Chiếc răng

Truyện Tru Sa

Không nhức và chướng. Cái răng này hư đốn bậc nhất trong ba mươi hai cái răng đều tăm tắp như đạo quân đất nung.

Ông buồn lắm chứ, vì đấy là răng cửa. Vị trí chính giữa bộ hàm, địa hình chủ lực của mọi tầm nhìn. Cái răng này dài hơn mọi cái răng khác, trề ra khiến ông gần như vẩu một chiếc. Ông ưa sạch sẽ, đánh răng đúng giờ, thậm chí còn quá đà đến mức hễ ăn xong là vào nhà tắm. Bàn chải, kem đánh răng loại tốt nhất của Úc cùng Listerine trong hộp kính. Lâu lâu ông lại đến nha sỹ lấy cao răng. Miệng ông luôn sạch, bộ nhai luôn bóng lóa. Các tình nhân của ông mê bộ răng ông. Sau chiếc hôn, miệng cắn vào miệng, họ đều ve vãn lưỡi mình vào từng chiếc răng. Lưỡi các em nhỏ như một thứ bản chải loại mềm dành cho trẻ con, và từng chiếc răng của ông được dịp mát-xa. Bọt nước người đẹp cùng cuống lưỡi nhỏ xinh chải trên răng ông. Những cái miết đảo lưỡi gõ lên răng, rồi liếm một đường dài như máy bay chạy trên đường băng trước khi phóng lên trời. Một tiếng “au” nhỏ, và lưỡi tình nhân ông xước máu.

Ấy là cái răng cửa, tên tội đồ cao kều, nhọn và hung bạo. Lưỡi cô em đã bị cạnh sắc của răng ông làm chảy máu và chẳng còn nhã hứng gối chăn nào. Cô Hồng, một người đẹp phòng trà bảo rằng sẽ không hôn ông. Lý do về cái răng cửa gây ác cảm.

“Ông và em có thể chơi đùa nhưng tuyệt đối không có nụ hôn nào”-  Cô Hồng nhếch mép, sẵn sàng hết áo quần, đợi chờ ông xung trận.

Chẳng ích gì. Mọi cuộc chinh phạt vô nghĩa nếu thiếu sự làm nóng. Vận động viên bơi lội hoặc chạy đường dài sẽ bị chuột rút nếu không khởi động trước. Nụ hôn của cặp nhân tình với những đùa giỡn những gì trong miệng là một cái thú. Chiếm được đôi môi cũng tức là có được tấm vé vào trận. Lưỡi là con sâu với công dụng vệ sinh men đá. Răng ông luôn sạch, không một vết ố. Ông không rượu, không thuốc lá, ngay cà phê với trà xanh ông cũng bỏ. Mấy thứ này là kình địch của răng. Với ông, mọi thứ nước uống gây ảnh hưởng đến răng đều xấu xa và đáng tẩy chay. Nhưng cái răng cửa, thật quái gở ngay cả với chính ông. Cái răng này dài hơn hết các anh chị em nó. Nhiều năm trước răng này vẫn ổn định và ông có bộ hàm đẹp, xứng đáng quán quân trong mọi cuộc thi vệ sinh răng miệng.

Đứng trước gương, ông nhe hàm răng. Ông tính bẻ ngắn bớt cái răng cửa nhưng không được. Nhiều lần ông dự định lấy kéo cắt sắt đoạn đi phần răng mọc dài, có lúc là cây kìm. Ông nghĩ ráng nhịn đau bập một cái, sau tiếng “rắc”, răng ông sẽ đều tăm tắp. Ông chưa mạo hiểm một lần. Đau đớn chốc lát là thừa thãi, thời bé ông từng tự tay nhổ cái răng lung lay và đấy là lần tự nhổ răng đầu tiên của ông. Đến nay, ông đã quên đi cơn đau thấu ruột hồi bé. Những năm 1980, phòng khám răng chưa nhiều và gia đình ông chẳng muốn mất một khoản chỉ để nhổ cái răng lung lay.

Cơm áo gạo tiền, những âu lo muôn thuở. Buộc chỉ vào cái răng hỏng, đầu kia buộc nơi cánh cửa rồi đạp mạnh là một mẹo nhổ răng. Sử dụng bàn tay người lớn để nhổ cũng là phương pháp mọi trẻ con đều làm. Ngày đấy lâu rồi, ông sống cùng một đại gia đình và thường xuyên bị bỏ rơi. Các ông bác của ông có lý do để vắng mặt trong tuổi thơ ông. Ai cũng có con mình và người miền Bắc không có thói quen lo cho trẻ con nhà khác, bất kể đứa nhóc đấy là cháu ruột hay cháu họ hàng xa. Cha mẹ ông mải kiếm tiền, những đảm bảo để có bữa ăn, quà vặt, đồ chơi hay quần áo mới khiến ông quên rằng mình sống cùng phụ mẫu chứ trong phải viện cô nhi. Cha ông đi làm đến tối mịt, cơm nước xong thì lăn ra ngủ. Mẹ ông không bận tâm lắm ngoài việc lo đủ cho ông cái ăn.

Cái răng lung lay trong miệng ông. Răng hàm chứ không phải răng cửa. Má ông sưng lên, cái răng lâu lâu lại có máu rỉ. Lưỡi ông chạm vào răng và xê dịch, lắc lư dù ngay sau đấy cơn đau sẽ bắt ông phải nhớ đời. Ông cố gọi người cứu lấy cái răng và ai cũng có chuyện riêng của mình. Vẫn là cái răng lung lay, rồi máu lại máu. Răng lợi là chuyện cá nhân, bà ông bảo ráng đợi mẹ về rồi mẹ sẽ giúp ông nhổ răng. Bà ông luôn thế, rất hiền nhưng tuyệt đối vô tâm với mọi phiền phức của đứa cháu út.

Cuối cùng thì cái răng cũng rụng xuống. Chính ông bẻ nó bằng ngón cái và trỏ, ôi hai ngón tay bé bỏng. Ông không nhớ lúc răng tuột khỏi lợi mình nghe thấy tiếng gì. Sựt một cái chăng, hay roặc, rắc, thảng hoặc chẳng gì hết vì răng đấy đã hỏng, phần dư thừa bỏ đi nhưng vẫn cố bám sống bám chết để không lẻ loi khỏi bầy đàn. Lấy cái răng bé con khỏi miệng, phần lợi chảy máu, ông đau và chỉ biết nhổ máu cùng nước bọt. Bà ông nhiếc ông về sự tùy tiện, rồi bảo ông lấy bông thấm. Bà ông đi qua, ông chẳng quên cái lưng còng, mái đầu bạc vấn khăn kiểu đàn bà Bắc kỳ truyền thống. Không có nước muối súc miệng, không tìm thấy bông trong tủ cứu thương, không một sự khẩn trương từ người lớn trong nhà khi thấy ông nhổ máu liên tục. Cái răng mất tăm nơi nào đấy trong nhà. Lúc tối đến, mẹ ông về tưởng rằng nhà có án mạng khi thấy vết máu loang lổ khắp nơi.

Cái răng sữa được thay mới không lâu sau. Những cuộc thay răng sau, ông được đưa vào phòng khám, khoa nhổ răng dành cho trẻ em.

***

Đánh răng xong ông ngậm muối, nhai trước khi hớp miếng nước ấm, súc, nhổ.

Răng trắng đều, bóng như ngọc trai. Thằng răng cửa trồi dài. Đâu thể ấn nó thụt vào trong lợi như ấn đầu nhọn của bút chì kim. Cái răng nhô dài này rõ ràng là từ lần thay răng cuối cùng. Răng vĩnh viễn, khăn vẫy giã từ những răng sữa non tơ.

Không ai muốn một hàm răng khấp khểnh, chen chúc nhau hoặc thưa như lược chải. Cuộc thay răng cuối cùng vào tuổi mười hai, ông có hàng răng đều tuyệt đối. Cái răng cửa bằng phẳng cùng ba mươi mốt anh chị em. Nụ cười của ông ăn điểm lòng người. Vóc mình một mét bảy mươi hai cơ bắp là một lợi thế, khuôn mặt rắn với nước da ngăm là một lợi thế khác. Nhưng hàm răng đẹp, sáng bóng, ấy mới là tuyệt thú từ ông.

Chưa ai cười quyến rũ, thổi lửa trắng tài tình như ông. Phóng viên của tạp chí Sức Khỏe, Đẹp, những tờ Phụ Nữ, Sức Khỏe Cộng Đồng… giành nhau quyền phỏng vấn, viết và đòi hỏi ông chia sẻ về bí quyết, một chút ít đời tư vì ông cũng là một doanh nhân có tiếng. Răng không bao giờ là di truyền từ dòng họ. Một người sinh ra và lớn lên với bộ răng thế nào hoàn toàn do tạo hóa, gene không cần thiết, nhưng đột biến sinh học thì có thể. Trên thế giới từng có người càng lớn răng càng rụng, trường hợp rằng khấp khểnh xiêu vẹo hay răng mọc dài như thú dữ. Mẹ ông có hàm răng trắng, một cái răng khểnh nhưng chẳng đều nhau. Răng của cha ông đen ố, hôi mùi vi khuẩn đục răng, hậu tố từ việc quá sa đà rượu bia, thuốc lá. Ông sợ phải gần cha mình, hơi thở người cha thủm như con gián tươi vừa lột xác. Răng cha ông hết xỉn vàng liền nhám nhuốc màu cánh gián bọ hung, thế là sức sống của răng đã rồi đời.

Bà dì họ đằng ngoại cũng có một hàm răng đều tăm tắp nhưng chỉ hàm trên. Hàm dưới, sau một chiếc răng lớn là một răng nhỏ hơn. Bởi dì ghiền thuốc lào, hút thuốc lá không kiềm chế nên răng mỗi ngày một ố vàng.

Người bà quá cố của ông dùng răng giả. Tuổi già mà. Răng không sống vĩnh viễn dù lần thay răng thứ hai trong đời người, răng mang tênvĩnh viễn. Bộ răng đều nhau ông từng thấy ở bà mình lúc nhỏ là răng giả. Chất liệu men sứ chỉ dùng để nhai. Mỗi người già đều xấu số khi răng rụng hết. Trẻ con lợi thế khi răng còn tái sinh khỏe khoắn. Người lớn thì không, một răng rụng là toàn bộ răng sẽ rụng và vĩnh viễn.

Loại bỏ chiếc răng cửa này, ông sẽ có cô Hồng. Yêu sách từ người đẹp phòng trà chỉ là một viện cớ, vốn ông không ưa gì cái răng này. Số răng trắng đều nhau, riêng tên răng cửa thì nhô ra, lồi chúc xuống như thạch nhũ. Cái răng thuộc hàm trên thành ra bộ nhai của ông vẩu như chàng sóc ham cắn hạt dẻ.

Vì sao cái răng chúc dài lại là răng cửa chứ không phải răng nào khác nằm khuất trong hàm. Nếu đấy là răng khôn trong kỳ mọc răng cuối cùng của đời người, ông sẽ thấy nhẹ nhõm bao nhiêu. Cô Hồng ưng ông, chẳng ngại làm tình với ông ở bất cứ đâu. Phần dưới của nàng, ông chiếm được. Riêng đôi môi cô Hồng thì ông không được phép chạm đến. Một cái hôn hờ lên môi trên, liếm chút son còn tươi môi dưới, những sục sạo đam mê của cặp sên trong vỏ, ông đều không được phép. Cô Hồng ác cảm với cái răng trồi dài của ông. Còn ông, cũng chướng lắm rồi thằng răng cửa. Viện nha khoa không thể giúp ông làm ngắn đi cái răng cao kều này. Lý lẽ của mọi bác sỹ có uy tín, bằng cấp quốc tế “Răng này phát triển tự nhiên.” Sau đấy họ giúp ông lấy cao răng.

“Trước đây không lâu, răng cửa này vẫn ngoan ngoãn trong một hàng lối chỉnh tề”- Ông nói với bác sỹ.

“Nướu ông không bị tụt, việc dài ra là một phát triển tự nhiên của răng ông. Trước đấy, cái răng cửa của ông mọc chưa hết, bây giờ thì xong rồi. Cậu bé sẽ không cao thêm nữa. Răng ông đẹp đấy, hoàn toàn không có triệu chứng bệnh nào, nhưng nếu ông muốn, tôi sẽ tiến hành tiểu phẫu cắt ngắn răng”.

“Tôi cũng từng nghĩ đến điều này, thậm chí tôi còn muốn nhổ béng nó đi để trồng cái răng khác”.

“Rất hoan nghênh ông, viện chúng tôi có khoa trồng răng. Nhưng ông phải làm thủ tục trước, sau đấy ông thỏa thích mà chọn kiểu mẫu, chất liệu cũng như màu sắc, ái chà, từng có người trồng một chiếc răng bạc có chạm khắc hoa văn”.

Ông đáp ừm hừm và vẫn ngần ngại những dụng cụ nha khoa.

***

Nhe răng trước gương, vẫn cái răng dài ra. Ông ấn và thấy đau ngón tay. Bao lâu nhỉ? Mười ngón tay đếm còn không đủ. Bởi hiếm khi chụp ảnh nên ông sẽ khó khăn trong việc lần ra ngày răng cửa trồi dài. Phần lớn ảnh chụp trên tạp chí, ảnh gắn cùng bài viết, răng ông vẫn đều đặn. Số báo viết về ông kỷ niệm ngày Liên hiệp Doanh nhân Việt Nam, quãng chừng hai năm trước, răng ông vẹn nguyên. Một cánh đồng thẳng tắp, màu sáng của ngọc trai. Đội quân này thật ngay ngắn, ba mươi hai chàng lính ai cũng như ai. Ngày đấy, ông thường cười cả hàm răng. Sau ngày răng cửa phản phúc, ông chỉ cười mỉm, hoặc không cười. Hễ ai chụp hình, quay video lúc ông nhe răng là ông giận lắm. Ích gì chứ, ông quản lý hơn bốn cửa hàng điện tử điện lạnh. Những mặt hàng nhập khẩu từ Hàn Quốc, Nhật… Gặp khách là chuyện thường xuyên còn muốn thêm danh tiếng, dồi dào kim tiền, phải có sự hậu thuẫn từ đội ngũ PR. Ông đâu thể tiếp chuyện với cái khẩu trang. Bữa vừa rồi, người đối tác trong lúc đi ăn đã bảo rằng “Một răng cửa duyên”. Ông cười với cái bụng lầm lừ. Cái răng dài, vướng víu này là một sự bẽ mặt. Thằng cha đối tác đang kháy ông. Cứ chờ đấy, ông nghĩ thế và ghi vào sổ mười nét gạch. Món nợ thể diện.

Cô Hồng không hôn ông, từ chối mọi âu yếm liên quan đến miệng. Ông cũng không được nghịch ngợm thân thể nàng bằng miệng, còn nàng được phép thế. Làm tình chỉ bằng phần dưới, ấy là cách truyền giống của con vật. Ồ, nhưng ngay đến loài thú cũng còn âu yếm bạn tình bằng cách liếm lông, nhằn rận hoặc vệ sinh bộ phận sinh dục cũng bằng cái lưỡi sần hạch.

Cô Hồng không thích cái răng cửa. Ông chưa từng hôn nàng tiên phòng trà. Nàng có một hàm răng đều không tuyệt đối. Hai cái răng khểnh không hút hồn ông bằng mùi hương ngòn ngọt trong cuống họng. Ông muốn hớp thứ nước cất tiết trong miệng nàng và sẽ khoái chí nếu cọ răng, cắn, ngấu nghiến cả môi lẫn lưỡi. Đàn bà trong đời ông nhiều lắm. Ông cũng quên béng người tình đầu đời mình. Lần hiến mình đấy, ông đã khóc. Tiếng khóc đáng lẽ của trinh nữ mất ngây thơ thì chính ông đã òa lên. Khóc nhè, nước mắt chảy xuống miệng, ngấm vào kẽ răng, mặn lưỡi.

Chín tuổi, ông thích người khác giới và hôn được cô bé hoa khôi của khối. Chẳng tốn lời ngon ngọt nào, mọi cô gái đuối vào ông bởi ông có nụ cười đẹp. Hàm răng nhỏ xinh, xếp đều nhau ngay ngắn chuẩn mực. Với hàm răng khỏe khoắn, sạch, ông luôn là tiêu chí chọn lựa của mọi hãng quảng cáo kem đánh răng, bàn chải, nước súc miệng.

Ông vỗ đầu nhớ lại. Quãng lâu rồi, sau trận khóc mếu khi tàn cuộc vui, ông không khóc thêm một lần nào nữa. Mọi gã đàn ông khi đã kết liễu cậu ấm ngây thơ, sẽ chẳng còn thẹn thùng, rụt rè với phụ nữ. Thú tình dục gây nghiện, những đàn ông lấy việc phá cửa mình làm trò tiêu khiển kiểu giác đấu trong đấu trường La Mã. Thân xác đàn bà là chiến trường đầu tiên của đàn ông. Bản năng con đực quyết định trận thắng hơn là sức mạnh cơ bắp hay sách thiên thư sau mắt kính học giả. Giữa ông và cô Hồng không có nhiều khác biệt. Ông là con tê giác, húc phá hết ải này đến ải nọ và chỉ dừng ở cô Hồng. Còn nàng ca kĩ phòng trà, với sở trường nhạc tiền chiến này, phần dưới là một cái hố chôn không biết bao nhiêu đàn ông. Nàng yêu ông, hoặc chẳng yêu ông, chỉ si mê hàm răng ông nhưng vì lý do cái răng cửa, nàng chưa có cuộc say trọn vẹn với ông.

Đến nha sỹ và…

Ông ngần ngừ giữa quyết định cắt ngắn hay nhổ tận gốc. Răng này ăn rễ trong lợi ông, sống với ông đã lâu. Ông không muốn làm tang cho cái răng cửa. Tuổi này, răng không mọc lại nữa. Mất răng là mất một vía nhỏ. Rụng răng là điềm dữ không ai muốn mộng thấy. Đời ông chưa bao giờ chiêm bao thấy rụng răng, đồng bạn ông thì có. Bà ông từng mơ thấy mình gãy răng và nghĩ rằng sẽ không có phiền toái gì. Bà đâu còn răng, chỉ có cái lợi khô khan luôn ngứa ngáy nếu không gắn răng giả. Một ngày lịch trôi qua, bà ông đột tử dưới nhà ăn. Không phải trụy tim hay huyết áp cao quá ngưỡng kiểm soát. Bà ông chết nghẹn bởi chính hàm răng giả mình đeo. Theo xét nghiệm pháp y, trong lúc ăn thịt gà, răng trong hàm chợt rụng xuống, nghẹt tắc cuống họng. Răng cứa rách họng. Mẩu xương gà chọc vào cuống cổ khiến vết thương thêm trầm trọng. Bà ông không gọi được thành tiếng, chỉ dãy dụa mươi phút rồi tắt thở.

Sau đám tang, người nhà thu dọn phòng bà ông và tìm thấy một cái răng trong hộp gỗ. Cái răng không biết của đứa trẻ nào. Có lẽ là răng của bà lúc bé. Ông nghĩ đến cái răng mình từng tự nhổ và làm mất trong nhà. Ông lắc. Răng ông mất là răng hàm, còn cái răng trong hộp là răng cửa. Quên thắp nén hương cho bà mình, ông lấy trộm cái răng cửa và ném lên mái nhà.

***

Tối hôm đấy, ông mơ thấy mình gãy chiếc răng cửa. Không thấy đau, cũng không ra máu. Lợi ông sạch trơn. Liếm lưỡi lên lợi thấy rỗng hoác.

“Thằng sún”. Máy ảnh bấm lách tách. Ông ngậm miệng, che mặt, trốn chạy luồng sáng từ máy ảnh như bá tước sợ mặt trời.

Cố với đèn, không thấy, cũng chẳng có gương.

“Thằng sún”. Cô Hồng vừa nói vừa hò kéo pháo. Giọng hát như tên bắn khỏi dây cung cắm vào hồng tâm- phần lợi khuyết răng cửa của ông. Một lần nữa, ông ôm đầu trốn chạy. Ông rúc vào một cái hốc với nhiều rêu, tua rua. Vẫn tiếng hò kéo pháo, lúc rút đầu khỏi hốc, ông thấy cô Hồng. Nàng kẹp cặp đùi vào cổ ông. Cô Hồng cười chỉ với cái răng duy nhất trong miệng. Cái răng cửa thật dài, nhọn và sắc như mẩu dao lam.

Ông vã mồ hôi rồi choàng tỉnh. Răng ông vẫn đầy đủ, răng cửa vẫn vẩu như trêu ngươi. “Mẹ kiếp”. Ông lẩm bẩm, mồ hôi lạnh hết sống lưng. Như mọi buổi sáng, ông vào nhà tắm để vệ sinh răng miệng. Ông đánh sạch từng cái răng, qua loa với cái răng cửa. Đánh răng xong, ông súc miệng và đột ngột mửa ra cái gì đấy trăng trắng. Một cái răng. Lúc ông nhặt, vật kia liền tan trong nhớp nháp. Chỉ là đờm dãi.

***

Chuyến xe buýt không một hành khách. Ấy là lúc chàng soát vé ngái ngủ còn tài xế mải ngáp một cái và mất đà. Đường trơn sau trận mưa phùn, một cái ổ gà lớn lõm xuống làm khấc bánh xe. Thế rồi chuyến xe thốc thẳng, rú ga không kịp, còi xe khẩn cấp đến đâu cũng không ngăn được tai ương đang chồm xuống dân lành. Ông bị xe đâm trúng và bất tỉnh nhân sự.

Thiệt hại của cái ngáp là mấy xe máy rẽ không kịp ngã lăn lội, người gãy tay, người gãy chân. Một gánh đồng nát bị húc văng, chai lọ hỏng hết, giấy báo ngấm nước, riêng cái thúng thì bẹp dúm. Nạn nhân là người đàn ông xấu số với bốn cửa hàng điện tử, điện lạnh đã đóng cửa ba. Cửa hàng lớn đang trên đà phá sản.

Trách nhiệm bồi thường thuộc về người tài xế. May rằng trước lúc đâm trúng, xe đã kịp phanh tối đa nên ngoài bó bột chân tay, không có chấn thương sọ não. Một chấn thương lớn khác và chính điều này khiến ông bất tỉnh sau khi hồi phục. Răng ông gãy. Sáu răng hàm trên và sáu răng hàm dưới đã mất khỏi lợi. Đã có một ca phẫu thuật nhổ hết chân răng. Cô Hồng đến thăm ông và òa khóc vì số răng hỏng.

Một cơn bệnh lớn khiến số răng còn lại long lay, rồi từng chiếc rụng kéo bầy. Cái răng cửa cứng đầu vẫn cắm sâu trên lợi. Cơ nghiệp ông gần như tan tành, hãnh diện đời ông cũng tiêu vong. Trong thời khắc chí mạng này, nhiều người bạn cũ, những khách hàng cùng với cô Hồng góp vốn giúp ông. Nhiều quỹ tài trợ cho ông, lý do không hoàn toàn từ lòng trắc ẩn, muốn trợ giúp người gặp hoàn cảnh.

Một doanh nhân tài tử đã mất đi hàm răng đẹp. Một tai ương lớn ngoài sức tưởng tượng. Bao áp-phích, mẫu quảng cáo với hình ông cùng bộ răng đẹp, đều nguyên vẹn làm động lòng số đông cộng đồng. Các tòa báo không bở lỡ dịp may, thả hết bầy kền kền đi săn tin, viết bài. Mạng xã hội rùm beng lên.

Lẽ tất nhiên, những đất nước bé mọn luôn tường lửa thông tin như Việt Nam, cộng đồng luôn đói thông tin trong một chừng mực có thể tạo ra hiệu ứng sự kiện. Ông từng là một người nổi tiếng, sự cố lần này sẽ giúp ông xây dựng lại hình ảnh, khuyếch đại danh tiếng, các tòa soạn siêng tin vịt hơn nỗi oan ngư phủ sẽ nở mày nở mặt vì sự can thiệp kịp thời của truyền thông.

Chỉ còn một cái răng trong miệng, ông buộc phải trồng răng hoặc dùng răng giả. Không thể nào, ông đã cau mày thề. Ông chưa lèo khèo đến mức phải dùng răng giả. Tuổi ông không còn trẻ, mới trên (   ) và chưa già yếu.

Lão hóa trước tuổi không ai muốn, mất răng còn hệ trọng hơn sống mà thiếu tóc. Ông vẫn khỏe khoắn nếu hói bán phần hoặc trọc hoàn toàn. Còn răng, sẽ ảnh hưởng đến não bộ. Không thể nhai nuốt, cũng chẳng còn cái thú cắm ngập vào miếng thịt nướng, ngấu nhai trước lúc nuốt ực.

Lựa chọn của ông, trồng răng. Những cái răng nhân tạo chí ít đỡ vướng víu, lỉnh kỉnh như bộ răng giả. Cọ rửa răng giả thật chán ngấy. Ông chưa dự tưởng được một ngày kia ông phải ngủ với cái lợi phẳng lỳ, còn bộ nhai thì được ngâm trong dung dịch nước muối. Tiêu chuẩn trồng răng của ông vẫn là một hàng lối với ba mươi mốt chiếc đều tăm tắp.

Vấn đề còn lại vẫn ở việc nhổ hay không cái răng cửa. Nha khoa đợi cái gật đầu của ông.

Chiếc răng cửa này là những gì còn lại từ kiêu hãnh một thuở của ông. Răng vẫn chắc, chưa lung lay, không sứt mẻ gì sau cú va chạm nảy lửa khiến ông bết máu như bãi thịt thừa ngoài đường cái. Ồ, không thể nghĩ đây là cái răng ngỗ ngược. Nó, một tướng quân, anh hùng trong ba mươi hai ngự lâm quân. Số răng còn lại đều rụng sau cái tai nạn họa vô đơn chí. Chuyến xe quái quỷ đã nghiền sọ mười hai thằng lính, số còn lại cũng đào ngũ khỏi quân đội. Chúng mày mới thật là lũ vô dụng. Này, mười chín thằng hèn, chúng bay đáng bêu đầu. Sờ vào răng cửa, ông bật tiếng cười. Chính đây mới là đại tướng trên chiến trường. Sao ông không nghĩ ra nhỉ, sự lì lợm của răng cửa này chính là phẩm chất của tính độc lập tự cường, cá tính trên mọi cá tính. Bản sắc của người hùng, trước hết là ngổ ngáo, luôn nhô khỏi đám đông. Cô Hồng tán thưởng chiếc răng này. Nàng đã đặt nụ hôn vào cái răng cửa. Ấy là chiếc hôn tuyệt khoái nhất. Lưỡi nàng ve vuốt cái răng. Con sâu thân mềm cọ vào răng, uốn, trườn. Vị dẻo của đầu lưỡi, và cái hôn thật say mê. Một cú cắn vào vai khiến cô Hồng kêu oái. Tiếng oái rít cuồn cuộn, không vỡ mảnh và kéo thốc lên, như khúc khích, như reo vui và như đạt cực khoái trước lúc nước đàn ông phóng vào buồng trứng.

***

Ông trồng răng.

Ba mươi mốt chiếc răng đều tăm tắp. Chiếc răng cửa ngạo nghễ. Giờ đây, răng cửa này là vật sống còn lại trong đội quân men sứ. Ông phong chiếc răng hàm đại tướng. Số răng vỡ, rụng, những chân răng thừa được gắp sau cuộc phẫu thuật, ông không thiết. Những răng rụng trong lúc ông trầm uất, ông gom vào cái hộp gỗ từng trữ chiếc răng của bà ông. Sau đấy, ông chôn cả hộp lẫn răng sau vườn nhà, dưới một cây phượng đương mùa.

***

Sau giấc ngon lành, ông nắn không thấy răng cửa.

“Đâu rồi?”.

Ông gào lớn, hoảng hốt. Lưỡi ông liếm thấy phần lợi rỗng. Tiếng ông làm cô Hồng choàng tỉnh. Ông lục khắp giường, lật hết chăn, lôi cả ruột gối, bới trong túi áo túi quần lẫn đũng quần lót, chui cả xuống gậm giường lần tay như tìm của báu.

“Gì thế?”. Cô Hồng hỏi ông.

Ông chỉ vào phần lợi mất răng. Chợt, cô Hồng bật cười, thốt rằng “Thằng sún”. Tràng cười rũ rượi làm giọng cô the thé. Giấc chiêm bao nọ chập chờn. Ông điên tiết, vẫn câu hỏi về chiếc răng cửa.

“Cái răng đâu? Phải mày lấy không…”. Ông bóp miệng cô Hồng, thọc ngón tay vào họng. Cô Hồng giãy giụa, vùng ra chạy trốn. Nàng vẫn trần truồng.

Ông nắm con dao trừ tà nhét dưới giường. Một nhát. Cô Hồng gục xuống.

“Của Cesar, trả cho Cesar!”.

Ánh dao lia. Không etylen.

Comments are closed.