-
Người phụ trách Văn Việt:
Trịnh Y Thư
Emails:
Văn:
Thơ:
Nghiên cứu – Phê bình:
Vấn đề hôm nay:
-
DANH NGÔN
-
Viết là một hình thức trị liệu; đôi khi tôi tự hỏi làm thế nào tất cả những người không viết, sáng tác hoặc vẽ có thể thoát khỏi sự điên rồ, u sầu, hoảng loạn và sợ hãi vốn có trong thân phận con người.
-
Writing is a form of therapy; sometimes I wonder how all those who do not write, compose, or paint can manage to escape the madness, melancholia, the panic and fear which is inherent in a human situation.
-
(Graham Greene, Ways of Escape, 1980)
-
Viết, tôi nghĩ, không tách biệt với sống. Viết là một dạng sống kép. Nhà văn trải nghiệm mọi thứ hai lần. Một lần trong thực tại và một lần trong tấm gương luôn chờ đợi trước hoặc sau.
-
Writing, I think, is not apart from living. Writing is a kind of double living. The writer experiences everything twice. Once in reality and once in that mirror which waits always before or behind.
-
(Catherine Drinker Bowen, The Atlantic, số tháng 12, 1957)
-
Tôi có thể viết những thứ rác rưởi, nhưng văn chương rác rưởi thì người ta bao giờ cũng có thể sửa. Chứ một trang trống thì đành thua.
-
I may write garbage, but you can always edit garbage. You can't edit a blank page.
-
(Jodi Picoult, npr ngày 22.11.2006)
-
Tôi chưa bao giờ bắt đầu một bài thơ mà tôi biết trước kết thúc. Viết… là khám phá.
-
I have never started a poem yet whose end I knew. Writing... is discovering.
-
(Robert Frost, Selected poems, ed. 1963)
-
Nếu có một cuốn sách bạn muốn đọc nhưng nó chưa được viết thì bạn phải viết đi.
-
If there's a book that you want to read, but it hasn't been written yet, then you must write it.
-
(Toni Morrison, bài nói tại Hội đồng Nghệ thuật Ohio 1981)
-
Cứ viết đi, bất kể điều gì. Vòi mở thì nước mới chảy.
-
Start writing, no matter what. The water does not flow until the faucet is turned on.
-
(Louis L’Amour, Education of a Wandering Man, 2008)
-
Bài viết mới
- Bùi Chát, chúng ta đang trôi đi đâu? 1 Tháng Mười, 2025
- MƯA NGANG, mưa mà ngang, hay là mưa mà cũng ngang? 1 Tháng Mười, 2025
- Cái đẹp mỹ thuật Việt Nam từ Đông Dương tới Lê Quang Đỉnh (4) 1 Tháng Mười, 2025
- Thơ Trung Dũng Kqđ 1 Tháng Mười, 2025
- Cái đẹp mỹ thuật Việt Nam từ Đông Dương tới Lê Quang Đỉnh (3) 30 Tháng Chín, 2025
- Triển lãm “Bên bờ khoảnh khắc” của Trần Trọng Vũ 30 Tháng Chín, 2025
- Nguyễn Duy: Nhà thơ du / ru ca 29 Tháng Chín, 2025
- Đọc tập truyện Hạt U Minh của Trần Kiêm Trinh Tiên 29 Tháng Chín, 2025
- Văn Hải ngoại sau 1975 (kỳ 314): Trần Hồng Châu, nhà thơ 29 Tháng Chín, 2025
- Schumann – Clara – Brahms, còn mãi một tình yêu 29 Tháng Chín, 2025
- Loạn “người của công chúng” 28 Tháng Chín, 2025
- Cổ vũ cho hư cấu vu khống – cái được riêng và cái mất chung 28 Tháng Chín, 2025
- Thơ Bùi Chát 28 Tháng Chín, 2025
- Thơ Lê Vĩnh Tài 28 Tháng Chín, 2025
- Chủ nghĩa dân tộc tai họa – sự sụp đổ của nền văn minh tự do (kỳ 1) 28 Tháng Chín, 2025
- Cái đẹp mỹ thuật Việt Nam từ Đông Dương tới Lê Quang Đỉnh (2) 27 Tháng Chín, 2025
- Ý nghĩa của thơ từ góc nhìn hiện tượng luận 27 Tháng Chín, 2025
- Buổi giới thiệu sách Einstein “Từ những năm sau của đời tôi” 27 Tháng Chín, 2025
- Bộ phim One Battle After Another của đạo diễn Paul Thomas Anderson 27 Tháng Chín, 2025
- MỘT NÉN HƯƠNG CHO NHẠC SĨ NGUYỄN VŨ 26 Tháng Chín, 2025
- Nguyễn Khắc Dương – Đức tin Công giáo và lãng tử trần gian 26 Tháng Chín, 2025
- Tú Xương là một dịch giả rất độc đáo 26 Tháng Chín, 2025
- Văn Hải ngoại sau 1975 (kỳ 313): Hồ Trường An, nhà văn quê Nam 26 Tháng Chín, 2025
- Hội nghị Liễu Châu định hình kết quả đàm phán Hội nghị Geneva 1954 (2) 26 Tháng Chín, 2025
- Bố và tôi và nhạc của Tchaïkovski 26 Tháng Chín, 2025
- Hội nghị Liễu Châu định hình kết quả đàm phán Hội nghị Geneva 1954 (1) 26 Tháng Chín, 2025
- Thơ Phạm Công Trứ 26 Tháng Chín, 2025
- “Giáo dục lòng căm thù” – Một bi kịch của nền giáo dục hậu chiến 25 Tháng Chín, 2025
- Cái đẹp mỹ thuật Việt Nam từ Đông Dương tới Lê Quang Đỉnh (1) 25 Tháng Chín, 2025
- Thông cáo báo chí: Triển lãm tranh Miền Thiêng Xanh của Huỳnh Lê Nhật Tấn 25 Tháng Chín, 2025
- Về triển lãm Miền Thiêng Xanh của Huỳnh Lê Nhật Tấn 25 Tháng Chín, 2025
- Nói thêm về Quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục 25 Tháng Chín, 2025
- Chân mây 25 Tháng Chín, 2025
- Vài cảm nhận về truyện ngắn “Trăm ngàn” 25 Tháng Chín, 2025
- Lật lại một cuốn sách “có vấn đề” về Trung Quốc 24 Tháng Chín, 2025
- Về sự độc hại của thi đua 24 Tháng Chín, 2025
- Vĩnh biệt Tiểu Tử 24 Tháng Chín, 2025
- Provenance: Vùng trống nguy hiểm trong nghệ thuật Việt Nam 24 Tháng Chín, 2025
- Albert Einstein, Từ những năm sau của đời tôi 24 Tháng Chín, 2025
- Thơ Bùi Chát 24 Tháng Chín, 2025
- Giới thiệu Nghệ sĩ và Tác phẩm – Triển lãm Nghệ thuật Thường niên “Dòng sông nội tại” 24 Tháng Chín, 2025
- Tâm sự tháng Chín 23 Tháng Chín, 2025
- Cha tôi 23 Tháng Chín, 2025
- Về thơ Đoàn Huy Giao 23 Tháng Chín, 2025
- Tháo chạy khỏi thơ mình 23 Tháng Chín, 2025
- Nơi chắp cánh cho tình yêu âm nhạc Beethoven của tôi 23 Tháng Chín, 2025
- Đưa AI vào giảng dạy từ lớp 1: Tầm nhìn xa hay bước đi quá vội? 22 Tháng Chín, 2025
- Một hôm… 22 Tháng Chín, 2025
- Công trình Giáo dục của Đạo Công giáo trong những biến động của xã hội Việt (1930-1990) 22 Tháng Chín, 2025
- Nguyễn Hữu Liêm bước gập ghềnh trên đường về quê mẹ 21 Tháng Chín, 2025
- Mendelssohn, nước Ý và tôi 21 Tháng Chín, 2025
- Emmanuel Mounier và chủ nghĩa nhân vị 21 Tháng Chín, 2025
- Hội hoạ Phùng Thanh Hà – Cứ nằm xuống và nhắm mắt, sẽ thấy 21 Tháng Chín, 2025
- Thơ Ái Điểu 21 Tháng Chín, 2025
- Dòng nhạc kỷ niệm với nhạc cũ miền Nam (kỳ 354): Tuyển tập “Những Tình Khúc Tiền Chiến Tiêu Biểu” – Con Thuyền Xa Bến (Lưu Bách Thụ) 21 Tháng Chín, 2025
- Tự sướng với lòng yêu nước? 20 Tháng Chín, 2025
- Chút day dứt với ông Lê Huy Ngọ 20 Tháng Chín, 2025
- Giọng nói của Hind Rajab: Tiếng kêu cả thế giới không hồi đáp 20 Tháng Chín, 2025
- Vài suy nghĩ về Thảo Trường và truyện ngắn “Cái hố” 20 Tháng Chín, 2025
- Cuộc chiến Quảng Trị và phim Cỏ lau 19 Tháng Chín, 2025
- Tên Dinh Ái Tử và thị trấn Ái Tử trở thành tên của một cửa biển! 19 Tháng Chín, 2025
- Khi một người đàn ông yêu một người đàn bà 19 Tháng Chín, 2025
- Bùi Chát: Tự thân như một công cụ – tường thuật về một tình huống nghệ thuật 19 Tháng Chín, 2025
- Cúi đầu trước nỗi nặng không tên 19 Tháng Chín, 2025
- Thơ Quảng Tánh Trần Cầm 19 Tháng Chín, 2025
- “Thiếu chút nữa, ta đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ” 19 Tháng Chín, 2025
- Văn Hải ngoại sau 1975 (kỳ 312): Hoàng Chính Nghĩa 18 Tháng Chín, 2025
- Phòng sau ra giúp giống dòng Rồng Tiên 18 Tháng Chín, 2025
- Con người một chiều – Lý thuyết phê phán xã hội 18 Tháng Chín, 2025
- Xa mãi Phi châu & vĩnh biệt Robert Redford 18 Tháng Chín, 2025
- Một khoảng lặng trong trăm năm Đoàn Giỏi 17 Tháng Chín, 2025
- Từ 17 Tháng Chín, 2025
- Phạm Ngọc Lân: Một tác giả, một cuốn sách viết bằng ba ngôn ngữ “De père inconnu” – “Cha Vô Danh” – “Unknown Father” 17 Tháng Chín, 2025
- Thơ Đoàn Huy Giao 17 Tháng Chín, 2025
- Nghịch lý bằng cấp và thực lực khoa học ở Việt Nam 16 Tháng Chín, 2025
- Lại chuyện sách giáo khoa: Khi nào ngành giáo dục sẽ được lắng nghe thay vì chỉ bị thúc ép? 16 Tháng Chín, 2025
- Tạ Duy Anh – Một kẻ “vô tích sự” thành người gieo những ám ảnh dài lâu 16 Tháng Chín, 2025
- Văn Hải ngoại sau 1975 (kỳ 311): Văn học Việt-Nam Hải ngoại đã 50 năm 16 Tháng Chín, 2025
- “Ta về’, sẽ về đâu? 16 Tháng Chín, 2025
- “Tất cả chúng ta đều bị theo dõi / Tất cả chúng ta sắp bị bắt rồi” (trích bài “Vô cùng” của Hoàng Nhuận Cầm) 15 Tháng Chín, 2025
- Sách giáo khoa và cuộc cách mạng khứ hồi 15 Tháng Chín, 2025
- Nguyên Yên: Khoảng trống giữa những vô nghĩa tồn tại và những bất tử đã bị dập tắt 15 Tháng Chín, 2025
- Đỗ Hồng Ngọc và “Chuyện hồi đó” 15 Tháng Chín, 2025
- Karl Popper và tác phẩm “Xã hội mở và những kẻ thù của nó” 15 Tháng Chín, 2025
- Văn-học Việt Nam 50 năm hải-ngoại của Nguyễn Vy Khanh 15 Tháng Chín, 2025
- Phim Mưa đỏ: Ba tình tiết điện ảnh dưới góc nhìn ký hiệu học và biểu tượng học 14 Tháng Chín, 2025
- Thủ thành, thủ thân và thủ thể chế 14 Tháng Chín, 2025
- Nghe tiếng chim bên rừng Miến Điện 14 Tháng Chín, 2025
- Dòng nhạc kỷ niệm với nhạc cũ miền Nam (kỳ 353): Tuyển tập “Những Tình Khúc Tiền Chiến Tiêu Biểu” – Bến Cũ (Anh Việt) 14 Tháng Chín, 2025
- Thơ Lê An Thế 14 Tháng Chín, 2025
- Bùi Giáng: Một hồn thơ tinh đọng ngôi lời dạ thưa 13 Tháng Chín, 2025
- Tản mạn về quê tôi 13 Tháng Chín, 2025
- Khi nào một tác phẩm nghệ thuật đương đại trở thành rác!? 13 Tháng Chín, 2025
- Đấu tố Trấn Thành – Nguy hiểm vì lạc điệu với các tiêu chuẩn văn minh 13 Tháng Chín, 2025
- Trò chuyện với Ngô Bảo Châu 12 Tháng Chín, 2025
- Mặt bằng thưởng thức nghệ thuật ở Việt Nam hiện tại trong bối cảnh toàn cầu 12 Tháng Chín, 2025
- Tái chiếm Quảng Trị, trận chiến dài nhất 12 Tháng Chín, 2025
- Thơ Hoàng Xuân Tuyền 12 Tháng Chín, 2025
- Không lời, không văn bản: Nghệ thuật như một tình huống sống 11 Tháng Chín, 2025
- Thơ Nguyễn Duy: Trăng huyết 11 Tháng Chín, 2025
Danh sách liên kết
40 NĂM THƠ VIỆT HẢI NGOẠI (7): Trần Nghi Hoàng
Trần Nghi Hoàng
Năm sinh thật: 1949, năm sinh trên giấy tờ: 1951, tại Bến Tre. Đến Mỹ năm 1975. Bút hiệu khác: Thông Biện Tiên Sinh. Chủ trương tạp chí Văn Uyển và Văn Uyển Publishing 1986-1997 (San Jose, CA). Chủ biên tuần báo Lẽ Phải 1999-2007.
Tác phẩm:
– Thày vua (Kịch bản phim, NXB Lao Động, 2011)
– Thánh địa tội ác (dịch, Sanctuary của William Foulkner, NXB Văn học, 2012)
– The firmament without cover roof (dịch thơ Bầu trời không mái che của Mai Văn Phấn, 2012)
– Trần Văn Thủy: Chuyện KHÔNG Tử Tế (tiểu luận, Kiến Văn xuất bản, 2004)
– Cõi Người Ta (phiếm luận, Viết Pub. 2002), ký bút hiệu Thông Biện Tiên Sinh
– Mở Cửa Tử Sinh (trường ca, Professional Pub. 1997)
– Truyện Người Viết Sử (9 truyện ngắn và 1 vở kịch, Văn Uyển Pub. 1997)
– Ẩn Sĩ (tuyển tập văn chương Hà Nội, TNH là tác giả duy nhất từ miền Nam có truyện “Kẻ Sĩ” in trong sách đồng thời viết tựa cho sách, Văn Thanh xuất bản 1996)
– Anh Có Thực Sự Muốn Thành Một Bồ Tát (thơ, Văn Uyển Pub. 1990)
– Gã Cùi Và Miếng Dừa Non (20 tùy bút, in chung với 10 truyện ngắn của Trần Thị Bông Giấy, Văn Uyển Pub. 1990)
– Quỷ Mỵ Truyện (18 truyện ngắn, Văn Uyển Pub. 1988)
– Lưu Vong Hành (thơ, Papyrus Pub. 1986)
– Thơ Trần Nghi Hoàng (thơ, Người Pub. 1983).
Trần Nghi Hoàng là một nhà thơ sáng tác đã lâu và viết trường ca rất sớm. Anh từng dày công gây dựng tạp chí Văn Uyển trong khoảng 10 năm, một trong những tạp chí văn học đầu tiên, nếu không muốn nói là tạp chí đầu tiên, khởi xướng khuynh hướng hội nhập giữa người Việt trong nước và hải ngoại.
Anh cũng là người gây tranh cãi khi đụng chạm tới các vấn đề xã hội chính trị, nhất là với bút hiệu Thông Biện Tiên Sinh. Mới đây, có một thời gian ngắn trở về sinh sống trong nước. Anh tiêu biểu cho những nhà thơ Việt lưu vong, xê dịch, ở nhiều nơi, làm được nhiều việc.
Ngôn ngữ, sự tập trung và tưởng tượng có thể xô đẩy những cánh cửa mở vào hoàn cảnh dị thường. Thơ anh tìm kiếm bản chất của sự vật, có những cố gắng đi đến tận cùng ký ức, nhất là với trường ca. Trần Nghi Hoàng cũng có khả năng phát hiện phép lạ ở hoàn cảnh bình thường khác, tuy nhiên có vẻ anh không chú ý lắm đến khả năng đặc biệt này của mình, trong nhiều năm, cho tới gần đây. Trong những trường hợp thành công nhất, thơ anh phá vỡ các ranh giới giữa người và người, giữa hiện tại và quá khứ. Trong khi không rời bỏ các chủ đề xã hội, dường như thơ Trần Nghi Hoàng ngày càng riêng tư, một thứ trở lại của trữ tình tình yêu.
Đó là một loại ngôn ngữ có cá tính mạnh.
Văn Việt trân trọng giới thiệu.
· Tác phẩm
BÊN KIA BỜ
Tôi đã bước qua biển Thái Bình Dương
Còn để lại một dấu chân bên kia bờ
Ở đó
Nước biển không kịp mặn
Người ta neo thuyền bằng những sợi chỉ ngũ sắc
Và gào la không cần mở miệng
Mỗi người đều tự biết nuốt cái lưỡi của chính mình
Ở đó có lũ quái vật
Rũ lông giả làm người
Chúng tự biết nhét đuôi mình vào hậu môn để che giấu
Và đậy lại bằng những chiếc ghế phù phiếm
Ở đó
Tuổi trẻ luôn ước mơ bằng cách trồng cây chuối
Và tập đi trên mặt đất bằng hai bàn tay
Ở đó những người chép sử mang kính đen
Ngồi trong bóng tối
Ghi lại mọi biến động bằng những vòng tròn và những dấu Incas
Ở đó có con diều giấu màu đỏ đã bay ra khỏi trí nhớ
Dấu vết còn nguyên trong ánh mắt xưa
Tôi đã bước qua biển Thái Bình Dương
Và đi cuộc đi không ngừng nghỉ
Những chân trời và những dấu chân phai
Một dấu chân còn sót lại
Ở đó bây giờ sóng biển rì rầm những câu thần chú
Những chiếc thuyền đứt neo
Bầy chỉ ngũ sắc bay ngợp bầu trời trắng xám
Không còn tiếng hò reo câm
Mà là tiếng đập của triệu triệu nắm tay vào thinh không
Những người chép sử mang kính đen đã chìm vào bóng tối
Và tuổi trẻ hụt hơi
Jun, 7th, 2014
NGÀY HAI MƯƠI LĂM THÁNG NĂM
Em đến muộn hai mươi lăm ngày
Sau khi loài sen tuyệt chủng
Bầy nhện căng đầy những biểu ngữ câm
Trên những ngón tay chảy máu
Có người nhẩm đếm niên đại của quỷ
Tôi gặp em lệch một ngày nắng một ngày gió
Phải chi ngày em sinh ra có tôi ở đó
Tôi sẽ bế em vào lòng
Thay tã cho em
Hát cho em nghe một bài kinh bình yên đã mất
Và sẽ đưa em ra khỏi cái không gian vô hồn
Không nhận rõ mặt người
Tôi sẽ bế em lên một chuyến xe thổ mộ
Người xà ích luôn cười và hát những lời chim
Mình sẽ đi về chốn không đâu
Rồi cùng nhau trồng lại cây trái cho trần gian
Nhưng em đã đến muộn hai mươi lăm ngày
Và không có tôi ở đó
Những đóa sen đã tàn và người xà ích đã bỏ đi
Nhưng dù gì, bây giờ mình đang ở bên nhau
Những ngày nắng những ngày gió
Mình cùng nhau nuôi một con mèo con
Và một con cún không biết sủa
Gâu gâu
May, 25th, 2014
GIẤC MƠ TRẮNG
Có những người hoàn toàn không quen biết
Bỗng nhiên đâm sầm vào giấc mơ tôi
Khi mạnh dạn xúc giấc mơ bỏ đi
Tôi còn lại một cái gì rất lớn
Một cái gì đứng ngoài xưởng mộc và đồi cát
Một con người có thể cùng một lúc hiện diện ở nhiều nơi
ở nơi này, thế giới này và ở những thế giới khác
Nhưng một con người không thể gặp chính mình ở bất cứ nơi nào
Dù ở thế giới này hay thế giới khác
Nhưng con người cảm nhận được
Bạn không được mời bạn không xin phép
Bạn đã lẻn vào giấc mơ tôi
Bạn đã xâm nhập vào một cõi riêng tư của người khác
Giấc ngủ tôi là những chuỗi giấc mơ không liên tục
Mà mỗi một giấc mơ là một khúc phim riêng lẻ
Có những đêm những giấc mơ riêng lẻ ấy
Kết nối thành một giấc mơ dài
Một giấc mơ trắng
Giấc mơ của nguyên một đêm
Chong mắt nhìn mình
Đâu đó ở một thế giới khác
Nguyên một đêm trắng không ngủ
đêm của khủng khiếp hoang vu
đêm của một mình tôi trên địa cầu này
tôi đã có bao nhiêu đêm như vậy
hãy đếm hộ tôi phía bóng tối
Tôi đã có bao nhiêu đêm như vậy
Hãy đếm giùm tôi phía ánh sáng
Ánh sáng và bóng tối không còn đối mặt nhau
Ánh sáng và bóng tối chứa cho nhau, chôn cất lẫn nhau
Tôi đã sống bao nhiêu đêm như vậy
Tôi sẽ còn phải sống bao nhiêu đêm như vậy
Những kẻ lạ mặt đang rình mò trong giấc mơ tôi
Có những kẻ mặt không định hình
Lẩn trốn trong giấc mơ tôi
Có những kẻ khuôn mặt luôn biến dạng
Băng ngang giấc mơ tôi
Đã rất nhiều lần tôi muốn gởi một tiếng chuông thu không
Bằng nửa giấc mơ rời
về chốn không đâu
SF, 15 tháng 3, 2013
QUA SÔNG
Ném viên đá xuống lòng sông
Giòng sông ngừng chảy
Những mặt trời trên sông ngừng trôi
Những cơn gió qua sông
Quay lại nhìn tôi
Chiều qua không một chuyến đò trên sông này
Sáng nay,
Và bây giờ
Ở bãi sông
Những hoa Bồ Công Anh đã khô chết
Sao tôi đến đây?
SF 1 tháng 3 năm 2013
BÀI CA CHO BÓNG TỐI
cắt một phần trái đất
bỏ vào âm hộ đêm
chiều trở mặt đập cánh chập choạng
như con đại bàng trúng thương trên vòm núi lửa
tôi thấy những viên sa thạch bắn vào con mắt trái
tôi thấy những hơi mưa
chập chùng con mắt phải
con mắt trái tôi còn 25% thị lực
con mắt phải tôi còn 75% thị lực
glaucoma
như vậy:
25% + 75%
cộng cả hai con mắt tôi vẫn đủ đầy 100% về phía ánh sáng
glaucoma
con mắt trái tôi mất 75% thị lực
con mắt phải tôi mất 25% thị lực
glaucoma
như vậy:
75% + 25%
cộng hai con mắt tôi mù mịt 100% ở phía bóng tối
glaucoma
tôi vẫn luôn chọn cho mình một tâm thế tuyệt đối
như tôi đang sống
vì đã nhiều lần được chết
và sẽ được chết vì đã nhiều lần phải sống
từng bóng đèn đỏ nổ dưới chân đời
mặt thời gian trở nghiêm vết nứt
trút cạn kiệt tôi trên những lục địa hoang tàn tôi đã đi qua
lại đổ tràn đầy vào tôi
bằng những đại dương bát ngát tôi có lần ghé tới
đã có lúc tôi vô cùng mệt mỏi
chỉ muốn làm loài gấu chui vào vết nứt thời gian ngủ dài một giấc đông miên
một giấc triền miên
và vết nứt thời gian
nằm về phía bên kia của ánh sáng
điều tín phục bủa vây triển hạn
lũ chuồn chuồn đen bay ngợp lấp mặt trời
ngày cạn nắng
nên chiều trở mặt
những bóng đèn đỏ bây giờ nổ trong tôi
ngõ tía xênh xang (chiều đã rụng)
đóng cửa căn phòng kiếp trước
ai ngồi cười khóc cùng tôi
năm năm, mười năm, hai mươi năm
cánh của im hơi bóng ai chìm trên khoảng tường mất dấu
rất riêng tôi cùng bóng tối quẩn quanh
rất riêng tôi và ở một mình tôi
bên cánh cửa im hơi
bên ngoài cánh cửa câm
tôi có còn điều […. ] muốn nói?????
ai có còn điều [….. ] muốn nói????
bằn bặt thẳm sâu từ tận cùng bóng tối
ánh sáng trở thành VÔ NGHĨA LÝ ĐƯƠNG NHIÊN
và tôi muốn cùng bóng tối hồn nhiên
SỐNG một bận như bao lần đã CHẾT
như loài sóc đu trên cành tuyệt vọng
trái thời gian treo lửng giữa không gian
vết nứt thời gian và
vết nứt không gian
bỗng khớp lại thành TRÁI ĐỜI TẨM ĐỘC
cuộc hành hương của thời gian đi tìm một không gian đã mất dằng dặc nghìn triệu năm miết biệt bời bã giữa đường
luôn luôn ở giữa những con đường
những con đường đêm hiu hắt
đèn mù hơi khuya
là phía của bóng tối
nên bóng tối là âm hộ của đêm
nên bóng tối là sinh mệnh của thiên thu
chằng chịt những điều hứa những vòm lá những tơ nhện ngoài trí nhớ
còn lại là tiếng hú của loài mãnh sư trong thời tuyệt chủng
băng băng qua đỉnh núi chớn chở vướng vất những chiếc cánh của con đại bàng trúng thương
đã rớt vào miệng núi lửa ngụt ngàn
không là tro cốt dĩ vãng
không là son phấn hoa đăng
khúc requiem cần rất nhiều khoảng lặng
(những khoảng lặng nằm phía bên kia ánh sáng)
những khoảng lặng của vô cùng bóng tối
cho hai con mắt của tôi
cho hai con mắt của riêng tôi
còn trái tim không nằm trong hai con mắt
tất nhiên
trái tim nằm ngoài ánh sáng và bóng tối
nên trái tim cũng nằm ngoài tội lỗi
Sept 29 – 2007
English version
ON THE FURTHER SHORE
I step across the Pacific;
One footprint remains on the other shore
Where the untimely tide brings them no brine
Where people tie up their boats with the magic five-color thread
And howl without opening their mouths
And everyone knows how to swallow his tongue.
Over there one kind of animal knows how to strip down into a human being:
They can push their tails into their assholes and cover them with many chairs.
There youth nurses its dream upside down;
They practice walking the earth on their hands.
There the historians wear black glasses and sit in the dark
And record events by circles and Inca signs.
Still there is a paper kite that flies up out of memory,
The sight of it unforgotten in the glance of the old times.
I step across the Pacific
And one footprint remains on the further shore.
There now the sound of the wave whispers like a tantra
And the five-colored thread broken flies through the bright grey sky
And people can’t even howl silently any more
But only punch the air with their fists.
And the historians wear black glasses and melt in the dark.
And the youth don’t have enough air to breathe.
Jun, 7th, 2014
THE WHITE DREAM
There is someone I absolutely don’t know:
Suddenly he bursts into my dream.
When I sharply scoop up the dream and throw it out
Something immense remains.
In one second a person can be in many places:
Here in this world, and in other worlds too.
But a human being can’t see himself anywhere
Either in this world or in another;
But you can feel it.
You were not invited, you didn’t ask my permission,
You sneaked into my dream.
You invaded my dream.
You invaded a private world.
My sleep is dream following dream,
So the dream itself is a shot in a movie.
Some nights that kind of dream
Sticks together to make one long dream.:
A white dream,
A dream for a whole night
That opens its eyes and looks at me
Somewhere in another world.
That whole white night I didn’t sleep,
A night of terrible emptiness,
Night of myself alone in this universe.
How many nights like that did I have?
Dark side, please count them for me.
How many nights like that did I have?
Light side, please count them for me.
Light and dark aren’t face to face any more.
Light and dark contend with each other, buried together.
How many nights like that have I lived?
How many nights like that must I go on living?
These strangers spy on me in my dream,
Some of them with unidentifiable faces,
Hiding in my dream.
Some had faces that changed continually
And crossed my dream.
Often I wanted to send the sound of the evening bell
With half of my dream
To nowhere.
March, 15th, 2014
Translated by Tran Nghi Hoang and Frederick Turner
ACROSS THE RIVER
I throw a stone into the stream,
The water ceases to flow.
The suns in the river stop dancing,
The wind crossing the river
Turns round and looks at me,
The afternoon passes.
There is no ferryboat on this river.
And now
on the riverbank
the dandelions have withered into blowballs.
Why did I come here?
SF March, 1fs, 2013
Translated by Tran Nghi Hoang and Frederick Turner