Trần Hoàng Phố
Chiều cuối năm
loài đà điểu ngủ muộn
Trong tấm chăn mùa đông
tuyết lạnh u tịch não lòng
Bầy quạ kêu tiếng thất thanh
trên lùm cây um tùm
Nơi có ngôi nhà thảo nguyên hoang vắng
Em có về lại thăm ngôi nhà xưa
và mối tình đầu lãng mạn lãng quên
trong lớp bụi mù chinh chiến
và thời gian dâu bể
Biết tìm đâu quá khứ thanh xuân
Trong mê cung cuộc đời lắt léo trầm luân
Em có về tìm lại mùa xuân tuổi ngọc
Bên nụ cười của vầng trăng ấu thơ
Và tiếng hót của loài chim họa mi ký ức
Hót trong giấc mơ có bảy sắc cầu vồng
Bắc qua giấc mộng ly biệt
Đó là cánh cửa bí mật
từng khép cửa linh hồn
Khi tiếng chuông nguyện ăn năn
Vọng trong sắc chiều sẫm bóng hoàng hôn
Em đi về một bóng
Hắt lên tiếng kinh chiều muộn sầu
Trên đại lộ nỗi buồn
Có những con gió buốt cuối năm
Sà vào những cơn ớn lạnh thịt da mùa đông
Mắt em màu tê tái xám
Chiều cuối năm những con phố bỗng buồn tênh
Những ánh sao khuya kỷ niệm
thì thầm với những hạt cát biển
Bóng những con dã tràng
từng xây những lâu đài cát
chạy lui chạy tới
trong sa mạc cuộc đời
Gió trầm khơi bỗng lạnh
Mắt người ơi
sao nhuốm hơi thở của bão tố biển khơi
Trái tim người ơi
sao đầy gió thảo nguyên
Chiều cuối năm sà vào giấc mơ bóng tối kiếp người
Tiếng hát em nhoè đi
bỗng buông nỗi nhớ nhung
Đàn lòng ơi sao tơ chùng
những chàng tư mã áo xanh thanh xuân
Tranh Đinh Trường Chinh