Hạo buồn bởi vì Hạo biết…

Lê Minh Phong

444479827_844128030927551_4121212128899590777_n (1)

Văn Hạo đẹp và buồn, buồn không chỉ nằm trong những câu chữ mà Hạo chắt chiu giữ gìn. Nỗi buồn cứ dâng lên, dâng lên đâu đó quanh ta khi ta chậm rãi nhấm nháp từng lời. Cái buồn đó không xa lạ, chúng lẫn khuất khi ta cố vui, gượng cười cho qua ngày tháng rồi lại hiển lộ khi ai đó khơi lên để mà chìm đắm.

Lời Hạo nói giản dị, thân quen nhưng đó là sự giản dị của những mầm xanh đâm chồi từ cổ thụ.

Hạo đem tôi về những ngày thơ ấu, những ngày mẹ tôi với đôi mắt buồn đứng trong làn sương muối trên cánh đồng hun hút ấy. Hạo xô tôi về những ngày tôi vô tâm nhất đời tôi, vô tâm đến nỗi không hiểu sao mẹ lại khóc trong mỗi bữa cơm chiều không thịt cá.

Hạo cho tôi biết sự giản dị trong mọi bề sẽ cứu chuộc cho những điêu ngoa gian dối.

Hạo cho tôi biết yêu quê hương khốn khổ này phải bắt đầu yêu từ hoa dại ven đường, yêu từ giọt nước cuối cùng của người hành khất trong sâu thẳm ấy.

Đọc Hạo ta thấy được sự rộng lượng của đất trời, của cỏ cây, của con sâu, con kiến. Ta thấy được ký ức chính là chỗ để ta tựa nương trong thực tại thống khổ.

Hạo như lau sậy trên ngàn

ướt đẫm cô đơn

khơi lên

len vào

rưng rưng nước mắt

đau người phận bạc…

Văn Hạo như tiếng cuốc trong đêm xô ta vào cõi vắng. Như lời ru vỗ về, nhưng đôi khi lời ru cũng xót lắm.

Đôi khi tôi tự hỏi sao Hạo buồn đến thế.

Ừ!

Hạo buồn bởi vì Hạo biết…

Comments are closed.