Thơ Trần Hoàng Phố
NHẠC LÒNG CUỐI NĂM
1-
Cuối năm trời mưa lạnh
Những giọt mưa trong lòng
Tái tê và sầu muộn
Nhang lập loè bên sông
Cuối năm cánh hồng rụng
Trong gió bấc âm thầm
Mong manh như hơi thở
Tử sinh dứt tiếng cầm
2-
Cuối năm nắng hắt hiu
Trên bàn thờ lặng lẽ
Nhang tàn khói liêu xiêu
Linh hồn chiều đi về
Cuối năm lòng tro lạnh
Tiếng hát mùa xuân hay
Ly rượu mừng ai uống
Bên ngày như mây bay
3-
Cuối năm gặp lại nhau
Tuổi già rơi giọt lệ
Mừng vui qua nhịp cầu
Được mất cười bấp bênh
Cuối năm lên mộ mẹ
Trời đất buồn hoang vu
Lá rụng đầy bia cũ
Chữ bia mờ tái tê
4-
Cuối năm về làng cũ
Chẳng còn gặp người xưa
Cánh đồng trơ gốc rạ
Khói rơm sầu trong mưa
Cuối năm đứng trước gió
Đứng trước mênh mông mưa
Mùa xuân tiếng ai hát
Như hơi thở chiều xưa
NHỮNG ĐÁM RƯỚC MÙA XUÂN
Những đám rước của mùa xuân
Đi qua năm tháng và thời gian
Chiều nay phục sinh trong cội mai già cỗi
Những bông hoa vàng hy vọng
Theo bước chân dịu dàng nắng ấm
Những đám rước của niềm vui
Bừng sáng trong hơi thở linh hồn vạn vật tái sinh
Trong lồng ngực của gió
Tiếng hát của mặt trời
và những giai điệu sắc màu ánh sáng
Trên bến vịnh trái tim
Những con tàu niềm tin chuẩn bị ra khơi
Trong vụ mùa hứa hẹn của biển
Những đám rước của âm thanh và ánh sáng
Làm nên chân dung mùa xuân
Trên chiếc võng của gió và giấc mộng
Hơi thở của cánh bướm và đóa hoa
Ngọt ngào và say như men cuộc sống tái sinh
KHÚC HÁT LINH HỒN MÙA XUÂN
1-
Mùa xuân chậm rãi đến
Hãy để trái tim tôi như một bông hoa mới nở
Trong một sáng dịu dàng sương
Và tiếng chim hót
Ơi niềm vui thiệt nhẹ đầu ngày
2-
Hãy để tiếng hát mùa xuân của gió
Bay qua linh hồn tôi đến với các vì sao đêm
Và thì thầm với ước mơ
Như bông hoa mặt trăng lấp lánh nở
trong trái tim biển tình cờ
với tiếng gào thét của đêm sóng vỗ
và tiếng nói lạ kỳ bí ẩn
của bầu trời hé mở chút mênh mông
3-
Mùa xuân đến
Hãy để hơi thở nhẹ của gió biển
Làm bay đi những chướng khí tù túng trái tim
Hãy mở cửa linh hồn
cho thênh thang vũ trụ đi vào tái sinh
Với niềm vui bình minh một ngày
4-
Hãy để mỗi chiếc lá linh hồn
Cũng run lên với niềm vui mong manh ngày xuân
Hãy để mỗi hơi thở sự sống
Cũng được tái sinh với mặt trời mùa xuân
5-
Mùa xuân tự đến
rồi sẽ tự đi như hơi thở nhẹ
một ngày một đời
một kiếp
Một bông hoa tự nở rồi sẽ tự tàn
Một cơn gió nhẹ thổi qua mặt hồ linh hồn
làm gợn xôn xao sóng cảm xúc
trái tim dịu dàng thanh xuân
MƯỜI BÀI THƠ BA CÂU
1-
Chữ mơ
và hoá bướm mộng mị
Thành bài thơ
2-
Biển mùa đông xám bạc
Vỗ vào ghềnh đá trầm tư
Đám mây ngồi mơ khóc và hát
3-
Chiếc vĩ cầm cuối năm
Nỉ non tấu khúc của gió
Đánh thức hơi thở muộn mùa xuân
4-
Trên viền môi mùa xuân
Tôi nghe sấm ngôn bình minh
Tiếng hát của gió mặt trời và sự tái sinh
5-
Những thế giới mộng du
Chiến tranh khiêu vũ cùng dịch bệnh
Rơi trên những tờ lịch cuối năm
6-
Nghi lễ của ánh sáng
Trong đám rước bềnh bồng đêm mộng du
Những vì sao thơm hương rượu vang trắng
7-
Bàn tay thời gian lùa sâu vào kỷ niệm
Thanh xuân mỉm cười
Qua tiếng hát của gió và viền môi bể dâu
8-
Những cây bạch lạp thắp lên
Đọc những dòng chữ nghệch ngoạc số phận
Trên khúc hát tráo trở của lửa và thời gian
9-
Bản chúc thư của lửa
Di thể cát bụi thế gian
Trôi trên lớp sóng hư không
10-
Trên tàn tro của năm tháng và nỗi buồn
Tôi ném vào gió
Khúc ước nguyện mùa xuân
BÊN NHỊP CẦU ẢO ẢNH
1-
Mùa xuân
mùa phục sinh
Bên thế kỷ chờ đợi băng giá
Linh hồn tôi thao thức đêm tội lỗi
Dẫu trên tay tôi
lá vẫn xanh non tình yêu và hy vọng
2-
Hỡi trái tim thanh xuân
Bên vực âm u ngày đã tàn
Mùa xuân tung cánh diều thơ trẻ
Bay qua chiều tơ vàng
Tôi gọi linh hồn mình trong sạch
Tim quỳ bên em trong giáo đường cầu xin
3-
Hỡi những thế kỷ lặng yên đồng mưu
Kẻ sát nhân đi hia bảy dặm
Bên chân trời cổ tích
Những kẻ phù thủy dùng bàn tay ma thuật
Che dấu tội sát nhân môi trường
4-
Tôi gọi chúa trời công lý
Chúa trời bỗng mang khuôn mặt diễn viên hài
Đêm tráo trở với tấn trò đời rẻ tiền
Tự do mang khuôn mặt kẻ toàn trị độc tài
Đọc bài diễn văn tự sướng tàn cuộc
5-
Mùa xuân không về với lộc biếc
Con nghê bay qua đỉnh núi chiêm bao
Thả xuống dòng sông những đám mây ngũ sắc
Tôi gọi tên em tên tôi tên những linh hồn ảo ảnh
Bầy ngựa mây bay hoang vu qua thảo nguyên xanh giấc mơ
6-
Hỡi những thế kỷ dối lừa
Chúa tể bóng tối đang cất tiếng rao giảng chân lý
Sự thật đi dây qua vực thẳm nỗi buồn
Đêm cúi xuống cầu xin bình minh ánh sáng
7-
Tôi gọi linh hồn tôi sao mai
Mùa xuân phục sinh trong nắng sớm
Cây trái giấc mơ bên em tình yêu chờ đợi
chín thơm những sống chết đêm dài
8-
Tôi nhìn bóng tôi soi
bên cây cầu ảo ảnh cuộc đời
bỗng thấy lung linh bóng em và tôi
chín kiếp
hợp tan trên mênh mông
luân hồi
T. H. P
Thơ Trang Châu
Hỏi Thăm Bạn Già
Nghe bác đầu xuân tay đã run
Hỏi thăm giờ bút bén hay cùn?
Tâm trôi lãng đãng, tâm vừa lắng?
Nước sục sôi tràn, nước mới đun?
Bạn ạ, đời nghiêng cho gió táp
Người ơi, thân đứng để mưa phun
Đường trần khúc khuỷu chân không nản
Đồi nắng, sông sâu, bước chẳng chùn
08/02/2024
Tuổi Xuân Già
Phút chốc đường xa bỗng thấy gần
Đời trai, thoắt, đã hết thanh xuân
Tóc xanh nay nhuốm màu sương bạc
Da trắng giờ pha sắc lá thâm
Những tưởng đường xưa, duyên một thuở
Nào hay nẻo cũ, nợ trăm năm
Già, tuy già đấy, nhưng không tệ
Vẫn biết nhìn ra ai mỹ nhân
26-01-2023
Tự chúc
Năm mới mừng ta, tự chúc ta
Chúc ta quên tuổi để quên già
Trên vai mãi nặng tình non nước
Dưới mắt chu tròn nợ thế gia
Câu thẳng e gì cơn gió chướng
Lời ngay đâu ngán trận phong ba
Một đi không ngoảnh đầu quay lại
Bút vẫn phân minh chuyện chánh, tà
Montréal 01-01-2022
Tr. Ch
Thơ Đặng Tiến (Thái Nguyên)
Thơ Tết năm Rồng
1.
XUÂN NHẬT NGẪU CẢM!
Vẫn biết mùa Xuân rồi sẽ đến
Mà sao vẫn cứ đợi cứ chờ
Mùa đông dài… Sao mà dài thế
Gió ngằn ngặt thổi! Mưa và mưa…
Tháng Chạp! Buồn như là chấu cắn
U ám trời! Đường vắng. Quạnh hiu
Tơi bời lá rụng! Cây gầy guộc
Ngẩn ngơ mây nước buồn. Buồn thiu…
Bất ngờ sáng nay trời đổi gió,
Nồm nam phơi phới, rạng bình minh
Ô kìa! Ngoài cổng Xuân đang đến!
Giang tay ta đón! Phút đầu tiên.
Phút đầu tiên! Phồng căng ngực thở
Mơn man, gió mát rượi thịt da
Mầm biếc trên cành he hé mắt
Ngày mai! Ngày mai… Sẽ trổ hoa.
Ta chợt nhớ! Thiếu thời. Ngày Tết,
Trước sân, cha trồng gốc đào phai
Ngằn ngặt rét! Cha ta cũng đợi
Tiết Xuân về mưa phơi phới bay…
Trầm ngâm cha lặng nhìn hoa nở
Một năm lặng lẽ đã trôi qua
Phương nam! Phương nam! Vạn dặm nhớ
Nơi anh ta biền biệt xa nhà.
Tết Mậu Thân! Chất chồng xương trắng!
Anh cả ta! Vĩnh viễn không về
Từ bữa đó Xuân thường đến muộn
Cây đào gầy dần nhạt sắc hoa.
Song thân đã về cùng cát bụi,
Đã mãi lùi xa thủa thiếu thời
Giật mình ta giống cha ngày ấy
Trầm ngâm đợi một sắc xuân vui.
Bầu bạn vơi dần theo năm tháng,
Con lớn khôn lập nghiệp phương xa.
Tháng Chạp lại từng ngày ta đếm,
Bao giờ thì mùa đông sẽ qua.
2.
BÁNH CHƯNG
Có thể người trẻ không chuộng
Nhất là những ai ăn kiêng
Bánh chưng… Nghĩ đã thấy sợ
Không là lựa chọn đầu tiên
Tôi không trách gì các bạn
Chuyện ăn của riêng mỗi người
Bánh chưng không là của bạn
Nhưng mãi vẫn là của tôi…
Có một tuổi thơ đợi bánh
Từ trưa sang chiều cuối năm
Chiếc bánh đầu tiên vừa chín
Bóc chia mỗi nhóc một phần
Cha mẹ nhìn con hớn hở
Hình như nước mắt đã lăn
Cả một năm trời nheo nhóc
Nhưng ba ngày Tết đủ ăn
Bánh chưng. Bánh chưng… Tết đến
Bánh chưng. Bánh chưng. Xuân về
Cả một biển vui rào rạt
Ồn ào tưng bừng hả hê
Bánh chưng. Bánh chưng. Kì diệu
Bên cạnh sắn sượng khoai hà
Bên cạnh ngô xay dưa khú
Bánh chưng niềm vui vỡ òa
Những người trẻ tuổi bây giờ
Đủ đầy hơn tôi nhiều lắm
Không trải tháng ngày đói kém
Bánh chưng bày bán ê hề
Bánh chưng với tôi kỉ niệm
Bánh chưng với tôi nao lòng
Rưng rưng tuổi thơ xa mãi
Luôn đọng vào đây Bánh chưng
Tết đến bao giờ cũng vậy
Bánh chưng không thiếu được đâu
Sắp bày bàn thờ cúng kiểng
Là để trước cúng sau ăn
Bánh chưng một trời thương nhớ
Tết về lại thấy rưng rưng.
3.
TÔI THẤY AN LÀNH DÙ THOÁNG CHỐC
(Coi như là khai bút theo cổ tục…]
Bạn rủ đi chùa cầu bình an
Bạn rủ đi lễ đền xin tài lộc
Bạn rủ đi lễ phủ tấu xin nhà cao cửa rộng
Bạn rủ rằng có thờ có thiêng con có khóc mẹ mới cho bú
Tôi cười
Và cũng chỉ biết cười
Rằng thì là mà…
Niềm tin nơi bạn tôi không nỡ
Chỉ biết cười thế thôi!
Tôi cũng mong bình an
Tôi đâu có chê tài lộc
Tôi cũng muốn có nhà cao cửa rộng
Tôi cũng là con người
Trần giới
Được nuôi bằng cơm rau cá thịt
Tôi cũng là con người…
Nhưng tôi không đủ kiên nhẫn cầu
Tôi không đủ kiên nhẫn xin
Hình như tôi thấy không còn cái gì gọi là thiêng
Hình như tôi thấy điều lành đang bỏ xứ sở lắm quỷ nhiều ma
Hình như tôi không cần mẹ cho bú
Mẹ đã già nua
Đã tóp teo gầy guộc
Đã dòng sữa cạn khô
Hình như là thế…
Đầu xuân người người đi lễ
Đầu xuân nhà nhà đi cầu
Đầu xuân giọng van xin nỉ non khắp nơi khắp chỗ
Còn tôi
Xách thùng nước
Tưới rau
Rau đang khô khát
Chúng đang cần nước
Và tôi đang cần rau
Xách nước
Không cần cầu
Không cần xin
Không cần thờ
Và cũng không cần kiêng
Tôi thấy an lành
Dù thoáng chốc…
4.
BÀI CA CUỐI NĂM
[Cảm ơn con gái cho đi chơi]
Cuối năm
Ngẫu nhiên, rất ngẫu nhiên
Ta về với núi với suối với rừng với cỏ cây hoang dại
Ngồi nghe suối chảy
Nằm ngắm mây bay
Tận mắt nhìn những đàn kiến li ti
Tận mắt nhìn hoa dại nở
Tận mắt nhìn ngọn tre nơi sườn non phất phơ nắng trong veo
Tận mắt ngắm nhìn…
Ồ những tháng ngày
Gần như chết chìm trong những lo toan nhí nhắt
Gần như đã quen với những lo toan vụn vặt
Gần như đã quên trời xanh mây trắng
Gần như đã quên hoa dại bên đường
Gần như đã quên nơi sườn non hoàn toàn tĩnh lặng
Mảnh trăng thượng huyền mảnh như một làn mi
Và đẹp đến nao lòng
Đêm mùa đông trong vắt
Rất tình cờ được nghe suối hát
Khúc nhạc chẳng cần cho ai
Rất tình cờ nhìn trời cao xanh biếc
Sắc xanh cũng chẳng vì ai…
Những ngày cuối năm
Về với cỏ
Cần gì phải mơ
Cỏ dịu êm
Cỏ dịu êm
Ai mong chờ
Ai mong chờ
Cỏ dịu êm và suối hát
Đêm trong veo tĩnh lặng
Ta trở về…
5.
ĐỘC ẨM
[Thử cãi nhau với Lý Bạch]
Đêm cuối năm
Tối trời
Tối đất
Tự thấy cần ngắt điện
Bóng tối ngập đầy
Tự tay rót rượu
Ta hòa cùng bóng đêm
Ta uống cùng bóng tối
Vũ trụ mang mang một màu
Không trăng không sao
Gió cũng không
Lấm chấm mưa bay mơ hồ thoáng chốc
Ta thầm cảm ơn trời đất
Đủ rộng cho ta thả hồn
Ta thầm cảm ơn đêm tối
Đủ mênh mang cho ta ẩn mình
Hơi rượu đù nồng nàn cho ra thấy lòng yên tĩnh
Rượu đủ cay cho ta thấy ngọt
Ô kìa
Trong bóng đêm rượu long lanh hình như in hình gương mặt bạn bè gương mặt những người đã vĩnh viễn đi xa
Anh chị ta hiện về thấp thoáng
Mẹ cha ta hiện về thấp thoáng
Những kỉ niệm một thời làm lính cũng hiện về
Và những chuyến đi lang bang vô định
Thấp thoáng như có như không
Long lanh
Bóng đêm
Hơi rượu nồng
Mưa bụi bay mơ hồ như không như có…
Đêm cuối năm
Mênh mang đất trời
Mênh mang bóng tối
Ta thả hồn vào hơi rượu nồng
Ta thả hồn vào phảng phất mưa bay
Vũ trụ lấp loáng
Hình như ta đã say.
6.
SÔNG CHIỀU
[Nhà tôi ở ngay ngã ba Hạc nơi tất cả sông miền Bắc tụ về . Cả tuổi thơ đầm mình trong nước]
Chiều cuối năm ta trở lại nơi từng là mênh mang Ngã Ba Hạc
Lũ mùa thu sông nước cuồn cuộn dâng
Phía bên kia Tản Viên xa vời vợi
Mây trăm sắc chất ngất xếp tầng tầng
Đây là quê ngoại
Cha mẹ ta lập tổ ấm gia đình
Ngôi nhà hứng ánh nắng và gió nam rười rượi
Nước ngập đồng trắng xóa mênh mông
Cò hạc cả ức vạn con sải cánh theo dòng nước
Lô Giang, Thao Giang nhấp nhô sóng cuộn
Ta thả hồn mải miết
Nước trôi về phía cuối chân trời
Xóm nhỏ bên sông vời vợi nhớ
Mênh mang nước
Sông ơi!
Ngã ba Hạc
Bài phú tuyệt vời
Cây chiên đàn cao ngàn trượng
Trần Nhật Duật lo an dân đánh giặc
Trần Nguyên Hãn trầm mình để thoát nhục
Ngã ba sông
Những trầm tích bi hùng
Chiều cuối năm
Xám ngắt
Lạnh tái tê
Sông vắng
Bãi bồi hun hút gió
Dòng nước cạn
Gày mòn leo lét chảy
Nào ai còn nhớ
Chuyện xưa
Nào ai còn biết
Chuyện bây giờ
Nào ai có hay
Nước vẫn chảy hoài
Đ. T