Thơ Nguyễn Đức Tùng

ndtVăn Việt: Sinh ở Quảng Trị, sống ở Canada. Tốt nghiệp Mc Master, nội trú Toronto, thường trú University of British Columbia. Làm việc trong ngành cấp cứu tại một bệnh viện ở British Columbia, Canada. Làm thơ, dịch, phê bình. Tác phẩm: Những câu chuyện về sức khoẻ, Hai mươi sáu nhà thơ Việt Nam đương đại (in chung), Với Du Tử Lê đời sống trở nên thơ mộng hơn, Thơ đến từ đâu, Đối thoại văn chương, Blue Reflections.

 

 

 

 

 

 

 

Thăm Trung Hoa

 

Khi mọi chuyện xảy ra

Thì anh không ở đó

Khi anh tới đó

Mọi người đã đi rồi

 

Có kẻ về nhà

Có người biến mất

Mây mang theo nước mắt

Bầu trời xanh trở lại

 

Ngồi trên xe lăn

Một lão già lẩy bẩy

Hạ bút ký tờ giấy

Nã súng vào đám đông

 

Bảo vệ thành quả cách mạng

Từ chiều chập choạng đến rạng đông

Trên các bức tường vôi trắng

Máu đã lau xong

 

Chim hoàng oanh lại hót

Khi anh tới thăm

Líu lo trong bờ liễu

Trên quảng trường mênh mông

Những cặp tình nhân đi đi lại lại

 

Vì sao tôi nhắc mãi

Về những ngày đã qua

Vì những ngày đã qua

Ngày mai sẽ lặp lại

Và khi chúng lặp lại

Anh sẽ không ở đó

Và khi anh tới đó

 

Máu đã được lau xong

Bầu trời xanh trở lại

Mây trắng lại bay qua

Chỉ còn người bán hàng rong

Rao bán trảm mã trà.

 

 

Im lặng

 

Cây đứng im

Chờ gió thổi

Đèn đứng im

Chờ xe qua

Đêm đứng im

Chờ mặt trời mọc

Ngày đứng im

Chờ tình yêu tới

 

Nhưng không phải

Chúng tôi đứng im

Chỉ vì sợ hãi

 

 

Chiến tranh

 

Chiến tranh làm việc suốt ngày

Khi ta ngủ say nó thức bên đèn

Khi ta quên nó còn nhớ lại

 

Nó thay sữa trong ly chúng ta

Thay nước trong bình, thay dầu nhớt

Trong nòng súng rỉ sét

 

Nó đặt tay lên trán chúng ta

Như mẹ xa nửa đêm về nhà

Thăm những đứa con đang ngủ

 

Đặt chúng vào nôi, từng đứa một, từng đôi

Thả trôi từng chiếc trên dòng nước

Nhìn chúng trôi vun vút ra khơi

 

Chiến tranh ngàn đời yêu mến chúng ta

Chúng ta cũng yêu mến nó: nhưng không hề biết

Cho đến khi gặp người anh em khác

Lịch sử khác, niềm tin khác, thơ ấu khác, tình yêu khác, mà chúng ta căm ghét

 

 

Nhịp đập

 

Mỗi khi đi ngủ

 

Cô đặt cái đồng hồ dưới gối

Nó kêu tic tac tic tac tic tac

Suốt đêm

 

Nhưng không phải cái đồng hồ

Đó là núm vú

 

Bị cắn đứt

Trên biển

 

 

Thi sĩ

 

Dưới thời Stalin

Những người dân Nga

Khi gặp Akhmatova ngoài đường

Đều nghiêng đầu chào

Vì những bài thơ khổ đau của bà

 

Khi Stalin chết rồi

Trên dường phố, những người

Gặp bà đều đứng lại

Vì những bài thơ

Akhmatova không viết bao giờ

 

Tác giả gửi Văn Việt.

Comments are closed.