Thơ Thái Hạo

HOA MÓNG RỒNG

 

tôi đi vào thành phố. không thấy bóng con người
những chùm hoa móng rồng đỏ
treo như những cái móc sắt nung
trong ngày đầu tháng 7
mưa xám

tôi tìm một cái gốc cây và ngồi xuống bên cạnh những ông địa
lẫn với Chúa
Phật. Bồ Tát
Và những ông thần tài
lô xô đứng
ngồi
nằm
gió thổi vào bộng cây ú ớ
những chùm móng rồng đỏ. cháy rực trong mưa
phố không bóng người
chỉ có những chiếc nón lá và những chiếc ô rách
gió thổi bay tung trên đường cái

tôi dựng dậy những pho tượng
thủa bé
đồ hàng
cho tượng cưới nhau
chú rể và cô dâu
bao nhiêu là trẻ nít
tưng bừng gió rít
đám cưới của những vị thần Đông phương
lành lạnh

những chùm lửa móng rồng đã rụng
đỏ rực trong vũng nước
tôi thèm một cái ổ rơm để ngủ
và đợi những bông móng rồng mọc ra vào mùa xuân năm sau
người mặc áo hoa trên phố người.

 

 

CUNG ĐIỆN MÀU VÀNG

 

Tôi ngồi trong khu vườn đầy nắng sớm mai vàng ươm
Cung điện mùa hè
Cung điện của một vua chúa đã chết từ những thế kỉ xưa
chỉ còn lại màu vàng
chói gắt trên những bức tường mục mới sơn
Linh hồn của vị vua bị cột trên chiếc ngai
Ông ta đói và vàng vọt rũ rượi
Hai con mắt trừng trừng nhìn những du nữ mặc đủ những chiếc váy sặc sỡ
Họ chạm vào chiếc ngai của ông
Ông muốn sờ vào tay họ
nhưng sợi xích thít cổ tay ông tứa máu
đỏ lòm

Những con vịt của tôi dẫn nhau đi qua sân gạch
Đủng đỉnh
Thỉnh thoảng chúng lại quay đầu lại nói vơi nhau bằng chiếc cổ vươn dài
Chúng vẫy đuôi đi tìm những hạt bắp vàng
Những hạt bắp mùa cũ của mẹ tôi trong chiếc bao
Có những con mọt rơi ra cùng với bụi bắp
gió cuốn tung như phấn thông
bay vào mặt trời
bay về phương tây rực rỡ chiều dựng
Những con mọt loay hoay trên một viên gạch vỡ
Chúng không biết đi đâu với những chiếc chân nhỏ xíu
Trưa nay những con mọt sẽ chết trên viên gạch này
cùng với những con bọ lật ngửa
và những con cuốn chiếu bị đứt làm đôi
vì cành cây khô rớt đêm qua
Mẹ tôi thương và quét chúng vào vào đám cỏ
luân hồi
gió lồng lộng thổi tới
Con chó bị xích tru lên đưa tiễn

Tôi đi vào cung điện mặt trời
Ánh nắng mật ong chảy trên thân thể tôi
Cung điện không còn chiếc cánh cửa nào
Những tên trộm đã mang chúng đi để bán cho những người thợ mộc
Tôi bước vào
Và tôi thấy vị vua treo đầy những sợi xích
trừng trừng ngồi đó
Bên cạnh những con bọ và cuốn chiếu đi quanh
Tôi không thấy những con mọt trong trái bắp của mẹ tôi
Những con mọt bé xíu
rơi ra từ những hạt bắp vàng
Mặt trời rọi một đường gươm sáng trắng từ vết thủng trên mái cung điện
Cắt tôi làm hai nửa
Tôi đi…

 

 

MỘNG ĐÊM

 

Đêm nằm mơ tôi chết
Trong căn nhà đầy hoa hạc vĩ
Và trầm tím ướp hương
Sương khuya rớt giọt từ trăng lạnh
Về làm áo tang trên mình nhân gian
Nhạc trời và hoa ưu đàm
Lừng trong trời
Thơm tho

Tỉnh giấc
Nhìn mình
Suối chảy cồn cào xua đêm

TH

Comments are closed.