Văn Hải ngoại sau 1975 (kỳ 147): Thận Nhiên – Những con chuột mất ngủ

NHỮNG CON CHUỘT MẤT NGỦ

Tôi có thêm một linh hồn. Với một linh hồn nhiều hơn kẻ khác, tôi xem mình là kẻ đặc biệt. Câu chuyện khởi đầu một cách rối rắm phức tạp. Tôi nghĩ tình huống này cũng sẽ làm bối rối bất cứ ai.

Tôi đang sống trong một thành phố lớn miền tây bắc nước Mỹ, ở đây trời mưa nhiều, mây mù u ám nhiều tháng trong năm.

Về đêm, những con chuột mất ngủ rúc rích tràn ra đầy phố.

*

Đưa Duy ra phi trường từ ban trưa về, lòng trống rỗng.

Bình ghé chơi. Chúng tôi bắt đầu nhậu lai rai như mọi chiều thứ sáu hằng tuần. Cạn xong nửa chai whisky, Bình lái xe chở tôi lang thang.

Ghé vào một bar rượu nghe một gã người Nhật chơi piano. Khi cao hứng, gã dộng xuống các phím đàn bằng những nắm đấm. Đám đông rộ lên cuồng loạn từng hồi theo tiết tấu choang choang vào tai. Bàn kế bên gã da đen lùa tay vào ngực cô bạn da trắng, ả cười rúc rích. Tôi nghĩ, bầu vú ả chắc thỏng. 90% đàn bà ngồi ôm cổ bạn tình trong một đêm mưa như thế này, trong những bar rượu như thế này, giữa những đám đông như thế này, nghe những lời tán tỉnh dâm đãng lẫn trong âm thanh của piano đánh bằng nắm đấm của một gã người Nhật như thế này, dứt khoát, phải có hai bầu vú thỏng. Thật là quái gỡ nếu chúng không thỏng. Tương lai nhân loại sẽ đi về đâu nếu chúng không thỏng?

Tôi bỏ mấy đồng xu vào khe chiếc máy chơi game, trò boxing. Tôi hạ không mấy khó khăn hai đối thủ đầu. Gã thứ ba quạng vào mặt tôi liên tiếp mấy cú. Tôi ngã xuống. Gương mặt cha trọng tài chập làm một rồi nhòa ra hai, cúi xuống sát tôi. Hơi thở của gã phà vào mặt. Gã bắt đầu đếm. Tôi không thể gượng dậy. Game’s over.

Tôi nốc cạn ly bia. Điều sau cùng tôi nhớ là Bình thù ghét loài cá. Ngực Bình có một vết sẹo da trơn láng sau chuyến vượt biển, ngay dưới vú trái. Còn Duy, da mềm mát như con gái.

Ti-vi trong góc phòng đang có chương trình tin tức của CNN. Cách đây hai giờ, có một vụ khủng bố ôm bom tự sát trong một nhà hàng ở Trung đông, 12 người chết và 43 người bị thương. Một kẻ tử vì đạo. Một linh hồn vừa lên trời vui thú cùng mười bảy linh hồn trinh nữ. Chắc hẳn là nó phải vô cùng bận rộn.
Bình trả tiền rượu, mua thêm một gói Marlboro, và ra khỏi quán.

Những giọt mưa cắm vào cổ lạnh nhoi nhói. Nhiều người đứng loanh quanh dưới các mái hiên. Mọi người đều có vẻ nhếch nhác. Vào giờ này tất cả những ai còn lang thang trên các vỉa hè của thành phố buồn thảm và rực rỡ này đều mang vẻ nhếch nhác.

Chúng tôi đi ngang một tiệm cho thuê phim XXX và bán sex toys. Ở đó có thể đổi một nắm những đồng 25 xu để xem các nàng ở truồng nhảy múa uốn éo trong một cái lồng. Mỗi người vào một hóc tối chắn màn nhung dày sau lưng, dán mắt vào ô kính có che bằng miếng kim loại. Bỏ bốn đồng 25 xu vào khe, tấm kim loại sẽ được kéo lên trong hai phút. Năm năm trước tôi đã vào đây. Lần đó có Thái, gã bạn từ đảo mới sang hai hôm. Tôi đã say mê ngó gương mặt Thái thẫn thờ tì lên tấm kính phía đối diện. Đêm đó, Chúa lại vuột tay để thêm một linh hồn sa xuống hỏa ngục.

*

“Quý ngài cho thằng này hai đồng. Nó sẽ sủa nghe chơi.”

“Tao chỉ có thể cho nó một đồng thôi.”

“Vậy thì làm ơn bỏ vô nón đi.”

Gã da đen chìa ra cái mũ. Tôi ném vào đó tờ bạc. Gã da trắng tru lên một hồi dài. Thật tình thì không giống tiếng chó sủa như đã được bạn gã quảng cáo. Nó giống tiếng sói hú trong phim hơn. Âm thanh cao lanh lảnh trườn đi trên dãy phố, chói át tiếng nhạc vọng ra từ các nhà hàng còn mở cửa. Gã bò càng dưới đất, chống hai tay xuống nền gạch, ngó tôi gầm gừ, răng nhe ra trắng bóng, cổ gã xích một sợi dây da, đầu kia sợi dây thì gã da đen cầm.

“Cám ơn. Chúa sẽ ban ơn lành cho quý vị.”

“Đừng bận tâm. May mắn nghen.”

Tiếng tru dài chưa đến một phút. Đi một đoạn không xa, lại nghe hồi tru khác. Kể ra làm ăn thế cũng không tệ.

*

Bình là danh từ riêng trong bài thơ tôi sẽ viết. Tôi thích gọi tên anh một cách trìu mến những lúc giữa khuya. Gọi tên đàn ông lúc một mình trên giường giữa khuya thường cho tôi cảm giác an toàn hơn tên một người đàn bà. Đúng vậy, an toàn hơn bất cứ tên một người đàn bà nào. Nhưng tốt nhất là gọi tên một gã trai trẻ. Duy. Cái tên gợi rợn trong tôi những bắp thịt của thân thể tơ non.

Có lần một nhà thơ lang thang ngỏ ý muốn bán cho tôi bài thơ hắn sắp viết với giá hai đô-la để mua cốc cà phê. Tôi tin rằng những bài thơ chưa viết có giá từ hai đô-la trở xuống luôn là những kiệt tác văn chương. Nhất là khi tác giả chào hàng bài thơ đang khoác trên người chiếc áo choàng dài dù trời mùa hè chói chang nắng, và tôi thì ngồi ở sân quán cà phê có tên Last Exit trong khu đại học này. Bài thơ nói về mẩu bánh mì dưới gầm bàn, và những con chuột mang chứng mất ngủ, và các thiên thần đeo chuông ở cổ nhưng không thể bay, và một con nhện cái đến ngày sinh nở. Tôi đã không mua bài thơ đó. Tôi đã mặc cả với hắn một cách bần tiện. Tôi không mua bài thơ nhưng sẵn lòng tặng hắn một đô-la. Nhà thơ cười vu vơ bỏ đi. Tôi thức nhiều đêm cùng những con chuột trong bài thơ chưa viết. Đêm thức cùng chuột trong các bài thơ chưa viết luôn dài rộng nhưng bình yên hơn là thức với bất cứ con người nào. Tôi chưa hiểu ra điều đó.

*

Bình đưa tôi về căn phòng trọ lúc gần hai giờ sáng. Khi xe anh chạy, một vệt nước bùn văng lên làm ướt mặt và tròng mắt kính tôi.

Giờ này, Duy có lẽ đã xuống phi trường đầu kia nước Mỹ. Có một linh hồn tôi Duy mang theo trong va-li.

Tôi nhặt chiếc áo bẩn ra từ giỏ đựng đồ chưa giặt. Chiếc áo tôi cố tình giữ lại từ những ngày Duy lưu lại đây. Tôi vùi mặt hít thở mùi mồ hôi gã trai tơ. Nước mắt trào ra không kềm giữ.

Gương mặt gã trọng tài chồm xuống nhoà hiện sau cú đấm kết thúc. Ô hay, sao gã không đếm mà lại tru lên man rợ trong căn phòng kín bưng mù tối này. Linh hồn còn lại nhẹ nhàng bay lên.

Seattle Thận Nhiên, 6/02

Comments are closed.