Lập à!
Em nghĩ thế nào về văn chương chữ nghĩa, thi ca hò vè…?
Chả để làm gì, em ạ!
Từng đấy năm, sống chết đớn đau, rút xương, rút tủy vì nghề…
Chả để làm gì!…
Mẹ bảo: Xướng ca vô loài, con ơi!
Bây giờ, anh đã gần xấp xỉ cái tuổi lúc mẹ đi. Mới thấy mẹ anh nói đúng. Mình chả được cái tích sự gì…
Ngoài vườn có một bông hoa, không biết ra đời lúc nào sớm nay. Đẹp quá! Lại được chùm nắng đâu đó, xuyên qua vòm lá, đến gửi nàng một nụ hôn của mặt trời. Nàng rực rỡ hẳn lên. Cứ như có đạo diễn sắp đặt. Nàng đẹp quá!
Xướng ca vô loài ơi!
Nhiều lúc chẳng có việc gì, cũng chẳng cảm xúc rần rật, tâm hồn, tâm hiếc mẹ gì hết… Cứ vào trang giấy, trắng lạnh đến ghê người. Rồi soi mặt mình vào đó. Thế rồi con chữ ở đâu rủ nhau chạy về như rươi làm tình dưới mùa trăng mọc. Thế rồi, con triết, con đồ đứng đầy cả đấy, định lên mặt dạy đời, chửi đời…
Mình phải ngăn chúng lại. Đời mình chỉ được làm “sếp” duy nhất có lúc ấy thôi. Con chữ bay ra là cái mặt mình, đâu phải chuyện làm tình, chuyện dạy đời.
Thế rồi, sau khi vệ sinh sạch sẽ chữ nghĩa, sắp xếp kỹ càng cấu tứ, đọc lại, tự thấy mình hay, tự thấy nước mắt ở đâu bỗng trào ra như một kép cải lương tồi, tự thấy mình sướng…
Trời ban cho thôi! Sáng tạo là thế. Có gì ghê gớm lắm đâu? Mà cũng chẳng để làm gì. Vợ con vẫn đói thôi. Những thứ quà Trời cho ai biết mà mua. Thiên cơ bất khả lộ. Như bông hoa chợt nở sáng nay ngoài vườn. Bông hoa đãi người, mà người lại tìm hoa siêu thị. Nàng đi rồi…nắng thì đã tắt…
Xướng ca không để bán, thì vô loài là đúng thôi! Mẹ ơi…!
Chả nhẽ mẹ muốn con làm bác sỹ? Nhiều đứa bẩn lắm, dã man lắm.
Chả nhẽ mẹ muốn con đi buôn? Có được mấy kẻ giàu mà không lừa đảo, đẩy bạn hàng xuống vực?
Con làm thầy giáo ư? Thì cũng như bố thôi, có nuôi được mẹ đâu…
Hay con đi làm chính trị?… Hì…
Thôi, mẹ cứ để con làm xướng ca. Kiếm chẳng bao nhiêu, nhưng được cái, người ta trọng – nếu viết lách cho tử tế.
Anh em mình còn được cái thú khác của nghiệp cầm ca bạc bẽo này, mà ít người biết. Lập nhỉ?!
Viết chẳng để làm gì, nhưng mà… sướng.