Thơ Han Kang

NGÔI NHÀ TỐI TĂM CỦA ÁNH SÁNG

Hôm đó ở Ui-dong

mưa tuyết rơi

và thân xác tôi, bạn đồng hành của linh hồn,

run rẩy với mỗi dòng lệ chảy.

Lên đường đi.

Bạn đang do dự sao?

Bạn đang mơ gì, lửng lơ như thế?

Những ngôi nhà hai tầng sáng đèn như hoa,

dưới đó tôi học được sự đau khổ

và hướng về một vùng đất hạnh phúc chưa từng chạm tới

dại khờ đưa tay ra.

Lên đường đi.

Bạn đang mơ gì? Cứ bước tiếp đi.

Tôi bước về phía những kỷ niệm hình thành dưới ánh đèn đường.

Ở đó, tôi ngước nhìn lên và bên trong bóng đèn

là một ngôi nhà tối mịt. Ngôi nhà

tăm tối của ánh sáng.

Bầu trời u ám và trong bóng tối đó

những chú chim trú ngụ

bay lên, rũ bỏ sức nặng của cơ thể.

Tôi phải chết bao nhiêu lần để bay như vậy?

Không ai có thể nắm tay tôi.

Giấc mơ nào đẹp đến thế?

Ký ức nào

sáng ngời đến vậy?

Mưa tuyết, như những đầu ngón tay của mẹ,

vuốt qua đôi lông mày nhăn nhíu của tôi

gõ vào má lạnh cóng rồi lại

vuốt ve cùng chỗ đó,

Nhanh đi và hãy lên đường.

Nguồn: Nguyễn Man Nhiên chuyển ngữ bài thơ của Han Kang từ bản dịch Anh ngữ “Pitch-Black House of Light” của Sophie Bowman trên tạp chí Modern Poetry In Translation số 3/2016 (chuyên đề “The Blue Vein” tập trung vào làn sóng thơ Hàn Quốc mới).

MÙA ĐÔNG QUA GƯƠNG

1.

Nhìn vào đồng tử ngọn lửa.

Màu xanh lam

con mắt hình trái tim

nóng bỏng, rực rỡ

bao quanh nó

ngọn lửa bên trong màu cam

nhấp nháy

bao quanh lần nữa

ngọn lửa bên ngoài hơi trong suốt

sáng mai, buổi sáng em

khởi hành đến thành phố xa nhất

sáng nay

con mắt xanh của ngọn lửa

nhìn xuyên qua đôi mắt em.

2.

Bây giờ thành phố của em là buổi sáng mùa xuân, nếu anh du hành qua lõi trái đất, xuyên thẳng vào giữa tâm mà không do dự thành phố đó hiện ra, thời gian ở đó chính xác là chậm hơn mười hai tiếng, mùa ở đó chính xác là trễ hơn nửa năm, vì vậy thành phố đó bây giờ là buổi tối mùa thu, như thể lặng lẽ theo dõi ai đó thành phố đó theo sau thành phố của em, vượt qua đêm vượt qua mùa đông em lặng lẽ chờ đợi, trong khi thành phố của em chạy nhanh hơn thành phố đó như ai đó lặng lẽ vượt qua

3.

Bên trong tấm gương mùa đông đang chờ đợi

Một nơi lạnh lẽo

Một nơi tột cùng giá lạnh

Lạnh đến nỗi

mọi vật không thể run rẩy

khuôn mặt (từng đóng băng) của anh

không thể vỡ tan

Em không đưa tay ra

anh cũng

không muốn đưa tay ra

Một nơi lạnh lẽo

Một nơi mãi lạnh giá

Lạnh đến nỗi

đồng tử không thể dao động

mí mắt

không biết làm sao khép lại (với nhau)

Bên trong gương

mùa đông đang chờ đợi và

Bên trong gương

Em không thể tránh khỏi đôi mắt anh và

Anh cũng không với tới.

4.

Họ nói rằng chúng ta sẽ bay cả ngày.

Gấp chặt hai mươi bốn giờ nuốt vào miệng và

đi vào gương họ nói.

Khi em dỡ hành lý trong một căn phòng ở thành phố đó

Em nên dành thời gian rửa mặt.

Nếu nỗi đau khổ của thành phố này âm thầm ập đến

Em sẽ âm thầm tụt lại phía sau và

khi anh không nhìn vào nó trong khoảnh khắc

hãy dựa vào lưng gương lạnh giá

hát nghêu ngao một cách vô tư.

Cho đến khi, đã gấp chặt hai mươi bốn giờ

và khạc nhổ ra bằng lưỡi nóng

anh quay lại nhìn em

5.

Mắt em là hai mẩu nến trượt dài những giọt sáp khi chúng thiêu đốt bấc đèn, không bỏng rát hay đau đớn, người ta nói rằng sự rung động của lõi ngọn lửa xanh là sự xuất hiện của linh hồn, những linh hồn ngồi trên mắt em và run rẩy, chúng ngân nga, ngọn lửa bên ngoài đung đưa từ xa đung đưa để lùi xa hơn, ngày mai anh sẽ rời đến thành phố xa nhất, ở đây em đang bùng cháy, giờ thì anh đưa tay vào nấm mộ của hư không và chờ đợi, ký ức cắn ngón tay anh như rắn, anh không bỏng rát hay đau đớn, khuôn mặt kiên định của anh không bị thiêu cháy hay vỡ vụn

Nguồn:: Nguyễn Man Nhiên chuyển ngữ bài thơ của Han Kang từ bản dịch Anh ngữ “Winter through a Mirror” của Sophie Bowman trên tạp chí Modern Poetry In Translation số 3/2016.

August Strindberg
Night of Jealousy (1893)

This entry was posted in Thơ and tagged , . Bookmark the permalink.