Thơ Ái Điểu

ĐẤT

Sáng nay,

bác tôi, một lão nông ở phố

đi mua một bao đất.

Thành phố không còn đất để trồng cây khế

nên tuổi thơ quên có một quê hương

Những thần đồng nước Việt tha phương

bằng cách vượt biên theo đường lên đỉnh Olympia.

Mặt của đất bị bao trùm bê tông, hắc ín, đá dăm

không còn hơi thở

cỏ non xanh chỉ còn trong sách vở

cánh diều ước mơ của tuổi thơ

treo cổ chết non trên đường dây cao thế.

Những đứa con của thành phố

chưa bao giờ đi chân trần giẫm trên đất cỏ

chưa một lần tắm truồng trong dòng sông

nên đất nước không ngấm vào hồn.

Đất,

không chỉ có chất khoáng, chất hữu cơ

mà còn chứa máu xương, mồ hôi, nước mắt

sản sinh nỏ thần, cờ lau, tầm vông, chông cắm trên sông

đất dưỡng nuôi điệu chèo, bài vọng cổ, câu lục bát, hịch chống ngoại xâm.

Đất,

bị bạc tình không còn chỗ dung thân

bị biệt thự, chung cư, khách sạn nhà hàng đuổi chạy khỏi ngoại ô về chân trời góc biển

bị resort, khu du lịch bức tử ở đồi cao, thác sâu.

bị truy lùng chiếm đoạt

đóng bao bán lẻ

đấu thầu bán sỉ

bị lãng quên lịch sử

thành hàng hoá trao đổi cho ngoại bang.

Đất,

không nuôi cây, cây không cắm rễ

không nuôi người, người bỏ đất ra đi.

Biệt lập với xóm làng là thành phố mới

những toà nhà cao như thành luỹ của một đất nước khác

không thấy đất.

Nơi, những người con gái thất học

chỉ có thể vào trong tư thế nằm ngửa của loài bò sát

nơi, những người nông dân mất đất

sống trong những khu nhà trọ tồi tàn

mưu sinh trên vỉa hè như thú hoang.

Những thiếu nữ không còn đất để bám chân

không có tuổi thơ, nhọc nhằn tuổi trẻ

quên tình yêu

bỏ đất mà đi tìm người chồng không cùng ngôn ngữ.

Em còn nhớ câu vọng cổ trong giấc mơ?

Những “hiền tài là nguyên khí của

quốc gia” tiếp tục cuộc vượt biên

trong hành trang có thể mang theo nhúm đất hoang tàn

rồi bỏ quên trong tài khoản ngân hàng?

Sáng nay,

bác tôi, dân ở phố

loài người, không còn nơi cắm rễ

mua một bao đất

vun thêm cho chậu mai cằn

đợi mùa xuân đến.

 

 

 

NẺO VỀ CỦA NGƯỜi Đi

Sự ra đi, rất khó

sự trở về, thấy dễ

Sao người đi không trở về ?

***

Ngày đi

cơn bạo loạn

mái tóc thề cắt phăng

xuồng trôi trong dông lũ

môi trinh nghiến lặng câm

Đêm nay

trong bóng tối

trên chiếc giường ố hoen

đợi khách một lần quen

Người thèm muốn trở về

ngồi dưới hiên nhà tranh

hái chùm bông điên điển

nấu tô canh cá linh…

Sự ra đi, rất khó

sự trở về, thấy dễ

Sao người không trở về?

****

Ngày đi

cuồng biển dữ

vĩnh quyết đất và người

lao thân vào sinh tử

ước nguyện một ngày về.

Đêm nay

trên San Diego Freeway

Người phóng xe tốc độ

một trăm hai mươi kí lô mét trên giờ

người nhớ một giấc mơ

trên đường lầy đất nhão

có đống rơm, bờ cỏ

có đôi mắt đợi chờ…

Sự ra đi, rất khó

sự trở về, thấy dễ

Sao người không trở về ?

****

Tất cả đã trở về

rồi tất cả  ra đi

Để lại cái bóng mình.

 

SỢI CHỈ, tranh của Tào Linh

This entry was posted in Thơ and tagged . Bookmark the permalink.