Thơ Nguyễn Xuân Thiệp

Những đôi giày

 

Tôi khóc. những đôi giày bên bờ sông Danube

 

Tôi khóc

sao tôi khóc

cây bàng mùa đông

người thi sĩ ấy vừa ra đi

và mặt trăng mùa đông

bản concerto

trong ngôi nhà đổ. ở thành warszawa

không. chiều nay. tôi khóc

những đôi giày

bên bờ sông danube

chiều

trời mùa đông. xám lạnh

tôi ngồi

tưởng tượng

hàng ngàn. hàng ngàn người. già. trẻ. phụ nữ và đàn ông

trong thế chiến hai

bị những họng súng của quân mọi rợ

dồn ra bờ sông danube

bắt cởi giày

rồi bắn chết

hàng loạt. hàng loạt

xô xuống dòng sông của thành budapest

nước mắt. ôi. nước mắt

đã tuôn rơi

trên kè đá

 

tôi biết

thanh tâm tuyền đã viết. cho anh khóc bằng mắt em.

                                  những cuộc tình duyên budapest

tôi khóc những đôi giày

để lại bên bờ sông

ôi. dòng sông danube

trong bản valse

le beau danube

bleu

của johann strauss

bản valse. anh và em đã nghe. một đêm nào. trong quán serenade.

                                                                     trước giờ chia tay

hỏa châu. những ngọn nến trên trời

mùi hoa dạ ly. đã chết. trên những trang thơ

bên bờ sông danube

những bóng người. cúi gục

ánh nến. qua hàng nước mắt. nhòa

khuya nay

tôi cũng muốn thắp lên một ngọn nến

bên cửa sổ

chong. hồn

khóc. cho những đôi giày. trên kè đá

khóc cho đồng bào tôi

ngày nào

chết

ở bãi dâu. bờ sông hương

chết

trên xa lộ. hoàng hôn

trong cuộc chiến tranh khốn kiếp

và xác ai. anh em tôi. tan chưa. trên rừng dưới biển

sóng danube ơi

xin hát

lời ru

cánh bướm. chiều nào. chết khô trên cửa kính. quán cà phê trieste

nhớ không. đinh cường

người không về nữa

Mùa đông 2014

Desert Cactus Flowers in Arizona (1)

 

Tempe. thơ qua hoang mạc*

 

Hãy vinh danh

vinh danh đôi giày van gogh

hãy vinh danh

vinh danh chuyến xe buýt. mang tên. sói đồng hoang

 

tempe

im bóng cây sa mạc

xanh. giấc mơ xanh

giữa ngày nắng điên. mây trời. đá. và cát

 

trưa. đáp xuống tempe

như cánh chim. bay vào bóng lá

đẹp. bầu trời. những cây xương rồng

ôi. xứ sở đã dựng lên. những con đường. của trí tuệ. và thơ

 

trưa. ngồi ở tempe

nhớ những con đường. của gió mùa. em. và đất nước xa

một mai. nếu thơ anh còn được đọc. ở những hè phố xưa.

       anh sẽ mang về quê nhà. gió

       lãng du. bụi của những con đường thẳm

       vang. nắng trưa từng cháy trên tóc anh.

       ngọn ngọn. màu hoa xương rồng hung bạo.

       em. cây sầu đông trổ bông tím. hãy nhìn

       thật sâu hồn anh. bóng những ngọn núi đá

       hồng cổ quái. những cồn cát nhẵn mịn lượn

       sóng trùng khơi. ôi. da thịt em một đêm xuân

         nồng. những búi cỏ sa mạc bay bay trong

         một hoàng hôn buồn. và tempe. hàng cọ lao

         vun vút dưới trời. trưa nào. như trưa ở đây.

         chuyến xe chở tù qua rừng gồi yên bái hà giang

và tempe. những quán sách. quán tranh và tượng

nhớ không. ngày thanh niên. nắng và gió. ngồi trong

         quán thưa. anh và em. những chùm bông giấy.

         tách trà hương sen ủ. chợt nghĩ tới ngày chia tay.

         sợi tóc rơi trên mặt gỗ sầu. xa rồi. ngày thinh

         không. phố của ta

giờ đây. tempe

anh ngồi bên trang sách mở. làm thơ

phố nâu. nắng ngoài mái hiên. mùi cà phê tỏa

ôi. con đường lát gạch hồng xưa

trên góc quảng trường

người sinh viên nghèo. cuộn tờ báo trong tay. chờ chuyến

        xe buýt sang thành phố khác

tưởng bây giờ là những ngày hồng trong thư viện

anh ngồi với thời gian

bụng đói

tiếng ve đầy trời

rợp những khu vườn. nắng đỏ

những trang sách. lật qua. lật qua

bóng núi. cát sa mạc. người. bến cảng. và than cuộc nổi dậy.

                                                                   triết thư sấm động

mộ bia. thiền sư đi trong đám bụi

giục giã. tiếng gọi của rừng hoa quỳ

 

trưa. ở tempe

phố. quán. những cột đèn. thời shakespeare

âm nhạc. mùi bánh. và bia nâu

sài gòn. của những năm đầu sáu mươi. thơ thanh

                                                              tâm tuyền

chiến tranh còn trên những cánh đồng xa

giờ đây. tempe. năm chin sáu. quê người

không còn nghe tiếng động. thời gian trầm xanh.

                                             không gian tím sững

là lúc ta không nhìn thấy nhau

 

khuya nay. tempe. trăng lên trên hàng cọ. và đồi

        hoa xương rồng. người đàn ông da màu. đi

        dưới trăng. hát một khúc ca buồn. bài đoản

        ca của khu rừng. cánh đồng bông vải. nắng

        chết trên môi

khuya nay. còn ai đọc thơ anh dưới đèn. xứ người.

        những cánh cửa đã khép. anh làm thơ. cho

        ngọn gió điên. cuốn bay đi. bay đi

thơ qua hoang mạc

tempe

 

*Năm 1996, khi vừa định cư ở Mỹ, nhân qua Cali chơi Nguyễn đáp xe

Grey Hound đi Phoenix, AZ thăm Nguyễn Thanh Châu. Và Châu đã

đưa mình tới Tempe ngồi uống cà phê cùng với mùa hè trong quán.

Dịp này mình viết bài thơ ‘Tempe, Thơ Qua Hoang Mạc’. Nay Châu đã

mãi mãi ra đi, xin đăng laị bài thơ để tưởng niệm bạn.

                                                               N. X. T

 

 

 

 

Comments are closed.