Nhà thơ Như Quỳnh de Prelle vừa cho ra mắt tập thơ thứ hai của mình: Người mang nước (Nhà xuất bản Sống, Hoa Kỳ).
Người mang nước được coi như một Tuyển thơ, từ những bài thơ đầu tiên của tuổi đôi mươi đến những bài thơ của hôm nay, từ cái tôi riêng tư đến những suy cảm về các sự kiện của xã hội đương đại.
Theo tác giả, “đây không phải là câu chuyện của một cá nhân mà là câu chuyện của một thế hệ. Thế hệ sinh ra từ những năm 80 của thế kỷ trước – Thế hệ của sự dịch chuyển”.
Tiếp theo bài viết của nhà thơ Du Tử Lê Tính chấp chới giữa Thiên đường/ Địa ngục trong thơ Như Quỳnh de Prelle, Văn Việt xin gửi tiếp đến bạn đọc những lời phi lộ của chính nhà thơ về tác phẩm mới của mình và một chùm thơ được trích từ Người mang nước.
Xin chúc mừng nhà thơ Như Quỳnh de Prelle.
Văn Việt
Lời tác giả
Đây là tập thơ thứ hai của Như Quỳnh de Prelle sau Song tử.
Người mang nước gồm ba phần Nỗi buồn trên cây, Nhiệt đới buồn và Babel như một tuyển tập thơ của Như Quỳnh de Prelle suốt từ thời thanh xuân 20 cho đến thời điểm hiện tại. Từ cái tôi và sự riêng tư cho đến những cảm thức vượt ra khỏi bản thân mình để dấn thân vào các sự kiện xã hội, các câu chuyện thế sự bằng cảm quan, sự xung động có lúc mạnh mẽ, có lúc thờ ơ, hoang mang, sợ hãi. Tiếp tục những câu chuyện khác ở thời gian khác, không gian khác về những trải nghiệm và sự khám phá từ chính bản thân với công việc sáng tác như một nghệ thuật của đời thường hiện sinh. Đây không chỉ là câu chuyện của riêng Quỳnh mà là câu chuyện của thế hệ. Thế hệ sinh ra từ những năm 80 của thế kỷ trước, thế hệ của sự dịch chuyển. Dịch chuyển từ bên trong cá nhân đến những không gian bên ngoài, bên ngoài cả đất Mẹ, trưởng thành và luôn dõi theo những sự kiện cũng như những đổi thay trong đời sống xã hội để khát vọng, mong ước dành cho những giá trị phố quát và ý nghĩa hơn không chỉ quê hương mình mà hơn cả là không gian toàn cầu trên khắp các lục địa của trái đất và sự đa dạng văn hoá. Babel không chỉ còn là biểu tượng trong kinh thánh, sự đổ vỡ mà còn chính là sự đang dạng toàn cầu giữa những ngôn ngữ khác nhau, sự đan xen nhiều giá trị để hướng tới tính nhân bản và thống nhất.
Và chỉ cách đây hơn ba năm trước, khi lần đầu tiên tôi xuất hiện trên Hợp Lưu, Da màu, sau đó là Văn Việt hay Gió O… những không gian tôi gửi gắm các tác phẩm của mình, đã từ lâu trong ngăn kéo hay vừa mới đây thôi trên những con đường tôi đến, tôi đi qua, tôi dừng lại, rồi dịch chuyển tiếp… Đến giờ, tôi vẫn hồi hộp như thế, với tình yêu suốt bao nhiêu năm bên tôi lặng lẽ, nhiều dâng hiến, cô độc và thiền, đó là Thi ca. Tôi biết ơn, các chủ bút, các chị, các anh trong các toà soạn, ban biên tập đã đón nhận sự xuất hiện của tôi, tác phẩm của tôi và những chia sẻ văn chương, sự động viên vào những lúc cần thiết… Sự khởi đầu từ đây đã cho tôi những quyết định quan trọng cho sự nghiệp viết và sáng tác của tôi sau này, một con đường tôi chưa biết nó sẽ dài lâu hay dừng lại ở đâu đó giữa chừng. Nhưng tôi luôn bắt đầu từ mỗi ngày khi tôi thức dậy và ngồi bên bàn viết giữa các mùa không như nhau trong sự thay đổi của thời gian, không gian, giữa các chuyến đi, giữa các nỗi buồn hay niềm vui bất chợt đến.
Thi ca với Như Quỳnh là Tình yêu của nghĩa rộng. Là con người không xa lạ, không thị phi, không định kiến và không phán xét. Viết và viết và viết. Chữ cứ hiện ra như thế trên các bản thảo trong các file của máy tính xách tay, trên những trang giấy viết vội ở đâu đó. Mọi lúc, mọi nơi, ý tưởng đến và ở lại trong một cái đầu chưa bao giờ ngừng nghỉ nghĩ suy, ngay cả lúc thư thái nhất, trầm nhất, chữ đã dịu dàng, mang lại cho tôi sự sống tiếp theo, và ở lại đây, để chia sẻ và kết nối với bạn đọc, với những tình yêu văn chương vô điều kiện, không biên giới, không đòi hỏi sự ích kỷ thưởng lãm độc tôn nào. Thi ca đã trở thành sự hiểu biết và nhận thức trong các sáng tác cũng như hành trình sáng tạo của Như Quỳnh.
Người mang nước được xuất hiện sau những trao đổi với những cộng sự về những bài thơ thế sự, những con người cụ thể, họ là những người dũng cảm, chiến đấu mạnh mẽ vì những giá trị cơ bản cho đồng bào mình. Chúng ta biết ơn họ. Trân trọng những con người đời thường ấy khi họ cất lên tiếng nói như những vì sao, như những khát vọng về Tự do, về quyền Sống và Làm người.
Trân trọng cảm ơn nhà thơ Du Tử Lê đã dành thời gian quý giá của ông để đọc và viết cho Người mang nước với nhiều góc độ khác nhau theo từng phần trong tập. Cách nhau nhiều thế hệ nhưng ông đã lắng nghe những thở than từ thế hệ chúng tôi, từ những người trẻ viết như tôi để cùng thấu hiểu trên những con chữ và nghĩa của chữ. Trân trọng cảm ơn Nhà xuất bản Sống tại Hoa Kỳ đã cùng hợp tác xuất bản ấn phẩm này.
Mong rằng, bạn đọc của Người mang nước trên những nhịp điệu của chữ và tình yêu của thi ca, của quê hương, tiếng Việt, chúng ta hoà điệu hay lạc lối thì vẫn luôn tri ân tri tình với thơ và hiểu thêm thế hệ chúng tôi, lớn lên ở quê hương xa xôi, trưởng thành ở một quê hương khác. Chúng tôi hướng đến hay nhớ về với những trạng thái khác nhau của tình yêu, thương nhớ, xót xa hay đau đớn, buồn bã, thì đó cũng là bản chất của sự tồn tại trong thế giới loài người dù ở bất cứ nơi nào, dân tộc nào. Thi ca mang đến cho tôi nhiều tình cảm hơn với đồng bào của mình, nhân dân của mình trong những khốn khổ trùng trùng như một lịch sử dài dằng dẵng của những cuộc chiến… chưa bao chấm dứt.
Siết chặt tay,
Như Quỳnh de Prelle
Hà Nội – Sài Gòn – Brusels
Mùa Bảo Bình 2007-2018 
Người mang nước 
Một thế hệ khác 
Nỗi buồn trên cây 
Tôi đã tưởng rằng, thời 20 tôi cô độc nhất, nhiều buồn bã nhất. Thì ra, thời thanh xuân rực rỡ ấy, tôi buồn vì tự do của tôi, của cái riêng tư. Lúc này đây, có đầy đủ hạnh phúc riêng tư, tôi trưởng thành, và có một lịch sử về chính mình và tình yêu quê hương xứ sở, với con người trên mặt đất này, tôi cô độc ở những hoang mang về sự rạn nứt, sự khó khăn trong những hàn gắn, sự chênh vênh của kết nối. Nỗi buồn trên cây như một định mệnh từ thời thanh xuân, nó sẽ hết khi tôi nằm xuống hay đến chết có hết buồn không, tôi không hề biết, chưa được biết.                                                    
Nỗi buồn trên cây 15
Buổi sáng thức dậy 
người đàn bà nhớ một người đàn ông chưa gặp 
đôi mắt ấy 
lời tường thuật tự sự ấy 
nếu được chọn lý tưởng trong cuộc đời 
nàng chọn anh 
một người tù 
trí nhớ như một trò chơi 
được vận động bởi những bán cầu não 
trái và phải 
phải và trái
và trung tâm là đường chia đôi 
cho ta thấy cuộc đời màu sắc 
trong tưởng tượng 
kiếm tìm 
không hoàn hảo 
mà là sự thật 
của thời gian 
hy vọng 
người đàn ông ấy 
nằm kẹp giữa những giấc mơ 
để chạm vào 
nàng sẽ mất hết 
vì thế nàng tiếp tục 
đi hết cuộc đời trần thế 
để một ngày 
nói với người đàn ông chưa gặp 
anh ở trong nàng một phần trí nhớ hiện sinh 
trong cuộc đời 
giữa tiếng cười hạnh phúc 
cả sự mong manh của thơ ca
của ngôn ngữ lạ kỳ 
người đàn ông ấy 
lý tưởng là một người tù 
cô đơn 
trên hành trình sống 
hành trình khát vọng ngoài cái tôi 
vì những tiến bộ 
mang danh con người 
Róc dần những lớp da 
nhìn con chim bị quay trong chảo dầu sôi 
tôi thấy lớp da đang vàng ruộm 
thịt đang chín dần 
như chúng tôi 
những kẻ luôn bị đốt cháy 
với những vạc dầu sôi 
tổn thương 
đau đớn 
từ những bàn tay vô hình 
tôi nhìn thấy con chim như số phận của loài người 
vô hình 
vô thức 
trong ý thức hữu hạn 
trong những lỗ đen 
không có sóng âm thanh 
để nghe 
và thấu hiểu 
con chim trong chảo dầu sôi 
như chúng tôi 
đang bị róc dần những lớp da 
những màng não 
trắng hay không màu 
xám hay đen 
đều tăm tối như nhau 
trong những bộ xương gầy 
Nàng thơ ốm
tóc của nàng tách ra 
da của nàng khô bóc ra từng hạt ly ti như cát 
nước mắt của nàng vỡ như mắt cá ở biển Đông 
tâm hồn nàng trở thành nhân tạo 
những bài thơ nhân tạo ra đời 
đôi bàn tay khẳng khiu như cành cây khô rụng rời từng đốt 
giọng nàng khàn đặc giữa những tiếng kêu vô vọng 
không ai nghe 
không ai biết 
trong im vắng 
và một ngày cơn đau đầu trở lại 
như một chiếc máy xúc 
nhấc lên hạ xuống khùng khục 
nàng muốn đập bể ngay cái đầu trên cổ 
nó dội về thanh âm 
của những con dòi trong não 
nàng chìm trong miên man 
nhìn thấy treo mình trên mặt trăng tròn tháng 8 
sắp hết mùa hè 
rồi một ngày nàng sẽ chết cùng với thi ca của nàng 
trái tim nàng bị bóp nghẹt từng mạch máu, từng tĩnh mạch 
nàng tự tiễn đưa mình trong muà hè xanh như ngọc 
giữa rừng cây 
trước nhà 
Xác chết loài người 
Những cái xác chết trong hầm mộ ở lâu đài 
khô cong 
nằm cong queo 
chạm vào như những cọng rơm khô 
không mùi 
thời gian hoá thạch 
tinh khôi 
Những cái xác chết nằm trong quan tài gỗ 
dưới đất sâu 
thối mùi 
nước ngập 
xương trắng tinh 
nằm gọn trong chum gốm 
lạnh teo 
Những cái xác chết trong tâm trí 
không hình hài 
không thân phận 
vô danh 
Những cái xác chết trong lò thiêu 
tan thành tro bụi 
trong bình gốm 
trang nghiêm 
chạm vào tro mịn như bột mỳ 
Thời gian đi qua 
bao đổi thay 
những cái xác nhiều hơn trong hầm mộ 
dài theo năm tháng 
Tôi chạm vào những cái xác chết 
như chạm vào những cuộc đời đã hết 
an yên 
im lặng 
tự do 
trong thời gian mãi mãi 
Những cái xác chết 
an yên nhất trên cõi đời 
trong những tồn tại 
và tôi sẽ trở thành một cái xác chết khi tôi nằm xuống 
bên cạnh người đàn ông vĩnh hằng của tôi 
tình yêu tồn tại 
tưởng như đã hết khi chết 
tôi tin 
chúng tôi có thêm một cuộc đời khác 
lặng im 
cùng trái đất nghiêng 
ở đâu đó 
xác chết là tôi 
trong tương lai 
gần xa 
tôi nhìn thấy 
tro tàn 
trong bình gốm 
tôi mìm cười 
xin chào tạm biệt thế giới sống của loài người 
tôi đi về cõi khác 
Thơ gửi người đàn bà không quen trộm chữ trộm thơ 
Trộm chữ vì nghèo 
vì giàu cũng có 
giàu sĩ diện và hư danh 
Ăn cắp vì nghèo tự trọng 
thói háo danh 
Những người đàn bà có học 
thông minh 
mà thiếu từ tâm 
quen sống trong giả dối 
mơ hồ 
ôi những kẻ hư hỏng 
trộm chữ trộm thơ bớ nhà ai 
những bài thơ được sinh ra từ những c uộc phẫu thuật thẫm mỹ của ngôn từ
độn chữ
edit mông,
sửa vú 
kéo dài chân ra 
để dự thi trình diễn 
giả dối 
sinh ra trong cơ hội rủi may 
trong những giọt nước mắt dối lừa 
sự hư danh 
tủm mủn và tắt mắt 
cửa quyền 
quyền của tài năng 
quyền của danh tiếng 
quyền coi thường người khác 
sống dựa vào hơi danh quá khứ lối mòn 
ôi những kẻ tâm thần đạo đức 
đừng lấy chữ nghĩa mà phản bội tinh thần và bản thân 
đừng vin danh giá mà chà đạp người khác 
vì có chết ở dưới biển cá mập cũng rỉa trắng xương 
chết ở đâu cũng thành tro tàn cát bụi 
ôi những kẻ hư hỏng của thời đại chúng tôi 
tâm thần đạo đức 
Và
Nỗi buồn trên cây 
của những người đàn bà viết 
giữa luật của rừng chữ 
luật của người đời 
luật của thiên lương 
của cái Tôi làm người 
không cần sâu sấc như cái cơi 
chỉ cần từ tâm khoan nhượng 
không cần phẫu thuật thẩm mỹ 
chỉ cần thành thật dù vụng về 
Nỗi buồn bay đi đâu 
của những người đàn bà viết 
một mình giữa sóng đời 
sóng người cuồn cuộn 
chả có sóng nào hơn sóng lương tâm của tình mẫu tử
những đứa con thơ đang ngắm nhìn 
xung quanh 
trong trẻo 
đừng bao giờ làm tổn thương thêm 
thế hệ tiếp theo 
bằng sự cố chấp hẹp hòi của cái Tôi
đừng để những đứa trẻ lớn lên 
bằng sự bủa vây 
của người lớn 
Nỗi buồn trên cây 
của những người đàn bà viết 
Nỗi buồn trên cây 
đến chết có hết buồn không 
đến chết có hết buồn không 
Nhiệt đới buồn 
Tôi sinh ra, lớn lên ở Đất Mẹ, 30 năm. Những ký ức về tuổi thơ, về quê ngoại, về những trang sách. Sự hiện diện của gia đình. Sự cập nhật của các sự kiện bằng tin tức, mạng xã hội. Khi tôi đã ý thức trở thành một công dân, một con người xã hội, một con người khác ngoài cái tôi và riêng tư, tôi mạnh mẽ và tự tin, tôi độc lập và lặng lẽ. Suốt 30 năm ấy và sau đó, khi tôi đi học, khi tôi làm việc, khi tôi dịch chuyển từ nơi này nơi kia, vượt qua đại dương, trên những chuyến bay, chuyến tàu xa lạ, đến những vùng đất mới, tôi choàng tỉnh đón nhận một buổi sáng đầy hương hoa giữa rừng, tôi nhận ra, tôi còn thiếu bao điều mới lạ khác mà gần gũi hơn với chính tôi, với ký ức của tôi. Và tôi tiếp tục viết. Nhiệt đới buồn. Để tìm tiếng nói tự do, tình yêu trắc ẩn, để tìm quyền sống trong những rung cảm ly ti của những xung động, cảm xúc, để tìm tiếng nói, sự thấu hiểu trong sự khác biệt của nhiều ngôn ngữ và văn hoá khác nhau. Dòng chảy đó liên tiếp liên tiếp, và sẽ không ngưng lại, dù tôi ở đâu, trở thành ai khác. Thi ca đã trở thành sự hiểu biết và nhận thức trong các sáng tác và con đường sáng tạo của Như Quỳnh de Prelle.
Đám cháy tinh thần của tôi
tôi nói với bạn về đám cháy của tinh thần 
của thế hệ tôi 
những lý tưởng mù loà sáng chói 
đam mê chạy theo 
mải miết cả tuổi thơ mình 
cho đén lúc trưởng thành 
ra ngoài thế giới 
nhận ra 
đám cháy trong mình lạnh ngắt 
có khi lụi tàn 
thành tro bụi 
bạn nói với tôi về lòng dũng cảm 
nếu không dũng cảm tôi đã chết trong những cái chết tinh thần của tôi từ lâu lắm 
chính tôi kéo ra vũng lầy đó 
để sống khỏi những mơ hồ hoang mang 
dũng cảm hay yếu hèn 
thì chúng ta đều đối diện là một con ngừoi nhân loại 
đều là những trái tim yếu mềm 
và lý trí mạnh mẽ 
chúng ta đã vượt qua những chiếc cầu 
giữa dòng nước 
như suối nguồn 
như sông chảy xiết 
như biển khơi 
chúng ta còn lại trên mặt đất này 
như mầm xanh thăm thẳm 
trong những giọt nước mắt 
như những cơn sổ mũi của mùa lạnh giá 
mà con người bước xuyên qua những bức tường 
tiếp tục 
tiếp tục 
chúng ta có quyền sống 
và quyền chết 
được chết theo cách mình muốn 
như sự tồn tại 
chúng ta có 
đám cháy của tôi 
của một thời 
như những ký ức không phai 
đám cháy của tinh thần chúng tôi 
còn lại 
đến ngày chết nằm xuống 
có tên hay không tên đều như nhau 
trong những nầm mồ hay trong bình gốm tro tàn 
tôi biết ơn lòng dũng cảm của bạn 
cho tôi rộng lòng 
cho tôi hàn gắn 
khỏi những rạn nứt mơ hồ 
trong những mong manh 
của trái tim 
người đàn bà không còn trẻ con 
mà ngây thơ như gió 
như một bông hoa trong sương mai 
tôi biết ơn loài người 
nhân loại 
biết ơn đám cháy tinh thần
thế hệ tôi 
tuổi thơ tôi 
Những bông hoa màu nước mắt 
Trong suốt 
không màu 
vị cay cay chua chua 
cuả những người đàn bà 
sinh con 
không biết mặt cha 
Những bông hoa màu nước mắt 
kéo dài bao thế kỷ qua 
từ chiến tranh loạn lạc 
đến thời bình 
của những người đàn bà 
sinh con luôn thiếu mặt cha 
Người đàn ông ở đâu sao mà trống vắng 
người đàn ông ra mặt trận 
trên những ngọn đồi cao nằm gác súng 
trên những cung đường máu lửa 
nước mắt của những bông hoa 
cạn dần 
Những bông hoa màu nước mắt 
của thế giới đổi thay 
lên ngôi bình đẳng 
đàn ông vẫn thiếu vắng 
bên cạnh những người đàn bà cô độc 
những đứa con không bao giờ biết mặt cha 
dù nhìn thấy nhưng không ai thừa nhận 
Những bông hoa màu nước mắt 
trong đêm 
những cay đắng tuôn dài 
trên hình hài đứa trẻ 
tình yêu không vẹn nguyên 
dù người đàn bà đóng vai trò người đàn ông như một 
Một thế hệ lớn lên 
từ những bông hoa không màu ấy 
đăng đắng cay cay 
đôi lúc ngọt mềm 
như môi 
lúc thì không mùi không vị 
Nước mắt của nhân gian 
vẫn là tình yêu và thân phận 
khát vọng không thành 
cứ độc đơn 
thiếu trống 
một nửa thế gian 
những đứa trẻ lớn lên 
Cơn lũ và tượng đài 
cơn lũ cuốn trôi mái trường em 
lớp học em 
mùa khai giảng thật buồn 
em sẽ ngồi ở đâu trong lớp học 
em sẽ ăn ở đâu trong nhà của em 
tượng đài ơi 
bằng sắt bằng đồng 
vô tri vô giác 
không cho em lớp học 
không cho em tình thương 
em muốn bình an giữa giấc mơ đêm 
ở mái trường thân yêu 
những anh hùng nông dân gậy guộc 
không bao giờ hoá thành tượng 
mà hoá thành sức mạnh nhân dân 
trên những cánh đồng máu 
mồ hôi 
những mảnh đất buồn 
lũ cuốn trôi đất 
cuốn trôi người 
cuốn trôi những cuộc chiến tranh 
còn lại sẹo bao vết thương 
không bao giờ kín lại 
không bao giờ 
Quỳnh và mùa thu 
Tôi chưa bao giờ gặp nàng 
chưa bao giờ biết nàng 
như chính tên của tôi 
Như Quỳnh 
Nàng có 2 con nhỏ 
đấu tranh cho sự thật 
cho quyền con người 
giải phóng tự do của đồng bào mình 
Nàng vào tù 
như những người đàn ông làm cách mạng 
cứu rỗi bao người khác 
nói thay bao người khác 
sống thay cho bao người khác 
và chết thay cho nhiều người khác 
Nhà tù và song sắt 
đầy mùi hương của Quỳnh 
lấp lánh như Ngọc là Quỳnh 
màu đỏ của những vết son khô là máu 
và nước mắt 
không bao giờ cạn khô 
Quyền được sống như Quyền được chết 
nhà tù và song sắt cũng chỉ như một bông hoa và viên ngọc là nàng 
Nguyễn Ngọc Như Quỳnh 
Mùa thu sẽ cầu nguyện cho nàng 
Mùa lá chết sẽ phục sinh nàng 
Mùa tạ ơn tôn vinh nàng 
Cứ thơm như mùa Quỳnh và sáng như Ngọc là Quỳnh
Nhà hát
Babel
Tiếng Việt là ngôn ngữ tôi viết và sáng tác khi tôi không còn thường xuyên ở quê hương Đất Mẹ. Ngôn ngữ ấy cho tôi khám phá và hiểu biết hơn về những địa lý khác nhau trên trái đất này giữa những giọng nói khác nhau, giữa những ngôn ngữ khác…. Ngôn ngữ ấy cho tôi kiệt cùng của chữ, của tình, của những tan biến, mất mát, trong sự vô vọng có khi hy vọng chỉ như một tia nắng, hay một mầm non. Tôi đã hiểu hơn đời sống thường ngày, hiểu hơn con người không xa lạ, dù bất kể nơi nào, ở đâu, những nơi tôi dừng lại, tôi đi qua. Nghệ thuật thường ngày trở thành luồng dẫn điện truyền cảm hứng cho những nhận thức, cảm quan cuả qua những sự sống đơn giản, bình thường mà thành thi ca.
                                                
Người mang nước 
Triển lãm
Trong bảo tàng hoàng gia 
Những bức tranh cổ điển Nhật bản 
khắc trên gỗ 
trên giấy 
những cặp đôi yêu nhao 
là người đàn ông và người đàn bà 
là 2 người đàn bà xinh đẹp 
là những tình yêu tay ba 
là người đàn bà cô độc làm tình với chiếc gậy sắt 
tình yêu là hàn gắn 
là những vết thương 
tình yêu là tội lỗi 
là những cung bậc vô thường 
tình yêu là hận thù 
là những đen bạc canh thâu 
tình yêu là tình yêu 
là hạnh phúc 
đớn đau 
tột cùng vỡ vụn 
còn lại gì của tình yêu 
chiếc dương vật trong âm đạo 
hay những cụm lông rậm rì 
của 2 thân thể 
của những đôi bàn tay níu lấy nhao 
chạm vào xương cốt thịt da 
chạm vào những trái tim 
đầy tổn thương và yếu đuối 
hay sự mạnh mẽ đầy tự tin 
của những yếu hàn tan vỡ 
của những mất mát 
còn lại gì tình yêu 
của những con người như nhao mà khác nhao 
của những con người khác nhao mà không giống nhao 
trên những bức tranh 
trong bảo tàng 
nhắc cho nàng 
về tình yêu hàng ngày 
về những cái ôm 
nụ hôn trong đêm ngút ngàn thương nhớ 
của đôi bàn tay gầy xương 
của 2 cơ thể nâng đỡ nhao 
chết cùng nhao 
và tình yêu của người thứ 3 
tồn tại song song của 3 trái tim còn sống sót trong tình yêu 
Thư gửi Jesu 
Cơ thể của chàng treo trên cây thập giá 
rồi tháo xuống 
nước mắt và máu tràn ngập cùng mồ hôi 
người và người cùng khóc 
Jesu chàng đã không chết và không bao giờ chết 
Một ngày, tôi chạm vào Jesu trong một cơn mơ 
trong bức tranh của Rubens 
hoạ sỹ tái tạo ra một Jesu có thật bằng hình ảnh và hình hoạ 
được cất giữ trong nhà thờ Notre Dame tại Anvers 
Jesu của tôi hay của loài người đau khổ 
nước mắt rơi như mùa thu rơi lá rụng 
như những cơn mưa tháng 11 không ngưng không ngừng lại 
Jesu làm cho tôi trở lại thế kỷ cũ 
của những nỗi đau bằng máu thịt xương mòn 
Thế kỷ này, Jesu không được nhìn thấy những bất hạnh khác 
nhưng chàng đã nhìn ra những đắng cay ấy, những tội đồ ấy 
và những kẻ trao cho chàng cái chết 
chúng vẫn muốn đóng đinh loài người vào những bức tường trên những định kiến mù loà và những dùi cui song sắt 
Jesu ơi, Jesu, chàng có nghe thấu chăng,
Những cuộc gặp trần thế 
Người đàn ông Liberia nói với nàng về một cuộc sống hoang dại của những người dân Châu Phi
Người đàn bà Maroc nói với nàng về một đời sống mà tôn giáo chỉ định mọi ý nghĩ, thực hành trong cuộc đời
Người đàn bà khác quấn khăn trên đầu choàng rộng qua vai kể cho nàng về sự đơn giản không truyền thống và những hà khắc trong những thói quen
Nàng không có tôn giáo, nàng chưa đến Châu Phi, nàng chưa đến Trung Đông… nàng đến từ một dân tộc quá nhiều nỗi đau trong lịch sử, nào chiến tranh, nào nỗi sợ hãi trong hoà bình, nào nỗi sợ hãi xâm lăng, chiếm đoạt lãnh thổ… Nàng chỉ có tình yêu tình yêu dành cho loài người, cộng đồng, những người nàng biết, nàng gặp và cả những người nàng không hề biết. Nàng chia sẻ với họ bằng hiểu biết, tri thức. Nàng yêu thương và hồn nhiên.
Nàng nhìn thấy ánh sáng trong bóng tối của chữ nghĩa. Nàng chịu đựng những đắng cay vô hình mà có thật để nàng sống mạnh mẽ, yêu sự sống còn trong những khoảnh khắc. Nàng tàn phai. Biến mất.
Bài ca vượt biển 2 
tôi nhìn thấy một bầu trời mầu đỏ 
trên biển xanh 
giữa một con thuyền lớn 
hàng trăm người đang lênh đênh 
vượt biển 
vượt đại dương 
sóng vỗ 
tìm chốn bình yên 
như một giấc mơ 
bầu trời màu đỏ rực 
trên biển xanh 
như màu hy vọng khát khao bỏng cháy 
như niềm tin 
không lụi tàn 
vào mạn thuyền kia 
nhưng bão đã đến 
che lấp bầu trời 
những con người lênh đênh như sóng 
bám vào nhau 
gào khóc 
biển màu xanh nhuộm máu hồng 
những linh hồn bay như cánh chim xa 
lạc loài 
dạt vào bờ cát trắng 
giấc ngủ trẻ thơ chìm trong nước mắt 
mặn như biển khơi 
bầu trời và biển xanh 
có còn bao la rộng lớn 
có còn đủ chứa khát khao 
của loài người 
về những chuyến di cư 
về sự bình an nương náu 
bầu trời và biển xanh 
vô định 
như ngày mai không biết trước 
tương lai mịt mù 
nhưng tiếp tục đi 
tiếp tục cuộc sống mới 
như buổi sáng bình minh của con trẻ 
như ngày mai đến trường 
như chiếc bánh mỳ trên tay nóng hổi 
không còn nghe súng đạn 
không phải ngủ trong lều 
bầu trời và biển xanh 
bình yên như một giấc mơ 
không bị nát đôi ra 
không bị chia cắt 
và tôi học cùng với những người bạn 
vượt từ những con sóng xa xôi 
đến nơi này
họ hồn nhiên 
mạnh mẽ 
họ cẩn trọng và cách xa 
họ được dạy ngôn ngữ 
được dạy làm việc 
họ có cơ hội thoát những cuộc chinh chiến đầy xác chết 
và họ phải sống để thích nghi 
tạo lập từ đây 
Giò lụa và thi ca 
Tôi không hiểu tại sao tôi luôn nhớ 
làm giò lụa là không nấu không hấp 
cứ quấn thật chặt rồi ăn dần 
thì ra đó là làm  nem sống
tôi nhầm như thế 
Tôi thích món giò lụa 
ăn ngập răng 
trong mùi thơm của thịt 
và nước mắm 
được quyện vào nhau 
bền chặt 
với bột năng và banking thần thánh của tôi 
Một buổi chiều cuối đông 
nhân có thịt tươi 
và cơn ngẫu hứng 
tôi làm giò 
món ăn yêu thích của cả nhà 
với bánh mỳ 
thay cho thịt jambong 
Thịt xay nhỏ 
ướp mắm và tiêu 
cho vào tủ lạnh 3h 
đem ra xay tiếp 
rồi cho vào tủ lạnh lần nữa 2h
cuối cùng hấp trong 1h 
Món giò của tôi kết thúc lúc 9h tối
tôi để nguội 
sáng hôm sau cho vào tủ lạnh 
đó là món ăn tối của cả nhà 
với bánh mỳ 
và phomai 
cùng với olive và salad 
Tôi khỏi phải nhớ giò lụa từ quê hương 
khỏi phải cất công người vận chuyển 
giò lụa trở thành món ăn hàng ngày 
như phở, búng thang và xôi 
Lúc gói giò 
bọn trẻ giúp tôi giữ giấy nilong trên mặt thớt gỗ
tôi hình dung một bài thơ giò lụa 
cùng tiếng cười con trẻ 
líu lo gọi tên món ăn của người An Nam 
bọn trẻ không ăn món này 
vì giò lụa chưa trở thành phổ biến 
trong thực đơn 
từ hôm nay 
mới bắt đầu 
đi vào thực đơn hàng ngày của gia đình tôi 
món giò lụa quê hương 
từ thịt gà, thịt lợn hoặc thịt bò 
xay nhỏ 
mịn như kem 
và lỗ rỗ vài lỗ nhỏ 
phưng phức mùi thơm của nước mắm 
Nàng trong một bức tranh 
nàng buồn như một tấm chăn đen 
không có mùa xuân nào đang đến gần 
môi son như cánh đào phai 
chết dần trong úa tàn 
có những lúc như thế giữa những rộn ràng 
tấm chăn đen phủ kín 
nỗi buồn âm u 
vừa thầm kín vừa nhẹ nhàng 
nàng nhìn thấy nỗi buồn ấy 
qua môi son biếng cười 
qua đôi mắt mệt nhoài 
đôi bàn tay đơn côi 
nàng nhìn thấy nỗi buồn ấy 
ở loài người quạnh hiu 
giữa mùa đông đang nhiều hy vọng 
cho mùa xuân mau về 
nỗi buồn như một tấm chăn đen 
nàng biếng cười 
môi son khô 
cánh đào rơi 
thời gian 
vơi cạn 
rồi đầy 
theo ý niệm 
nỗi buồn như một tấm chăn đen
Người mang nước 
Nhà xuất bản Sống và Amazon tại Hoa Kỳ, tháng 4, năm 2018 
https://www.amazon.com/Nguoi-Mang-Nuoc-tho-Vietnamese/dp/171716742X/ref=sr_1_1?ie=UTF8&qid=1524499538&sr=8-1&keywords=nguoi+mang+nuoc+nhu+quynh