Truyện ngắn
Hiếu Tân
Tần Thuỷ Hoàng ngồi ngả người trên một đám mây xốp. Bên cạnh y, Kinh Kha cũng trong tư thế ấy. Hai người đang chăm chú xem những hình ảnh loang loáng trước mặt.
Tần Thuỷ Hoàng ngồi trên bệ rồng, uy nghi lẫm liệt. Phía dưới, ngồi trước án, Kinh Kha đang giở một cuộn giấy (địa đồ). Nét mặt gã căng thẳng. Bàn tay gã ngập ngừng. Giở đến cuối cuộn, nét mặt gã căng thẳng tột độ, gần như hốt hoảng. Bàn tay gã ngưng lại, khoảng độ một thế kỉ. Cuối cùng, con chuỷ thủ hiện ra.
Một tay cầm chuỷ thủ, Kinh Kha đuổi vua Tần chạy vòng quanh, đến một gian phòng trống. Lũ quan hốt hoảng đứng vây quanh nhưng không ai dám làm gì. Vua Tần cuống. Bỗng có tiếng nói “Nhà vua đeo kiếm sau lưng”. Vua Tần tỉnh ra, vội rút thanh kiếm lớn. Kha bị dồn vào chân tường. Nét mặt gã kinh hoảng đến dúm dó. Thuỷ Hoàng đã lấy lại oai vệ. Nét mặt ngài là một khối căm hờn. Ngài cầm kiếm bằng hai tay, đâm Kha chừng nghìn nhát, trút vào từng nhát kiếm lòng hận thù điên dại.
Kinh Kha tủm tỉm cười, hích tay vào sườn Dinh Chính (tên thật của Tần Thuỷ Hoàng. Thật ra, về phương diện sinh học, y họ Lã). Ngươi có thấy thoả mãn không? Ngươi thì uy nghi lẫm liệt, còn ta thì hèn nhát đến khốn nạn, trong giây phút ấy. Ngươi thấy không, chúng ta bất tử, nhưng đâu phải bất tử theo cách ấy.
Tần Thuỷ Hoàng bẽn lẽn:
Ta cũng thấy buồn cười. Có lẽ ta nên xấu hổ một chút, sau khi ngươi đã dạy ta thế nào là liêm sỉ, và mọi thứ khác. Nhưng sao bọn nó, cái bọn hậu thế ấy, có thể đổi trắng thay đen đến mức ấy nhỉ? Ta không hiểu.
Đây là một film (chàng phát âm chữ film thật chuẩn) của bọn hậu duệ ấy đấy. Những kẻ đang muốn kế tục sự nghiệp dở dang của ngươi, Kinh Kha giải thích. Nhưng ngươi hãy nhìn xem ở dưới kia kìa. Chàng chỉ tay xuống dưới, nơi có hàng tỉ cái chấm đen cũng đang như họ: thưởng thức phim. Không có một cái dấu hỏi nào bật ra cả.
Kha trầm ngâm: Cái lũ này! Cách đây 64 năm, nó đứng về phía ta, công khai, dõng dạc lên án ngươi. Bây giờ, nó đứng về phía ngươi. công khai, dõng dạc xỉ vả ta. Hay thật. Có điều ngươi không biết chứ, nó bao giờ cũng vẫn là nó.
Chàng nói thêm, như nói với chính mình: Là nó. Dù cho lưỡi nó quay đảo ngàn vòng.
Hơn hai ngàn năm đã trôi qua. Ta và ngươi vẫn còn đây. Không phải Thiên đường , Địa ngục. Không phải Cực lạc, Âm ti. Chúng ta ở đây trong Miền Nhớ (hay Vùng Ký Ức) của loài người. Khởi từ trang Sử kí của Tư Mã Thiên, ân nhân muôn đời của chúng ta. Và như thế chúng ta là bất tử. Mỗi người một cách.
Tên tuổi ngươi thì gắn với Vạn Lý Trường Thành. Bây giờ người ta nhìn, chụp nó từ trên vũ trụ. Gắn với ba ngàn sáu trăm mỹ nữ cung Tần. Gần đây cũng có kẻ học đòi nhà ngươi chuyện ấy, nhưng lén lút, và bẩn thỉu lắm, chứ không được vương giả như ngươi. Gắn với những núi xương, sông máu. Và trên hết, ngươi đã thành biểu tượng, hiện thân của Bạo Chúa.
Còn tên tuổi ngươi thì biểu trưng cho Can Đảm và Hy sinh. Ta biết lắm. Ngươi phải biết rằng, sau khi giết được ngươi, ta hả hê, nhưng vẫn có tiếc ngươi. Ta thầm phục ngươi, thầm ao ước cái dũng khí của ngươi. Ngươi thấy không, dám thú nhận thế, ta cũng là tay hào hiệp đấy chứ!
Đúng thế! Chàng vỗ vai Chính. Hai người bây giờ là bạn, nhiều lúc cãi nhau, nhưng cũng nhiều lúc tâm sự cùng nhau. Những ân oán, hận thù, họ đã truyền lại cho hậu thế rồi, bây giờ hai người chỉ là hai cái bóng, lâng lâng thanh thoát. Họ đã gặp Phật. Họ đã đàm đạo với Jehovah, Jesus, Mahomet. Và, thật khôi hài, thỉnh thoảng họ lại còn triết lí nữa chứ.
Kinh Kha không phải là Tầm Vũ Dương, một kẻ đâm thuê chém mướn. Chàng là người thâm trầm và ham học. Sau khi đã rửa sạch cái kiếp bạo chúa của hắn, chàng thấy Tần Thuỷ Hoàng cũng chơi được, nên hay lôi hắn đi khắp nơi, chỉ cho hắn nhiều cái đáng xem, và nói với hắn mọi điều chàng nghĩ.
Lịch sử, hừ, kì lạ thật, Dinh Chính lẩm bẩm. Lịch sử là tất cả những gì đã từng xảy ra. Mà không một ai biết đích xác cái gì đã thật sự xảy ra, một cách đầy đủ, trọn vẹn. Người ta cứ tưởng lịch sử là một câu chuyện, có thể kể lại. Lầm!…
Lịch sử không chỉ được kể lại, nó còn được “sáng tác” ra, nói đúng ra là bịa tạc. Ai, những kẻ nào cần đến cái lịch sử bịa tạc ấy? Đoàn đoàn lũ lũ những bạo chúa như ngươi đấy. Để làm gì? Đơn giản thôi: để mãi mãi làm bạo chúa.
Ông (Kha đổi cách xưng hô, thân mật và hiện đại hơn) định vào Oxford lấy bằng tiến sĩ khoa học lịch sử hay sao đấy? Cái mảnh bằng Bạo Chúa đã cũ nát quá rồi phải không?
Nói thật với ông (Chính cũng đổi cách xưng hô cho tương xứng) ta đã cùng ông đi xem nhiều thời và nhiều nơi, thấy bạo chúa bị người ta oán hận, phỉ nhổ cũng lắm. Mà..Mà số người tôn sùng, thèm khát, cũng không hề ít.
Cái đó không có gì lạ. Tôn sùng và thèm khát làm nên bạo chúa. Bạo chúa là tột đỉnh sung sướng ở đời, nên người đời thèm khát. Tôn sùng có hai loại, tự nhiên và cưỡng bức. Cưỡng bức lâu dần thành tự nhiên. Bản thân bạo chúa là hiện thân của lòng thèm khát tột cùng, thèm khát vật chất, quyền uy, danh vọng. Thèm khát được tôn sùng, và có đủ sức mạnh bắt người ta tôn sùng. Nhưng bạo chúa thời nay có nhiều kẻ giấu giếm cái lốt của chúng tài lắm. Tuy vậy cũng không khó nhận ra. Có hai loại người được cả triệu người sùng mộ. Bạo chúa và danh nhân văn hoá. Những Shakespeare, Kant, Einstein..- không sức mạnh nào bức người ta ái mộ các ông. Những người biết đến tên các ông, khâm phục các ông, là những người có học. Họ âm thầm cảm phục các vĩ nhân, khi con tim họ rung động say mê và trí óc họ bừng sáng. Còn những kẻ tung hô ngươi, Chính ạ, đa số là u mê và thất học. Số ít biết rõ ngươi, trong thâm tâm chúng khinh miệt, nhưng run sợ, Họ lăn lộn gào khóc dập đầu thề thốt trung thành đến chết, sùng bái vô cùng, tín ngưỡng vô cùng.. trong cơn điên loạn của đêm dài ngu muội. Không có gì vẻ vang lắm đâu, khi tìm kiếm sự sùng bái trên nỗi sợ hãi và ngu si của kẻ khác.
Ông vua hùng mạnh cuối cùng của đế quốc Tần (tất nhiên là thế, vì đời thứ hai, Hồ Hợi, chỉ là cái xác mềm oặt trong tay bọn gian nịnh Lý Tư, Triệu Cao, đâu phải người, nói gì đến vua) mở lòng tâm sự:
Những trang Sử Kí của Tư Mã Thiên gợi cho ta nhớ lại những ngày cuối đời ta. Ông vừa nói thèm khát đến tận cùng, nhưng nói thật với ông, lúc đó ta cũng chán ngán đến tận cùng. Nhưng cái nghiệp của ta là thế. Vừa khao khát thoả mãn, vừa chán ngán đến tận cùng những của ngon vật lạ, những bạc vàng, gái đẹp, gấm vóc lụa là. Những lời nịnh hót lúc trước ngọt như mật, sau có lúc nghe thật tởm. Mà không sao bỏ được. Mà cứ muốn như thế đến muôn đời.
Kha thông cảm:
Thế tức là trong người ông lúc ấy còn sót lại chút lương tri. Nhờ chút ấy mà lúc sau, về cõi này, ông mới có thể cùng ta tiếp tục suy ngẫm. Nếu không thì tất cả đã nát rồi, chỉ còn lại xú khí mà thôi.
Chàng trầm ngâm.
Nhưng cũng có một sự thật là, bạo chúa cứ còn mãi. Trong phạm vi nhân loại, bạo chúa là bất tử. Người Pháp có câu ‘L’Empereur est mort! Vive l’Empereur!’ Hoàng đế băng hà! Hoàng đế vạn tuế! Bạo chúa thường bị diệt vì tay bạo chúa khác. Nên bạo chúa cứ còn mãi. Bạo chúa cũng có thể bị diệt bởi nhân dân, nếu đẩy nhân dân đến bước đường cùng. Nhưng hỡi ôi, nhân dân diệt tên bạo chúa mà họ oán hận, rồi hân hoan dựng lên một bạo chúa khác, và tận lực tung hô tên bạo chúa mới này. Bạo chúa đóng vai ân nhân, bạo chúa nhân từ, đức độ. Chuỵên này xảy ra nhiều lần, như ta đã chỉ cho ông thấy. Như một vòng tuần hoàn.
Thế có cách nào thoát khỏi vòng không? Tần Thuỷ Hoàng ngây thơ hỏi.
Khó lắm. Để nổi lên diệt bạo chúa đã khó, vì đa phần nhân dân mê bạo chúa như điếu đổ.
Lại có chuyện đó nữa?
Chuỵên này ta đã nói rồi. Có nhiều lí do, khi sống mãi dưới ách một bạo chúa, họ quen đến mức không muốn thay đổi, vì không hình dung nổi nếu không còn kẻ đè đầu thì họ sẽ sống ra sao. Bởi vậy, khi đánh gục bạo chúa rồi, họ phải nhanh chóng lập lên một bạo chúa khác.
Kinh Kha ngẫm nghĩ một lát, rồi cười lớn. Ha ha! Thật hoang đường! Một cựu bạo chúa hôm nay ngồi luận đàm về… bạo chúa!
HT, 2013