Mất Quê hương

Lưu Trọng Văn

 

Bạn đã bao giờ được… khóc khi nghe đọc kinh Phật chưa?

Vâng hôm qua tại Thánh địa Bồ Đề Đạo Tràng nơi Đức Phật đắc đạo gã đã được… khóc khi nghe 210 phật tử người Tây Tạng đọc kinh.

210 kẻ bị cộng sản Trung Quốc xua đuổi khỏi quê hương Tây Tạng hùng vĩ của mình cùng đồng thanh đọc kinh Phật. Gã không hiểu đó là bài kinh gì. Gã chỉ biết âm vang của nó như tiếng thổn thức đớn đau kiếp tha hương khi trầm khi lắng, và ào ạt muôn sóng dữ hờn căm bọn cướp quê hương, và như tiếng hú hoang dại bầy thú thẫn thờ, hoảng hốt giữa rừng cháy.

Chẳng biết Đức Phật có bài kinh nào như thế không? Nhưng gã cảm nhận trong trái tim mình bản giao hưởng bi ai và cả bi hùng ấy cùng tiếng trống, tiếng kèn, tiếng chiêng khi níu kéo giằng co khi cồn cào hối thúc.

Gã thú thật đã run người lên rồi lịm người đi trong bản giao hưởng kinh ấy. Nhưng nước mắt chỉ thực sự ào ra khi đột nhiên tất cả im lặng. Một khoảng trống vừa đủ để nghe rõ tiếng một con bồ câu gù trên nóc chùa.

Chẳng biết có sự ngấm ngầm hoà âm ấy không hay chỉ là sự vô tình bất chợt?

Thế rồi con bồ câu ấy đơn độc bay ra bầu trời. Thương cho kẻ bất hạnh nào đã ví bồ câu là chim Hoà bình?

Sự thật trong Bốn Sự thật -Tứ diệu đế, mà Đức Phật dạy trong kinh Chuyển pháp luân vĩ đại, có nỗi khổ vô cùng to lớn đó là nỗi khổ “thương yêu mà biệt ly”. Vâng nỗi khổ ấy với hàng triệu người Tây Tạng, với Phật giáo Tây Tạng là: Nỗi khổ mất Tổ quốc – mất Quê hương.

clip_image002

 

clip_image004

clip_image006

clip_image008

Comments are closed.