Nguyễn Hoàng Anh Thư là giáo viên trường trung học phổ thông ở Huế, bắt đầu làm thơ từ năm 2013, có thơ đăng trên trang mạng Da Màu, tạp chí Hợp Lưu và một số tạp chí khác. Chị cũng có một số truyện đã đăng trên Văn Việt
12 bài thơ nguyễn hoàng anh thư
1. Con chữ thứ 17 của vần quốc ngữ
 Nó chính là phụ âm thứ 13
 R
 mà khi phát âm
 lưỡi của bạn bị uốn về phía sau
 cuống họng sẽ run
 như khi bạn run rẩy
 khi ra tay tế độ trầm luân
 R
 không phải ai cũng ra sức hết lòng cứu nước
 nó phải run lên
 khi phải kê khai lòng can đảm
 trên bảng vàng
 R
 có thể bạn run khi chiếc lưỡi uốn hình chiếc móc câu
 ra rả tiếng cuốc kêu
trong lùm cỏ
 mà bạn nghe nhầm như tiếng bìm bịp ra ràng
 cong như chùm râu của đổng trác
 R
 lưỡi bạn cứ cong lên
 ràng rịt khi trời ràng rạng sáng
 rối mù trong tiếng cắt kính ré lên
 như tiếng cười khan
2. Lý thuyết của nỗi buồn
 Chỉ là mớ lý thuyết của nỗi buồn
 mô phỏng
 từng đợt sóng dài
 kéo những chiếc diều từ đáy đại dương
 trong veo. lềnh bềnh. dập dềnh.
 thân sứa
 những chùm chân của chữ
 nghĩa dính nhau
 trong tiếng lật nhào của gió
Những người đàn ông đang kéo
 sự hỗn loạn dối trá
 những người đàn bà đang đếm
 những hạt mưa
 của một thế giới buồn
 thời gian không nằm trong máy tính
 để lập trình những gương mặt
 và bản năng đôi mắt
Những chiếc diều vẫn bay lên
 từ đại dương
 mớ lý thuyết của nỗi buồn
 ngộp nước
3. Thời gian không lợp đều mái phố
 Qua lăng kính của sự hào phóng
 sự nuối tiếc thường đến muộn
 thời gian hóa trị nỗi buồn
 trên mái đầu không còn tóc
 những sợi tóc bay lạc
 quên nói về điều chia tay
 Trong chiếc ba lô chiều này
 dăm cái bánh với chai nước đầy
 em không chuẩn bị bộ quần áo để thay
 qua khu phố lầy lội
 mùa hè chỉ có nắng gầy
 và nỗi nhớ đọng trầm tích
 phía xa xa
 nơi đôi bàn tay của em không bao giờ được chạm đến
 và cứ thế em đi
 Những biến chứng của thời gian
 không lợp đều mái phố
 xanh và xám bạc
 những câu chuyện cổ có mùi vị côca
 và em đang ngồi ở đó
 mông lung về thuở mười ba
 Thời gian không lợp đều mái phố
 em nhìn
 ngón ngắn bàn tay
 chẳng chạm được vào ô cửa nhỏ
4. Mảnh ghi chép số 54
 Gió,
 phía sau mảnh ghi chép số 54
 những khuôn chữ ép mặt mình vào từng đường link nhỏ
 rẽ chiều
 nơi ấy đã không có ngọn gió nào
 để bay
 tôi thấy những bước chân trẻ đánh vòng
 những đường mòn
 đang chạy
 tôi thấy nụ cười của lũ bù nhìn đánh rơi trên trên cát
 chẳng ai nhặt lên
 tôi thấy bóng ai vừa mở cửa ngôi đền
 có tiếng đàn bật ra nho nhỏ
 có đám cưới chuột tưng bừng giấy dó
 có tiếng xẩm rơi đỏ mắt trầu
 tiếng gõ đầu
 phách xác xơ
 những con cò lơ ngơ
 trong nỗi nhớ
 những câu ca dao chết lưu trong bào thai của cánh đồng
 tôi sợ những con đường vòng
 sợ những bàn tay mở gió
 và đặt nụ cười lên những con bù nhìn
 delete, gió
 lặng im
 nghe
 những bước chân trẻ đánh vòng
 xa xa
5. Cái chết của một bài thơ
 Tôi viết một bài thơ lên giữa ban ngày
 khi nhìn thấy sĩ diện của những con người cần biện luận
 cho hạn sử dụng trên cái nhãn hiệu của mình
 những gương mặt dài thuỗn được ướp đủ thứ gia vị nhằng nhịt
 nuốt những bình an trên những ngã tư đường
 Tôi viết bài thơ giữa ban ngày
 nỗi sợ hãi làm giấc mơ bị trói
 và bài thơ nói
 chúng đã cướp đi vẻ đẹp của hoa hồng
 tôi đặt bài thơ trong quả bóng tròn
 (và đoán rằng chúng bị nổ tung khi chưa kịp bay lên)
 Và bài thơ chẳng kịp chèn
 những dự cảm về ngọn triều cho mùa trăng mới
 nó bèn ngụy biện cho sự sợ hãi
 khi thấy Nick Vujicic đã khoác lên mình cả thế giới trong cái hình hài
 giấc mơ bị trói
 tôi khoác hình hài trong bài thơ khuyết tật
 bài thơ ép xác nỗi đau của loài thành mật
 và liếm môi
 Tôi đặt bài thơ giữa ngày
 những con chữ kiêu hãnh bắt đầu hoại tử trong ổ bụng
 theo tiếng thở dài
 và trôi
 Vắt xác trên những đám bụi cuối ngày
6. Văn xuôi về cuộc đời
 Một ngày cuộc đời sao chép các thể loại
 nhận xét về thành tích
 viết đơn xin giải thưởng
 để về hưu
 Giải thưởng có mười hai loại
 mười hai cuộc đời con giáp
 khỉ phá phách, hổ khát máu và những con ngựa trở chứng đá bậy
 cuộc đời nhìn con trâu tin cậy
 kéo rồng cày rắn
 đùa chó giỡn mèo
 gặm nhấm trên hai chiếc răng của loài chuột chũi
 và ngủ say như con lợn điếc trong chuồng
 có con dê chợt nửa đêm thức giấc
 lúc trâu đang nhai lại chuẩn bị đi cày
 lúc khỉ thích hú đua nhau bắt chước
 lúc những con chuột lúc nhúc trong những khoang dạ dày
 cũng vừa lúc con gà cất tiếng gáy vắt vẻo đỉnh sương
 Cuộc đời sao chép tất cả các ngày lành tháng tốt một cách tinh tường
 sao chép giờ khắc của những ngày lên đường
 sao chép những gương mặt từng như đã gặp, từng như đã quen
 họ cười và khóc qua từng trang
 bài văn xuôi về cuộc đời vốn thế
 hẳn nhiên như một chiếc lá vàng tự kể
 về những chiếc lá kim, lá bỏng, lá tròn, lá gai, lá dài như hình lưỡi kiếm
 những chiếc lá sống trong tuyết và đi qua sa mạc
 để lắng nghe và viết mẫu văn xuôi về cuộc đời đãi bạc
 lắng chìm, nổi trôi
 Mười hai con giáp đang lắng nghe câu chuyện văn xuôi
 chúng dỏng tai mà buồn rười rượi
 chúng nói với nhau:
 đừng gắn chúng cho những thể loại sao chép của con người.
7. Đưa tang nỗi buồn
 Bước chậm hơn
 để kịp nhìn ra phía sau lần cuối
 rằng để thấy chuyến đi cần dài hơn
 cuộc sống không muốn cam kết tội lỗi với nỗi buồn
Chiếc đồng hồ
 những con số La Mã vừa gạch chéo cho một kết thúc
 lũ khủng long
 và quỹ đạo lìa xa mặt trăng
Đưa tang nỗi buồn
 trong một sáng bình minh sương
 (dĩ nhiên, cả bạn và tôi đều muốn)
 chầm chậm thôi
 nỗi buồn đắn đo thèm ngủ thêm chốc nữa
Đưa tang nỗi buồn
 chiếc đồng hồ xói mòn cơ
 chúng chỉ dừng lại và đếm
 đánh rơi nỗi nghi ngờ mấy tiếng
 Đưa tang nỗi buồn
 dừng lại và nghe bên trong chiếc túi
 nỗi buồn đang thở gấp
 chúng muốn chứng thực trong quyển sách nói về ánh sáng hôm qua
 lần cuối.
8. Cho một phóng tác
 Những câu chữ cày xới hình vóc
 cho một vụ mưa
 những hạt giống kì quái
 bài trí sự lạnh lùng trong những sáo ngôn bên trong khung chữ
 nhúm nhó giấc mơ của sọ dừa
 Những chữ nghĩa lang thang
 những con người lang thang
 du mục qua những cánh rừng
 dễ dãi, chung chạ và trần truồng
 khi cơn mưa ướt mèm chữ nghĩa
 cho một phóng tác
 Những câu chữ cày xới hình vóc
 chuẩn bị âm mưu cướp ngôi của giấc mơ
 nó lơ láo nhìn
 sự bài trí của những sáo ngôn
 rồi cười khì
9. Điểm dừng, có thể từ ngày hôm qua
 Có thể bắt đầu lại suy nghĩ
 không phải bạn hành hương trên cát
 có thể là dòng sông
 lời sóng cuộn dưới đôi bàn chân
 Có thể bạn chạm đầu ngọn sóng,
 nghe chúng nói với bạn rằng
 là không thể
 Chúng lách mình qua những vi mạch của sự đắn đo
 làm bạn trượt ngã
 suy nghĩ của ngày hôm qua
 Những ngọn sóng tích hợp những lý do
 thoái thác cho một điều không hiểu
 và bạn tò mò
 từ đáy sâu nghìn trùng của đại dương
 Bạn hỏi bạn là ai, có thể như vậy
 hãy nhìn vào khoảng cách
 không nằm ở đôi bàn chân
 Tìm kiếm bạn trong một đống đổ nát
 có thể bạn là một mảnh
 của lập trình thời gian
 Để đi vào thế giới
10. Nhớ lại, từ ngày hôm qua
 Hôm qua tôi nghe tiếng nhựa đường vấp
 hai người kẹt lại
 họ không thể bước tiếp
 giấc mơ về những con đường xanh dọc hàng cây
 Hôm qua tôi nghe tiếng của mây
 chúng không thể òa khóc
 khi nhìn lòng sông nứt sớm
 không như lời hẹn từ mùa trước
 Hôm qua tôi ngồi đây
 vẫn lá vẫn cây
 không có một con chim sẻ nào sà xuống
 dù đang giữa mùa lúa phơi
 Hôm qua vẫn tại đây
 tôi gặt
 những dòng suy nghĩ từ hôm trước
 rằng lũ chim đã di cư vào
 trong dạ dày của loài khổng tước
 Tôi nhìn, từ chiếc bùa rất đẹp
 của người da đỏ, dreamcatcher
 Tôi bắt đầu đi khi cơn mưa còn ngái ngủ
 màu mầm mọc trong mắt
 một chấm xanh xanh
 Mưa bắt đầu đi khi vừa chợt thức giấc
 giữa ban trưa, có bụi xương rồng nở sớm
 nhìn từ tôi gai góc
 chớm trong nỗi nhớ rát bỏng
 một hạt sương đêm sót lại từ hôm qua
 Sương bắt đầu bay
 không đắn đo nghĩ về lòng can đảm
 cầm tay lối dẫn
 đi nhanh về cuộc sống nơi thiên đường
 lúc bình minh
 Có một điều khủng khiếp
 chợt nhận ra trên mắt lưới của lũ nhện
 chúng giăng nỗi buồn của ngày hôm qua
 từ những con bọ đang hấp hối
11. Tôi nhìn, từ chiếc bùa rất đẹp
 của người da đỏ, dreamcatcher
 Tôi bắt đầu đi khi cơn mưa còn ngái ngủ
 màu mầm mọc trong mắt
 một chấm xanh xanh
 Mưa bắt đầu đi khi vừa chợt thức giấc
 giữa ban trưa, có bụi xương rồng nở sớm
 nhìn từ tôi gai góc
 chớm trong nỗi nhớ rát bỏng
 một hạt sương đêm sót lại từ hôm qua
 Sương bắt đầu bay
 không đắn đo nghĩ về lòng can đảm
 cầm tay lối dẫn
 đi nhanh về cuộc sống nơi thiên đường
 lúc bình minh
 Có một điều khủng khiếp
 chợt nhận ra trên mắt lưới của lũ nhện
 chúng giăng nỗi buồn của ngày hôm qua
 từ những con bọ đang hấp hối
12. Hôm qua đám mây bị vấp
 Nó nhìn đám mây đang khóc
 hôm qua mây vừa bị vấp
 trên cọc nhọn giữa sông Hàn
Nó nhìn dòng sông tan
Mây trở về thăm mùa trăng vãn
 nỗi nhớ cắm trên triền cỏ mọc hoang
 châu chấu búng hồn nhiên xếp hàng cổ tích
 có con sáo lanh lánh mắt khép lại cầu vồng
Mây như làn khói trăng trong buổi đốt đồng
 lanh canh gốc rạ
 cười vàng nước mắt
 ngày rời quê nỗi nhớ còn bám đất
 nhớ nhau ngồi khỏa trăng chơi
Phía bên kia vẫn mây đang khóc
 chờ trôi
