Thơ Mỹ – một thời đáng nhớ (kỳ 23): Michael Lee Johnson

Khế Iêm

HARVEST TIME

A Métis lady, drunk –

hands blanketed as in prayer,

over a large, brown fruit basket

naked of fruit, no vine, no vineyard

inside approaches the Edmonton,

Alberta adoption agency.

There are only spirit gods

inside her empty purse.

 

Inside the basket, an infant,

restrained from life,

with a fruity winesap apple

wedged like a teaspoon

of autumn sun

inside its mouth.

A shallow pool of tears

mounts in native blue eyes.

Snuffling, the mother offers

a slim smile, turns away.

She slithers voyeuristically

through near slum streets

and alleyways,

looking for drinking buddies

to share a hefty pint –

of applejack wine.

 

THỜI KỲ THU HOẠCH

 

Một người đàn bà da đỏ thuộc bộ lạc Métis, say rượu –

hai cánh tay ôm chòang qua, như cầu nguyện,

một cái thúng đựng trái cây màu nâu,

không có trái cây, nho, vườn nho

bên trong, bà tới gần Edmonton,

cơ quan nhận con nuôi Alberta.

Chỉ có tinh thần những vị thần

bên trong cái ví rỗng không của bà.

 

Ở bên trong cái thúng, một trẻ sơ sinh,

kiềm giữ đời sống,

với một trái táo hiệu wine sap

chêm giống như một muỗng

nắng thu

trong miệng.

Một hồ cạn nước mắt

dâng lên trong đôi mắt xanh bẩm sinh.

Khò khè, người mẹ tỏ

một nụ cười nhỏ nhoi, ngỏanh mặt.

Bà trườn đi một cách tò mò

xuyên qua gần những con đường khu nhà ổ chuột,

và những ngõ hẻm,

tìm kiến những người bạn nhậu

để chia sẻ một cối nặng –

rượu táo.

 

INDOLENT SUN

 

In early March

an indolent sun

persists in tossing

volunteer rays of

soft flickering sun silk

through dark desolate

willow tree branches –

melting remnants

of snow diamond crystals

from weathered wooden planks

on my balcony.

I’m starting to think life

is an adjective exaggerated

by the sway of seasons.

It’s normal feeding time.

Below two floors

wild Canadian geese –

wait impatiently

for the tossing of morning feed;

the silent sound they hear –

no dropping of the seed.

 

MẶT TRỜI BIẾNG NHÁC

 

Đầu tháng ba mặt trời

biếng nhác dai dẳng ném

những tia nắng như tơ

lung linh qua những cành

liễu rũ hoang liêu – làm

tan chảy lớp tuyết còn

sót lại lóng lánh kim

cương nơi những thanh gỗ

nằm phơi sương trên ban

công. Tôi bắt đầu ngẫm

ra cuộc đời như một

tĩnh từ quá mức bởi

tác động của bốn mùa.

Đây là lúc của bữa

ăn bình thường. Bên dưới

hai tầng lầu những con

ngỗng hoang canada –

kiên nhẫn chờ thức ăn

buổi sáng được ném xuống;

chúng lắng nghe âm câm –

không có hột nào rơi.

 

MEXICAN STREET CHILDREN

 

Repentances, the night after:

children of obscurity

from dusk to dawn,

Mexican street children,

they still have scars

inside the sounds of them.

Empty Budweiser cans, used condoms

newspapers scattered,

cancer sticks, ditch weed,

seeds and buds,

poetry and verse –

lie dormant on the antique

oak wood floor –

apartment above the bar,

Mexican music playing, 1:30 am

an open door.

Abandoned with their sins

and steps away with

their lives.

 

BỌN TRẺ MỄ ĐƯỜNG PHỐ

 

Những giả dụ về sự ăn năn, đêm sau:

những đứa trẻ vô danh

từ nhá nhem tới bình minh

những đứa trẻ Mễ đường phố

chúng vẫn có những vết thương lòng

bên trong những âm thanh của chúng.

Những vỏ lon bia Budweiser, những bao cao su đã dùng

những nhật báo rải rác,

thuốc lá, cần sa,

mầm và nụ,

thơ và vần thơ –

nằm lặng thinh trên

sàn nhà gỗ sồi cổ xưa –

chung cư trên quán rượu,

đang chơi nhạc Mễ, 1 giờ 30 sáng

cửa mở.

Bị ruồng bỏ với những tội lỗi của chúng

và bước khỏi với

những cuộc đời của chúng.

 

WILLOW TREE AND SNOWY VISISTORS

 

Winter tapping

hollow willow tree trunk

a four month visitor about to move in

unload his messy clothing

be windy about it –

bark is grayish white as coming night with snow

fragments the seasons.

The chill of frost lays a deceitful blanket

over the courtyard greens and coats a

ghostly white mist over yellowed willow

leaves widely spaced teeth

you can hear them clicking

like false teeth

or chattering like chipmunks

threatened in a distant burrow.

The willow tree knows the old man

approaching has showed up again,

in early November with

ice packed cheeks and brutal

puffy wind whistling with a sting.

 

CÂY LIỄU ĐÊM VÀ ÔNG GIÀ MÙA ĐÔNG

 

Mùa Đông gõ nhẹ

vào thân cây liễu rỗng

người khách bốn tháng sắp dọn vào

tháo gỡ bộ quần áo bừa bộn của mình

dọn vào như gió lộng –

vỏ xam xám trắng như đêm đang đến cùng với tuyết

phần mảnh mùa màng.

Cái lạnh của băng giá trải một tấm chăn dối trá

khắp sân sau nhà, làm xanh và phủ

một lớp sương trắng ma quái trên những lá liễu

đã ngả vàng, lưa thưa như những chiếc răng

mà bạn có thể nghe chúng đánh lập cập

như những chiếc răng giả

hoặc tiếng lát chát của lòai cóc

báo động từ một cái hang xa xôi.

Cây liễu biết người đàn ông già

tới lộ diện lần nữa,

vào đầu tháng Mười Một với

lớp băng bên má và

cơn gió hung bạo từng cơn rít lên châm chích.

 

MANIC IS THE DARK NIGHT

 

Deep into the forest

the trees have turned

black, and the sun

has disappeared in

the distance beneath

the earth line, leaving

the sky a palette of grays

sheltering the pine trees

with pitch-tar shadows.

It is here in this black

and sky gray the mind

turns psycho

tosses norms and pathos

into a ground cellar of hell,

tosses words out through the teeth.

“Don’t smile or act funny,

try to be cute with me;

how can I help you today

out of your depression?”

I fell jubilant, I feel over the moon

with euphoric gaiety.

Damn I just feel happy!

Back into the wood of somberness

back into the twigs,

sedated the psychiatrist

scribbles, notes, nonsense on a pad of yellow paper:

“mania, oh yes, mania, I prescribe

lithium, do I need to call the police?”

No sir, back into the dark woods I go.

Controlled, to get my meds.

Twist and rearrange my smile,

crooked, to fit the immediate need.

Deep in my forest

the trees have turned black again.

To satisfy the conveyer.

The Lord of the dark wood.

 

ĐÊM TỐI

 

Sâu trong cánh rừng

cây cối chuyển thành

màu đen, và mặt trời

biến mất ở xa

dưới đường chân trời

để lại bầu trời một mảng màu xám

bao phủ những cây thông

với vùng tối đen đặc.

Ở đây, trong màu đen

và màu xám của bầu trời

tâm trí trở nên điên rồ

ném chuẩn mực và tính bi tráng,

vào tâm hồn sầu muộn.

ném những lời nói qua kẽ răng.

“Đừng cười hoặc hành động dở hơi,

cố trở nên khôn khéo;

làm sao tôi có thể giúp bạn hôm nay

ra khỏi nỗi sầu muộn?”

Tôi cảm thấy sung sướng, như ở trên mặt trăng

với niềm vui tươi hớn hở.

Khỉ thật, tôi quả cảm thấy hạnh phúc!

Trở lại khu rừng nhỏ ảm đạm

trở lại những nhánh cây non,

nhà tâm thần học cho thuốc an thần

nguệch ngọac, ghi chú, lời vô nghĩa trên mảnh giấy màu vàng:

“chứng điên cuồng, ồ vâng, chứng điên cuồng, tôi kê toa

thuốc lithium, tôi có cần gọi cảnh sát?”

Không, thưa ông, tôi trở lại khu rừng tối ám.

Kiểm tra, để lấy thuốc.

Xoắn và bố trí lại nụ cười,

đã bị uốn cong, để thích hợp với nhu cầu ngay tức khắc.

Sâu trong cánh rừng của tôi

cây cối trở nên đen tối lần nữa.

Để vừa lòng người đưa tin.

Vị chúa tể của khu rừng tối ám.

* Michael Lee Johnson, nhà thơ và là người viết hành nghề tự do, ở Itasca, Illinois. Tập thơ mỏng [chapbook] mới của ông, có minh họa, tựa đề Từ Nơi Mặt Trời Mọc, và phiên bản mới của ông bằng hình của tập Người Mĩ Lạc Lõng: Từ Lưu Đầy tới Tự Do có thể được tìm đọc tại: http://stores.lulu.com/promomanusa. Bản gốc của tập có thể tìm ở http://www.iuniverse.com/bookstore/ book_detail.asp?isbn=0-595-46091-7. Có thể tìm đọc hai tập sách mỏng trước đó của ông tại http://stores.lulu.com/poetry­boy.

Michael có sách ấn hành tại 22 nước. Ông còn là người biên tập/ người xuất bản bốn websites thơ.

 

 

Comments are closed.