Thơ Ngô Nguyên Dũng

bữa trưa

clip_image002[5]
bản thảo này không phải thơ
mà là những từ ráp lại ngẫu nhiên
đọc thấy trong một tờ báo cũ

A phú hãn – phủ nhận – thảm kịch diệt chủng dân Do thái
những kẻ cực hữu – biểu lộ – ung thư tử cung
đức giáo hoàng – sống sót – bi kịch hôn nhân
bảy mươi người tử vong – biện luận – khủng hoảng kinh tế
những kẻ vi phạm sử dụng chất tăng cường thể lực – cải đạo – đức Dalai Lama

cô hầu bàn hỏi
ông dùng bữa có ngon miệng không?
có, không kể khẩu vị lạ
những bản tin

(05. 2019, phóng dịch từ “beim Mittagstisch”, cùng tác giả.)

bay trong chiêm bao tôi

clip_image002

trong giấc ngủ. thường khi
tôi thấy mình bay lượn
dọc ngang tiềm thức
chập chùng đêm
 
tôi xuyên qua đại dương
tưởng đã ngủ yên. những thập niên
vượt biển. chợt bùng lên. bão tố.
tôi là cánh diều băng gió
trong thảm kịch của chủ nghĩa
đánh tráo lương tâm. bằng bạo lực.

tôi bay trên phố phường
trên những con đường lạ tên
mùa mưa. ôi. những nắng sáng mưa chiều
những mùa màng hoa niên.

trên thành phố đã có lần
tôi trở lại. tìm nhặt di cốt
trong ngổn ngang mồ chôn tập thể thời nội chiến
ác mộng thiêu huỷ giấc ngủ tôi
ngăn lối về.

tôi bay qua những rừng hoang
bất ngờ thanh xuân rồi thanh xuân
rụng lặng lẽ.
những khuôn mặt hoá thạch
trong cơn say cách mạng. mất giới tính.
đêm khủng hoảng dập tắt ngày
bình minh qua đời từ khi nào
trong ngơ ngẩn hoàng hôn.

tôi bay cùng ký ức
đất sinh phần
bám theo hương thơm thời tiết ngày thơ ấu.
biệt tăm đã lâu. ý thức tôi
không quá khứ.
trắng chiêm bao.

tôi miệt mài bay. bay qua. bay mãi.
không nơi nào
cho tôi ghé lại.

sáng. soi gương thấy ra
tôi mất tôi khi nào. chẳng hay.

trong giấc ngủ. thường khi
tôi thấy mình bay lượn

(10.2018)


điệu hoan ca của đồng hồ cát

image

chiếc đồng hồ cát cất tiếng ngợi ca
miền thời gian thinh lặng 
của sa mạc. băng sơn. thảo nguyên
của hiện hữu tôi

là di sản của cha tôi
bản trát lệnh tạm thời
che chở tôi trước cơn bão cát. bằng không
chúng sẽ vùi lấp tôi
trong điệu hoan ca của đất

tôi ngắm nhìn thời khắc tuôn chảy
qua rãnh đời sống
thấy ra cha tôi đứng đó
chốn tận cùng của thời gian cát
ông nắm lấy tay tôi
cùng nhau chúng tôi chờ chuyến du hành
về cõi vô biên

sau mỗi lần xoay
tôi bắt được lần nữa. nhiều lần nữa
chuyện kể của người quá vãng
lắng tai theo điệu hoan ca của ký ức cát.
những bóng ma nhảy múa
theo bài thánh ca thời tiết cùng tôi:
con rối của ý thức

đôi khi tôi nghe chiếc đồng hồ
cất lời ngợi ca biển
khúc hát trôi qua cánh đồng san hô
cùng điệu múa bi ai 
của bầy ốc mượn hồn lẩn trốn
cũng như tôi. chúng
mải miết tìm lại
bờ cát quê nhà đã xa

sớm muộn gì
chiếc đồng hồ sẽ im nghỉ
đời sống đã một thời
không gì khác hơn
khoảnh khắc chết đuối
sau cơn lốc trong chiếc đồng hồ cát
 

(01.2019, phóng dịch từ “Die Hymne der Sanduhr”, cùng tác giả.)

Comments are closed.