ với chúng tôi vì nó quan hệ mật thiết tới công việc làm ăn mua bán dưới này. Nhất là chuyện của Đảng ta trên ấy.

Nhưng… sao… các anh lại gọi là Đảng ta. Mà anh biết gì về chuyện của Đảng trên đó?

Quỷ sứ 2 cười hề hề: Kể ra một Đảng cũng có cái hay của nó. Khi nói Đảng Ta biết ngay nó là Đảng gì rồi. Phải nói các bác nhà ta giỏi thật. Độc quyền lãnh đạo non thế kỷ rồi, dân đói, dân nghèo, tham ô, tham nhũng tràn lan. Nước sắp mất tới nơi mà đ. ai làm gì được: Phải công nhận là của hiếm trong thiên hạ. Nói của đáng tội, Đảng đã nuôi sống bọn em dưới này.

Có tiếng chuông điện thoại réo, Quỷ sứ 2 rút máy di động ra nghe. Vâng, sắp xong rồi. Vậy ý Quỷ vương ra sao. Ngài có cần dùng ngay không ạ? Vâng, vâng, tôi sẽ lệnh cho ông ta. Quay lại nói với Thế Đạt, Quỷ vương phán, hiện nay dưới động phủ đang đông. Còn chờ ý kiến các phu nhân. Ông cứ ở đây, khi nào cần chúng tôi gọi. À, mà này, trở lại chuyện cũ một tý, sao ông lại đem bán cô ấy đi.

Không phải tôi bán.

Nói toạc móng heo ra thì cũng là một hình thức trao đổi mua bán. Kẻ được người đẹp, người được chức danh.

Thôi chuyện đã qua lâu rồi.

Mọi việc cứ như vậy nhé. Bao giờ có lệnh Quỷ vương gọi tôi sẽ tới đón ông.

18.

BẢN HỢP ĐỒNG CỦA QUỶ

Mười năm trước. Thế Đạt đang ngồi trong phòng khách. Hai tay ôm đầu. Bỗng có tiếng gõ cửa. Thế Đạt chẳng buồn ngước lên: “Vào đi”. Từ bên ngoài hai tên quỷ sứ bước tới trước mặt Thế Đạt, tự kéo ghế ngồi.

Chào ông. Xin lỗi để ông chờ lâu. Ông đã sẵn sàng chưa?

Thế Đạt ngần ngừ cảm thấy khó nói.

Đã đến lúc nên huỵch toẹt mọi chuyện ra cho rồi. Ông đang cần chúng tôi giúp đỡ và chúng tôi cũng cần linh hồn ông. Dịch vụ mua bán trao đổi này có từ lâu đời rồi, việc gì phải giấu diếm, e ngại. Có phải ông đang nghĩ tới việc chinh phục người đẹp và chiếc ghế viện trưởng không?

Đúng là có. Nhưng tôi chỉ mới nghĩ tới.

Ông đã từng nghĩ tới và đang tìm cách thực hiện.

Đúng là không cái gì giấu được các ông.

Số là ông không biết trong mỗi con người các ông đều có một con quỷ. Khi con người tốt thì con quỷ đó ngủ yên, khi con người trở nên xấu xa thì con quỷ đó hiện lên chỉ huy, điều khiển các ông như một con rối. Chúng tôi có được các thông tin của các ông từ nó. Mà thôi. Chúng ta ngửa bài ra đi. Nếu chúng tôi thực hiện được các ước nguyện của ông thì sau khi ông chết linh hồn ông thuộc về chúng tôi. Nếu ông bằng lòng chúng ta làm bản hợp đồng.

Các ông thực hiện bằng cách nào.

Đó là công việc của chúng tôi. Nhưng nếu ông muốn biết thì chúng tôi trình bày sơ lược như thế này. Cái anh chàng kỹ sư Khánh đó là địch thủ số 1 của ông. Về mọi mặt thì anh ta hơn hẳn ông rồi, năng lực và tư cách anh ta hình như đã lọt vào mắt xanh của Vụ tổ chức.

Vậy các ông bảo tôi phải làm gì?

Theo cách truyền thống lâu nay người ta vẫn làm vừa an toàn, bí mật và bảo đảm thành công. Trước hết phải mạnh tay gạt địch thủ ra một bên. – Thấy mặt Thế Đạt hơi tái. Ông bạn rét à. Vị giáo chủ của ông trong lần trả lời một người khách nước ngoài từng nói: “Chúng tôi sẽ nghiền nát mọi vật cản trên đường đi”. Nhưng khổ nỗi, vật cản bây giờ không phải lũ đế quốc sài lang xâm lược mà từ trong đội ngũ đồng chí đồng rận các ông, theo năm tháng càng nhiều, phát triển như nấm sau cơn mưa. Nó như khối u ác di căn khắp cơ thể Đảng vô phương cứu chữa. Chết. Tôi bị bệnh nói lan man, chuyện nọ xọ chuyện kia. Thôi, trở về chuyện của chúng ta.

Thế Đạt giọng run run:

Rồi sau đó…

Một mũi tên trúng mấy đích. Đừng run. Trong giới quyền lực người ta không chừa bất cứ thủ đoạn nào kể cả tàn nhẫn và đê tiện. Tôi đọc hai câu ca dao bọn tôi mới sưu tầm được trên đó:

Con NGƯỜI phát triển phần CON

Phần NGƯỜI teo lại chỉ còn chữ N (1)

Để diệt đối thủ chính trị, họ Mao đã làm một cuộc Cách Mạng Văn Hóa long trời lở đất suốt mười năm. Khi người ta mang xác Chủ tịch nước họ Lưu ra khỏi nhà tù thì nghe nói quần áo không còn một mảnh che thân. Khi nghe kể chuyện này họ nhà quỷ cũng kinh, chắp tay bái phục. Mà cũng chẳng cần phải học đâu xa. Ông Sáu nhà mình cũng là người thầy quá tốt. Ông ấy ra tay đối thủ tức là đồng chí của mình chỉ có chết dẫu người đó là ai. Trong trường hợp này phần Người của ông ấy không phải teo lại. Phần Con đã chiếm hết chỗ. Trong lịch sử dân tộc Việt Nam có hai người biết làm chính trị. Trước kia là Trần Thủ Độ và bây giờ là Sáu Thọ. Công bằng mà nói, Thái sư họ Trần có công lớn trong sự nghiệp sáng lập Tiền – Trần một thời thịnh trị đủ sức mạnh chống quân Nguyên. Chưa có thời nào nhiều anh hùng như thời nhà Trần. Có thể lấy công chuộc tội. Còn anh Sáu dẫm trên xác đồng chí mình mà đi. Có công lớn, góp phần đưa Đảng ta chóng tới hồi kết thúc. Thấy Thế Đạt đôi mắt mở to nhìn người đối thoại vừa lạ lùng vừa run sợ. Quỷ ta bèn cười. Có phải ông bạn sắp tè ra quần. Thôi, trở lại chuyện của ta đi nói chuyện trên ấy cả ngày chẳng hết. Bây giờ ông hãy suy nghĩ kỹ đi. Mấy hôm nữa tôi tới. Chúng tôi có làm sẵn bản hợp đồng. Ông đọc, lúc nào thấy được thì ông ký. Đưa cho Thế Đạt hai tờ giấy viết sẵn.

Thế Đạt cầm hai tờ giấy: Làm sao tôi biết lúc nào các ông tới.

Nghề của chúng tôi mà. Ông vừa đặt bút ký là chúng tôi có mặt ngay. Ông cứ nghĩ kỹ đi, để sau này khỏi oán trách. Bút sa gà chết. Thôi chào ông.

Còn lại một mình, Thế Đạt đọc bản hợp đồng rồi ngả người ra ghế bóp trán suy nghĩ.

19.

CUỘC PHỎNG VẤN CẤP TỐC

Còn lại một mình Thế Đạt nhìn chung quanh không thấy Hằng Nga đâu, anh ta cất tiếng gọi to: Hằng Nga, Hằng Nga. Chỉ có tiếng gió thổi vọng lại. Từ đằng kia nhà báo đang đi tới, giọng vui vẻ.

Xin chào Giáo sư viện trưởng. Xin được tự giới thiệu, tôi là phóng viên.

Thế Đạt mỉa mai: Biệt phái hay là thường trú. Sao chỗ nào cũng gặp các anh.

Nghề nghiệp mà, thưa ông.

Xuống dưới này rồi mà không được yên với các anh. Anh định phỏng vấn tôi về việc gì?

Thưa ông, chẳng có phỏng vấn, phỏng viết gì cả. Được cái dưới này tha hồ muốn viết gì thì viết, không có biển cấm. Nhưng lại không có báo in. Tréo queo ở chỗ đó. Nếu ông có thì giờ chúng ta nói chuyện với nhau, trao đổi một lúc cho vui.

Vậy anh muốn hỏi điều gì?

Lúc nãy tôi thấy ông nói chuyện với hai tay Quỷ sứ. Ông mới vừa chân ướt chân ráo xuống mà đã quen với họ à?

… Họ tìm tôi.

Chắc chắn không phải để moi tin tức, giá chứng khoán hay tình hình chính trị trên đó. Tôi biết bọn đó chỉ chuyên việc mua bán linh hồn tội lỗi.

Anh vừa bảo linh hồn tội lỗi.

Vâng, nghề cha truyền con nối xưa nay bọn họ chỉ chuyên mua bán đặc sản này.

Thế Đạt tò mò: Thế anh quen biết bọn họ à?

Không quen, chỉ biết thôi. Nhưng lúc cần vẫn nói chuyện được. Nếu cần viết một phóng sự dài về họ thì có đủ tư liệu, kể cả động Quỷ vương.

Anh đã có dịp tới động Quỷ vương rồi à?

Có chứ! Ông biết đấy, nghề nghiệp mà. Thời chiến thì có phóng viên chiến tranh. Thời buổi kinh tế thì phải có phóng viên kinh tế lọt vào hang ổ bọn buôn lậu, bọn pha chế dầu bẩn, xăng dỏm, thực phẩm hôi thối, thâm nhập những đường dây buôn lậu, buôn người, buôn nội tạng người, ma túy và hàng trăm thứ bà rằn khác.

Tôi muốn hỏi nhà báo một chút về động Quỷ vương. Anh trông thế nào?

Động nằm trong hang núi. Riêng phòng ngủ của Quỷ vương không khác phòng ngủ của các đại gia bây giờ. Có cả chiếc giường 7, 8 tỷ. Còn sang hơn chiếc giường 6 tỷ của một vài đại gia trên đó. Còn các phu nhân mỗi người một kiểu, được trang trí theo gu của mỗi người.

Ông ta có nhiều vợ à?

Luật pháp cõi âm không hạn chế chuyện thê thiếp. Còn hơn trên kia, luật pháp ghi một ông một bà, nhưng bồ nhí thì bao nhiêu cũng được tùy “năng khiếu”. Cười. Chữ năng khiếu tôi mới sáng tạo ra đấy, nghe lâu sẽ quen tai. Cả mấy ông lớn cũng vậy. Của kho vô tận cứ xài xả láng. Cái “vina vinô” nào khui ra cũng có hàng đống những chuyện tày trời, nhỏ thì hàng trăm, lớn thì hàng nghìn tỷ, hàng chục nghìn tỷ, tiền chùa còn nhiều hơn quân Nguyên. Nói theo cách nói của nhà văn Nguyễn Quang Lập.

Anh xuống được bao lâu rồi mà chuyện trên đó anh rành thế.

Bệnh nghề nghiệp mà. Phải có thông tin cập nhật hàng ngày. Thà đói thứ này thứ kia nhưng đói thông tin thì có mà giải nghệ.

Ta trở lại chuyện Quỷ vương một tí. Anh có biết sinh hoạt ở dưới ấy thế nào không?

Quỷ vương có lãnh địa riêng của mình. Quân thì đâu khoảng mấy trăm toàn bọn mặt xanh nanh vàng. Chuyên phụ trách việc tuyển nhân viên và mua bán linh hồn. Một số canh gác vương phủ, hầu hạ Quỷ vương và các phu nhân. Một khi đã vào đó thì khó lòng thoát ra.

Làm sao anh xuống được đó rồi an toàn trở về.

Nhà báo mà ông. Ông tưởng để có một phóng sự về bọn làm xăng giả, dầu ăn giả, thực phẩm bẩn dễ lắm à. Ngồi một chỗ tưởng tượng, hay hỏi chuyện mà moi có chó nó tin. Kể cả bọn công an mãi lộ dọc đường. Để được một pô ảnh nhiều lúc phải đổi mạng. Mỗi năm ở thế giới có bao nhiêu nhà báo bỏ mạng hoặc bị hành hung. Nhưng có ngăn chặn được đâu. Có điều đáng buồn khi đầy đủ tài liệu, tư liệu rồi mà “đếch” viết ra được. Có những vùng cấm không được nói tới. Ở ta có trên 700 tờ báo lớn nhỏ và hơn 60 đài nhưng chỉ có một ông Tổng biên tập. Vì thế mới phát sinh ra báo lề trái.

Anh bảo anh từng xuống phủ của Quỷ vương, anh đã gặp các phu nhân chưa?

Có chứ! Một lũ quỷ cái. Còn hung ác ranh ma hơn cả Quỷ vương. Ai tim yếu mới gặp cũng đủ chết ngất. Bọn này thích đàn ông trên cõi trần xuống phục vụ. Ngoài việc tắm rửa, giặt giũ quần áo và đi đổ bô, có mụ còn thích cả chuyện chăn gối nữa. Do đó họ chỉ thích mua bán linh hồn các ông. Người ta bán lấy được, giá nào cũng bán miễn sao được việc trước mắt còn linh hồn ư. Sau hẵng hay. Hãy lo cho thân xác đã. Thấy mặt mày Thế Đạt xanh xám, chân tay run lẩy bẩy, hình như ông đang có chuyện gì?

Không… có gì. Cho tôi hỏi thêm điều này. Có ai vào động đó rồi lúc muốn thoát ra có cách gì không?

Chưa nghe nói ai đã vào đó mà có cơ may thoát ra được. Còn khó thoát hơn các cô gái Việt bị lừa bán vào các động mại dâm bên Tàu. Nhưng cũng còn tùy theo các điều khoản trong bản hợp đồng mua bán. Bán đứt luôn hay có thời hạn.

Thế Đạt cố giấu tiếng thở dài: Chẳng lẽ chết rồi, xuống dưới này linh hồn vẫn chưa được yên.

Luật nhân quả mà ông… Có vay có trả. Không trả ngay kiếp này thì kiếp sau.

V.B.

(Xem tiếp kỳ sau)


(1) Tú Sóc.

Comments are closed.