ỦNG HỘ BẢO NINH
Không nói chuyện lằng nhằng tặng thưởng
Còn lòng thòng rối vướng loanh quanh
Ủa tôi xin phát biểu nhanh
Bảo Ninh xứng đáng vinh danh cuộc này.
Cú cúi đầu đang gây bàn cãi
Ủa tôi xin nói lại cho vuông
Xưa nay cúi – ngẩng lẽ thường
Tiểu nhân – Quân tử đôi đường lệch duyên.
Đối mặt với cường quyền bạo lực
phải ngẩng đầu rất mực hiên ngang
Cúi đầu thủ lễ là sang
Gặp người tử tế đàng hoàng chào nhau.
Ngẩng đầu – Dũng. Cúi đầu – Lễ phép
Đúng quy trình đều đẹp như nhau.
Ủa xin dứt khoát một câu:
Tôi ủng hộ cú cúi đầu Bảo Ninh!
Trách tay phó nháy vô tình
“toách” vài ba phát cho hình chuẩn hơn.
Thy sĩ Ủa
3.12.2025

ĐỂ HIỂU HƠN VỀ TẤM ẢNH CÚ CÚI ĐẦU CỦA BẢO NINH:
TÔI NỢ BẢO NINH MỘT LỜI XIN LỖI !
Nửa đêm tôi phải lên Facebook, để có một lời cho bức ảnh chụp nhà văn Bảo Ninh lên nhận vinh danh cho tiểu thuyết Nỗi buồn chiến tranh tuyệt vời của ông!
Hai ngày nay tôi nhìn thấy bức ảnh tôi chụp Bảo Ninh lên nhận vinh danh đã đăng trên báo Tuổi Trẻ được phủ khắp Facebook mà hoàn toàn không ai trích nguồn. Đáng buồn nữa là bức ảnh ấy lại xuất hiện trên Facebook gắn với những bài viết tiêu cực.
Thì thôi, vẫn giọng điệu cũ từ mấy chục năm trước, tôi bỏ qua.
Nhưng đêm nay thấy nhà văn Phạm Lưu Vũ đăng bức hình với lời bình luận tôi cho thật “hàm hồ”.
Ông không cần tìm hiểu rõ bối cảnh một bức ảnh chưa được chú thích thật rõ ràng, đã kết luận nhìn Bảo Ninh trong bức ảnh thật “thảm hại” này nọ. Tôi thấy bình luận ấy của ông mới thật thảm hại.
Tôi có bình luận giải thích trên bài của ông, và tôi thấy cần thiết phải rõ ràng về bức ảnh bằng post này. Tôi xin thưa rằng không phải Bảo Ninh già yếu lụ khụ hay “thảm hại” như nhà văn Phạm Lưu Vũ vội vã quy tội.
Đây là khoảnh khắc ông cúi đầu cảm tạ tràng pháo tay dưới khán phòng đang vỗ tay nhiệt tình thể hiện niềm vui của họ khi thấy Bảo Ninh lên bục vinh danh. Đó là một cử chỉ đẹp.
Tôi trong lúc làm bản tin thời sự nhanh chóng, đã không kịp chú thích thật rõ ràng cho bức ảnh trên bài báo của mình.
Tôi trước tiên nhận lỗi của mình đã vô tình tạo cơ hội cho những bình luận “hồ đồ” về Bảo Ninh.
Nhưng tôi cũng thật sự buồn về các nhà văn, những người tưởng là phải rất thông thái, thì lại thật dễ rơi vào phán xét.
Sau tất cả, tôi nghĩ mình nợ nhà văn Bảo Ninh một lời xin lỗi, dù tôi biết ông sẽ chẳng bao giờ thèm chấp cái sơ suất của tôi!
Tôi cũng biết, ông cũng chẳng đoái hoài đến những bản án này nọ người ta dành cho ông, mấy chục năm rồi không dứt.
Bảo Ninh là như thế.