Tháng Ba và Tháng Tư Ở Đây
Hôm qua
ở đây là ngày đầu mùa xuân
tờ lịch rơi xuống một nụ đào
Tháng Ba sắp hết
Tháng Tư như lệ sắp trào
Tháng Ba ở quê tôi năm đó
thành phố nào thảng thốt
con đường nào chảy máu
bãi biển nào oan khiên
Một người lính vừa tự kết liễu đời mình
Giầy trận có linh hồn
nón trận có khối óc
áo nhà binh có gói một trái tim
tất cả phủ trên anh
thành một bài “Truy Điệu”
Tháng Ba
người dẫm đạp lên nhau
chiếc thuyền lao ra biển
tiếng kêu thất thanh
tiếng khóc như cánh chim bay lạc
Tháng Ba
con chạy về tìm Mẹ
Con đi đi
Mẹ già rồi ở lại
Tháng Ba
Chồng chạy về tìm vợ
Em đi đi
Các con đi đi
Anh là lính
Anh ở lại
Thế là Mẹ mất con
Không biết mất nơi nào
Thế là vợ mất chồng
Không biết mất ở đâu
Tháng Tư
cả nước mất nhau
mất tất cả
không còn gì
Vật ngoài thân
thời gian tìm lại được
Nhưng mảnh vỡ trong tim
đã rơi dần từng mảnh
ngay bước đầu tiên
trên con đường di tản
không bao giờ tìm lại được
Người di tản
của bất cứ quốc gia nào
trái tim cũng mất dần từng mảnh
nên khi chết
họ chết với một trái tim không nguyên vẹn
có người chết
với lồng ngực rỗng
họ mất nguyên cả trái tim
Tháng Ba ở đây vào Xuân
tháng Tư đầy hoa đào nở
mỗi đóa hoa như một giọt nước mắt hồng
rơi xuống trái tim tôi.
Vào Xuân 3-20-2023
Đồng Bằng Cửu Long
(Gửi Ngô Thế Vinh và Cửu Long)
Những đứa trẻ không dám nhảy xuống
dòng nước đen ngòm
những đứa trẻ gầy còm
Người đàn bà không dám múc lên uống
dòng nước đầy rác
người đàn bà xơ xác
Dòng sông đen
Dòng sông cạn kiệt
Con cá đang cố quẫy
trong dòng nước xi măng
Ngư ông đang cố quẫy
trong cái lưới vừa tung
Dòng nước “đói” phù sa
Dòng nước đi tìm đất
để ăn
ăn bờ sông sạt lở
Đất từng mảnh Đất rơi
nước từ từ “ăn đất”
Tiếng kêu vô vọng
Người trồng cây ngọt
nước mặn vào vườn
những rễ cây thối rữa
hoa không kết trái
hoa đã rụng rơi
hai bàn tay ai
mất trắng thật rồi
Thằng bé gày còm
Người đàn bà xơ xác
Người làm vườn thảng thốt
Họ cùng chết hôm qua
Có nước mà cá không sống được
Người không uống được
có khác chi
Có Nước mà không có chỗ để về.
* ĐBSCL hiện nay đang từ từ bị tan rã do “nước đói – hungry water” không còn phù sa, nước đói trở lại “ăn đất”, gây sạt lở hai bên bờ sông và ven bờ duyên hải; chỉ riêng mũi Cà Mau mỗi năm đã mất hơn 600 mẫu đất và tốc độ lẹm đất ấy ngày một gia tăng. [Ghi chú của Ngô Thế Vinh]
T.M.T