Cư sĩ Minh Đạt
trên một triền đồi vắng vẻ
trong vùng giao thoa giữa hiện hữu và hư vô
hai bóng người gặp nhau
một làn khói cay mắt
một tĩnh lặng bao trùm
.
Sartre đứng đó
với đôi mắt hố đen vừa bùng nổ
giọng đầy tro tàn
tôi là một cơn khát
trong sa mạc không có giếng
không ai dựng tôi nên
nên tôi phải tự là mình
.
Tolle không trả lời
mỉm cười như tảng đá từ triệu năm
ngồi xuống
đặt tay lên mặt đất
nơi cỏ dại đang thở bằng ánh mặt trời
tự do không ở nơi bạn chạy đến
nó ở ngay đây
giữa hai hơi thở bạn chưa hề để ý
.
Sartre châm thuốc
khói bay xoáy những dòng ý niệm
tôi không tin vào ngọn đèn vĩnh cửu
chúng ta chỉ là lửa tàn
trong kho lạnh của vũ trụ
.
Tolle nhắm mắt
như nghe cả vũ trụ khẽ thở bên trong
và nói
không sao
ngay cả lửa tàn
cũng đang được ôm ấp bởi không gian
bạn không cần tin
chỉ cần hiện diện
.
họ lặng thinh
cơn gió chiều thổi qua
chiếc lá rơi bảng lảng
giữa chiều nghiêng của hai thế giới
.
Sartre nhìn lá
như thấy thân phận mình
Tolle nhìn lá
linh hồn không lựa chọn điều gì
.
một người bước đi về phía thành phố
mang theo tiếng giày rạn nứt của hư vô
một người tan vào bóng núi
nơi chẳng còn ai để đi nữa
.
và chiếc lá
rơi mãi
trong một khoảnh khắc
không thời gian
Jean-Paul Sartre và Eckhart Tolle