Ái Điểu
1-
Trong bóng tối của căn phòng nhà nghỉ có giọng nói phụ nữ: Anh mở đèn lên cho sáng mà mặc đồ.
Tiếng nói của người đàn ông: Cũng không cần, tiền để ở bàn, em cho số để anh gặp em lại.
Người phụ nữ trẻ bước ra từ phòng tắm, không ngượng ngập dù không có gì che thân, nói: Anh đưa máy, em bấm số em vào cho nhanh.
Người đàn ông: Lưu tên gì đây em?
Người phụ nữ trẻ: Anh tự đặt tên cho em đi. Thú thiệt là tụi em chỉ cho khách biết một cái tên giả. Nghề tụi em phải vậy.
Người đàn ông ngồi nhìn người phụ nữ đang trần truồng. Ông thấy ái ngại vì nàng quá trẻ, như một thiếu nữ.
Người phụ nữ trẻ thản nhiên: Anh cứ về trước, nghề tụi em không nên đi cùng anh khi ra khỏi căn phòng này. Nếu tình cờ gặp anh ở đâu đó, em sẽ không chào hỏi, như chưa từng gặp nhau. Giữ cho anh thôi mà.
2-
Người đàn ông đến trước.
Ông đợi người đàn bà trẻ trong tối tăm của căn phòng nhà nghỉ.
Ở nơi đây, với người phụ nữ này, là điều bị đạo đức, pháp luật răn cấm nhưng ông lại được lãng quên, được sống.
Ra ngoài căn phòng, trở về nhà. Vợ, con ông như ở một thế giới khác. Họ không cùng suy nghĩ của ông. Ông lạc lõng trong căn nhà của mình.
Ra ngoài căn phòng, trong ánh sáng, ông phải thoả hiệp với những kẻ gian xảo đội lốt hiền nhân. Ông phải vỗ tay tán dương sự dối trá xấu xa được nguỵ trang chân-thiện-mỹ.
Phải hèn hạ để được an toàn, sống sót.
Ông thấy thân thuộc với mùi ẩm mốc của căn phòng này.
Ông có những phút giây cởi bỏ lớp mặt nạ da người, trần truồng trong cảm giác tự do.
Ông tìm thấy sự bình an khi gặp người phụ nữ này, ở nơi đây, trong vũng lầy tăm tối. Dù phía ngoài kia hoa vẫn nở, chim vẫn hót, đâu đó người vẫn sống hân hoan.
3-
Trong căn phòng tối, người phụ nữ trẻ đến trước.
Để chuẩn bị hành nghề, nàng chỉ cần tắm. Khoác tạm chiếc khăn, nàng lên giường nằm chờ người đàn ông đến.
Nàng quá quen thuộc với nơi này, với những người đàn ông đến rồi đi.
Lúc mới làm nghề là sự cam chịu, lâu dần trở thành bình thường như làm những công việc khác.
Không có phép lạ để thoát ra, nàng phải tự cứu rỗi mình bằng cách biến thành loài côn trùng kiếm sống trong vũng lầy của cơn lũ vô tận.
4-
Trong bóng tối của căn phòng nhà nghỉ.
Người đàn bà nằm chờ người đàn ông. Nàng vừa tắm xong. Nàng nằm gác tay lên trán mà không suy nghĩ gì. Nàng đợi công việc phải làm.
Người đàn ông vào phòng. Khoá cửa.
Ông hôn lên trán của nàng, như cha hôn con. Hôn lên đôi mắt to u uất chìm sâu trong bóng tối, nụ hôn xót thương cho đời nàng, cho đời mình. Hôn khắp thân thể của người đàn bà trẻ, như hôn lên ân huệ cuối cùng của trò chơi đời đã nản.
Người đàn bà ôm bờ vai của người đàn ông. Như quán tính của một người trong dòng lũ, yếu đuối bám vào cứu cánh mong manh. Một chút tình mộng ảo. Thoáng qua rồi trôi đi.
Nàng trở về cõi thực, nói nhẹ nhàng: Anh cởi đồ ra đi.
Người đàn ông tha thiết: Cho anh được âu yếm, được ôm em. Anh không muốn làm tình rồi vội vã ra đi. Cho anh được yêu thương em bằng tình cảm không dục vọng. Cho anh được làm người có lương tri.
Người đàn bà lặng yên. Nước mắt rơm rớm chực tuôn trào. Nàng khóc cho mình? Khóc cho người khách lạ? Hay khóc cho cả hai?
Trong chốc lát, người đàn bà đã chế ngự được cảm xúc. Nàng nói khô khan: Em làm nghề này để bán thân cho anh thoả mãn nhục dục. Chỉ vậy thôi. Em kiếm tiền từ hành động đó. Nếu anh không hưởng thụ, em không nhận tiền và sẽ không gặp anh nữa.
Căn phòng lặng yên trong bóng tối. Có tiếng người đàn bà lặp lại câu nói lúc nãy: Cởi đồ ra anh.
5-
Người đàn ông lại đến căn phòng nhà nghỉ.
Ông nhắn tin: Em đến nghen. Anh đang chờ. Chỗ cũ, phòng 215.
Người đàn bà ngồi một mình trong quán café.
Nàng thấy tin nhắn mà không trả lời.
Một lúc sau, nàng rút sim.
Người đàn ông bấm máy, gọi.
Tiếng nói vô hồn của tổng đài: Thuê bao quý khách vừa gọi không có thật. Xin quý khách vui lòng…
6-
Người đàn ông nằm bất động trên giường nhà nghỉ.
Người đàn bà trẻ ngồi lặng yên trong quán café.
Đôi mắt cả hai mở to nhìn vô hồn vào khoảng không. Như đôi mắt hai xác người dạt trôi trong vũng lầy của dòng cuồng lưu bão lũ.
NHỮNG CON MẮT TRÔI DẠT
tranh của Thuỵ, lấy từ Fb Dư Đằng Duy