Những ngày tháng chạp

Thái Kim Lan

Buổi sáng tinh mơ hé cánh cửa bàn khoa đang ôm kín gian nhà màu mực tàu – Bi và Lulu lúc mô cũng húc mõm chen nhau giành chạy trước, còn bà thì còn lớ quớ chưa xong bước qua bục gỗ –, đã nghe sương mù ùa phả vào mặt, nhìn ra khu vườn đang cuộn trong màu lam huyền hoặc chập chờn trong tia nắng vừa hửng từ xa… Thế rồi chưa kịp day lưng, mặt trời đã chiếu loé trên đọt cây vải trong sân, và sương lãng đãng phai dần, gây chút linh cảm rằng hôm nay có nắng…

Nói linh cảm, chứ không theo dự báo thời tiết, bởi vì trời Huế “chưa chắc” nắng chưa chắc mưa… là thường. Thì xem, còn đứng trong sân đang nắng lên, bỗng hắt mưa nhỏ nhẻ, có lẽ sương còn chưa tan gặp nắng, nên “nhả mù sa mưa” như bà tôi thường nói “giả” thay vì “nhả”… – đứng nơi bục cửa bàng khoa nhìn ra vườn, vừa muốn dớm (nhớm) bước ra ngoài đã dừng lại vì nghe mưa…

Còn tôi hôm nay đứng đó, một chút ngẩn ngơ nghe mưa trên tóc, nhẹ đến nỗi nghi ngờ không phải mưa, nếu không nghe trên da cảm xúc ẩm ướt len trên tay trần…

Nói “nghe” nhưng thật tình không nghe bằng thính giác mà “nghe” bằng cả ngũ quan… những lấm tấm rơi không tiếng dàn trải khắp khu vườn và cả dòng sông, như một thứ ân tình chạm nhẹ trên vai… Những cơn mưa sa như thế vào những ngày tháng chạp thường nhẹ hẫng chứ không đầm đìa, để rồi nắng lên như một lượng từ bi!

Và khi nắng lên thì đó không còn là thứ nắng trần tục hừng hừng, mà là thứ nắng cũng như mưa, không có âm vang định hình, ngay cả bóng nắng cũng mờ nhân ảnh…

Huế có những ngày như thế, không nắng không mưa, ánh sáng huyền mị như trong cơn mơ, trời mát hây hẩy gió, không gian rộng trải vô bờ và bầu trời thì rất gần, chân bước như thuyền đưa lướt gió…

Huế có những ngày tháng chạp, khi nỗi đam mê mưa dầm kiệt sức, để chỉ còn là mù sa như thế, chút nắng mùa đông vừa ấm vừa mát thoa nhẹ không gian, đổi cung đàn thành tiếng tơ êm ả, rung nhẹ lá hát khúc ca thương nắng, khiến người không thể ngồi yên một chỗ, xui chân lang thang, vu vơ vô hướng, tình cờ đến tình cờ đi, dừng ngẩn ngơ và bước miên man. Khí trời nhẹ êm vang vọng lời hát ru ngàn năm trước. Cỏ cây trước mắt mà ngỡ rằng xa, rồi bỗng gần gũi như mình và ta là một.

Huế có những ngày rất hiếm, khi nắng vừa xa vừa gần, từ triệu năm bay đến hôm nay và sẽ rời xa như một giấc mơ rất thực đầy hứa hẹn những bất định không ngờ.

Những ngày như hôm nay, bỏ trang sách, bỏ nghĩ suy, bỏ vướng bận mà bước ra, mà đi như không, đi hư vô, đi thõng tay không nắm chặt, đi buông biến thành cỏ, cây, mây, nắng, dao động vô cùng mà sự va chạm thanh thoát như hương thơm của hồng cổ, của mộc đơn sơ, của sói thanh bạch, của mai nồng nàn, của hải đường lộng lẫy…

Huế có những ngày như Huế tự đời xưa…

 

clip_image002

image

 

image

 

clip_image002[4]

clip_image004

clip_image006

clip_image002[6]

clip_image004[4]

clip_image006[4]

Những tấm hình chụp ngẫu hứng trong vườn

Comments are closed.