Tag Archives: Ngô Quốc Phương

Thơ Ngô Quốc Phương

 ĐI ĐÂU?   Những tiếng súng hơn sấm trời những tiếng hô át cả bão những bàn chân có, không có giày, dép, guốc rầm rập xuống đường mà đường nhựa có, đường lát gạch có, đường sỏi đá có … Continue reading

Posted in Thơ | Tagged | Comments Off on Thơ Ngô Quốc Phương

Thơ Ngô Quốc Phương

Trước ngày tan rã   Bây giờ có vẻ đã tĩnh tâm, nhà khảo cổ tư tưởng ngồi xuống, chiếc bàn hoang phế nghiêng nghiêng, chiếc ghế một thời vững chãi oằn oẹo, chiếc bút cũng chẳng còn ngòi, búa … Continue reading

Posted in Thơ | Tagged | Comments Off on Thơ Ngô Quốc Phương

Thơ Ngô Quốc Phương

CÔ HỒN   Cứ đến mấy ngày ấy thế nào bọn giả ký giả, giả báo chí cũng lòi đuôi chúng sẽ thể hiện mình là ai chủ chúng mong gì độ trơ trẽn và ngang nhiên cao kịch kim

Posted in Thơ | Tagged | Comments Off on Thơ Ngô Quốc Phương

Thơ Ngô Quốc Phương

 TỪ BAO GIỜ   Từ bao giờ chúng ta mặc áo tù không số từ bao giờ chúng ta bước đi trong những chiếc lồng, chiếc cũi có khung và không có khung từ bao giờ chúng ta không nhìn … Continue reading

Posted in Thơ | Tagged | Comments Off on Thơ Ngô Quốc Phương

Thơ Ngô Quốc Phương

VÙNG SÁNG   Có một vùng sáng, dù còn nhỏ, xa, hiu hắt sau một vùng tối vùng tối dần chuyển từ mù mịt mịt mờ không bóng chim, tăm cá

Posted in Thơ | Tagged | Comments Off on Thơ Ngô Quốc Phương

Thơ Ngô Quốc Phương

SỬ QUAN   Sử quan lấy thẻ ra chép a, b, c bức dân x, y, z giết vua rồi thấy đầu mình rơi, mọc lại rơi, lại mọc chiếc thẻ này một chữ, chiếc thẻ kia đôi chữ cứ … Continue reading

Posted in Thơ | Tagged | Comments Off on Thơ Ngô Quốc Phương