mênh mông quê nhà
đã qua biết mấy suối sông
mà đi chưa hết mênh mông quê nhà
chưa tường ngọn núi mờ xa
chưa nghe trọn một tiếng gà gáy trưa
qua bao cơn nắng, cơn mưa
nào hay khúc hát đò đưa đẫm buồn
ai chờ con vạc kêu sương?
ai đi mòn gót trên đường cái quan?
chao ôi, bao độ đông tàn
mà chưa thấu nỗi cơ hàn mẹ cha
gió hoang thổi tạt hiên nhà
chợt cay đôi mắt: chiều tà bến sông!
e rằng…
e rằng trời chẳng sang đông
để cho khăn lụa áo hồng nhớ thương
e rằng nắng chẳng còn vương
trên cây huyễn mộng khói sương dịu dàng
e rằng đò chẳng sang ngang
con sào đứng đợi đã ngàn năm qua
e rằng một chút xót xa
trôi trên dòng nước đã là phù hư
e rằng mùa sẽ chân như
nên thu đông cũng sẽ từ tạ nhau
e rằng gió chẳng về đâu
chỉ nghe xanh biếc một màu tháng năm
vẫn còn đâu đó
vẫn còn đó những sớm mai
khi ta ngồi đợi đêm dài phân ly
câu kinh vô tự sầu bi
cuối vườn hoa vẫn nhu mì đó thôi
vẫn còn đâu đó em ơi
chút hoang vắng, chút ngậm ngùi mênh mông
xin về nói với dòng sông
cứ xuôi về phía bềnh bồng, phiêu linh
vẫn còn đây chút yên bình
nghe trong sâu thẳm dáng hình hoang vu
xin cho năm tháng xa mù
vẫn còn đâu đó mùa thu dỗi hờn
NP Phan