Cô đơn hoa nở về đêm

Truyện ngắn của Ngu Yên

 

Cô đơn là một cảm tưởng thường xuyên giả dối. Nhiều khi cảm thấy chán chường, không muốn làm gì, không có gì cho thú vị, người ta dán nhãn hiệu cho nó là cô đơn. Nhiều khi thất bại đường tình hay xa cách người yêu, thương nhớ sinh buồn rầu, họ thường xuyên lầm lẫn bệnh tương tư với trạng thái cô đơn. Nhiều khi ở một mình trong một hoàn cảnh hắt hiu hoặc ngớ ngẩn giữa một cảnh trí âm u, mơ hồ, người ta cảm nhận sự trống trải, họ cho đó là cô đơn. Nhất là về đêm khuya, cảm giác thường bị tâm tư kết luận là cô đơn. Cô đơn không phải như vậy. Cô đơn là tâm trạng muốn giết nhưng chưa làm được. Giết ai hoặc giết thứ gì, đối tượng bị giết không quan trọng mà diễn biến trong khi chờ giết chính là sống với cô đơn. Chờ để giết là tâm trạng cô đơn trước khi gặp gỡ sự chết. Nếu đúng như vậy, cô ấy đang cô đơn.

Từ khi dọn về đây, căn nhà nhỏ hai tầng xây cất theo kiểu kiến trúc bùng nổ năm 1950, nhiều cửa sổ và tường kính trong suốt tạo cho căn nhà một sức sống thiên nhiên, nắng luôn tràn ngập. Như con giun đất, cô sợ ánh sáng. Cô thuê người treo màn dày hai lớp che kín tất cả những nơi có kính, ngoại trừ một cửa sổ lớn trên tầng hai nhìn ra hướng tây, nơi ánh sáng không hành hạ cô, nhưng cô có thể nhìn ra thành phố xa xa, con đường trước mặt, hàng xóm bên kia.

Khung cửa sổ như một màn ảnh truyền hình lớn, nó chiếu một bộ phim dài gần như vô tận với sự nhàm chán ít hoạt cảnh. Những nhân vật chính là mây trời. Chúng trôi qua trôi lại, thay hình, đổi dạng, màu sắc chủ yếu là trắng, xám và đen. Nó sáng tạo thêm màu sắc đầy cảm tính lúc bình minh và hoàng hôn. Thỉnh thoảng vài chiếc phi cơ lạnh nhạt bay ngang. Một số chim vội vã xẹt qua vì không có cây để dừng chân. Theo dõi cuốn phim câm nghèo nàn này hàng ngày, cô thấy được nó đang diễn xuất cuộc sống của cô với sự khác biệt là không có bình minh và hoàng hôn, chỉ có ngày và đêm.

Ban đêm, cuốn phim trở thành trắng đen. Đèn đường mờ mịt, im lặng, ngoài trừ những lúc mưa bão. Cô đã trải qua và vô cảm với những cơn bão đời, những cơn mưa tình, những lần gió lốc phản bội của những người thân quen. “Họ không có trái tim. Họ không có trái tim.” Cô đã từng nghĩ như vậy cho đến một hôm cô chợt hiểu ra, chính cây dạ quỳnh đã giải thích điều này, cô mới là người không có trái tim theo cách đã quên mình có trái tim.

Cô không còn tình cảm như một người bình thường, vì vậy bão tố không làm cô sợ. Mưa phùn, mưa lớn, mưa nhỏ không khiến cô buồn bã. Đối diện tâm hồn của cô, tất cả đều bám lên và đọng lại ngoài da, khô khan như hạt bụi, nhớp nhúa như hạt nước dơ, chỉ cần phủi sạch, lau đi, không cần phải nghĩ ngợi. Vậy đó, đời cô chìm lắng, không có gì sôi nổi.

Vì không có trái tim, cô đã vô thức rời xa đời sống quen thuộc, rời xa cha mẹ, rời bỏ anh chị em, rời bỏ thành phố cô lớn lên với bạn bè và kỷ niệm. Cô dọn về đây, một thành phố nhỏ xa lạ ven biển, một căn nhà nhỏ trống rỗng, ít đồ đạc. Cô ngủ trên một tấm nệm cứng đặt trên sàn gỗ. Khu bếp núc sơ sài một vài dụng cụ nấu ăn. Cô ăn rất ít. Nấu nồi cơm nhỏ, ăn suốt tuần không hết. Gọi Uber Eats mang đến vài món ăn từ các nhà hàng xung quanh, cất vào tủ lạnh, hầu hết là phải mang đổ vì ăn không kịp, đôi khi, vì không nhớ để ăn. Trên mặt cánh cửa tủ lạnh và trên mặt bàn trong bếp có dán tờ giấy với hai từ viết chữ lớn và đậm: UBER EATS (và) ĂN. Sự sống của cô dính liền với hai tờ giấy này.

Theo cách suy nghĩ thông thường, cô ta đang trên đường đi vào cõi chết. Trước khi đến đó, cô gặp cô đơn đón chờ. Những nỗi cô đơn cùng cực nằm ở đoạn đường trước khi đối diện cái chết.

Làm sao quen với anh ấy, cô không nhớ. Làm sao anh biết cách đến nhà cô, cô không nhớ. Làm sao anh ấy trở nên thân thiết với cô, cô không nhớ. Chẳng có chuyện gì đáng nhớ. Tất cả mọi sinh hoạt đều là những hoạt cảnh lạnh nhạt như phi cơ bay ngang rồi biến mất, như bầy chim xẹt qua vội vã rồi biến mất, như mây trôi qua trôi lại không tạo được bất kỳ một ký hiệu nào đáng lưu ý. Mỗi khi nhìn thấy cây dạ quỳnh, cô nhớ chính anh đã mang tặng cô chậu cây này nhưng tại sao anh không mặc áo quần thì cô không nhớ.

Cô và dạ quỳnh là hai thứ sống trong căn nhà. Anh nói, cây quỳnh ở trong mát không cần phải tưới nhiều nước. Cắm khoảng hơn hai lóng tay vào đất, nếu thấy đất khô, đó là lúc cần tưới nước vào chậu và phun nước lên lá. Chỉ những lúc phun nước bằng cách ngậm một bụm nước vào miệng rồi mím môi thật chặt, lấy hơi phun ra, một bầy hạt li ti phóng tới bám vào lá cây quỳnh như một trận mưa sương, ngay lúc đó cô thường nhớ đến đôi môi anh, dường như lúc nào cũng ướt.

Lúc cô lớn lên khoảng tám tuổi, môi cô lúc nào cũng ướt, cô thích dùng lưỡi đẩy nước bọt ra môi vì yêu thích cảm giác ướt và nhột. Một thứ cô giải trí mà cha cô luôn không vừa ý, nói: “Môi của mày lúc nào trông cũng dơ dáy.” Mẹ cô không thương cô, nói “Mày có biết, mày xấu nhất nhà không?” Ba người chị xa lánh cô, nói: “Mày đừng hát, để tụi tao hát với nhau. Mày hát dở ẹt.” “Mày không có vú, lấy nịt vú của tao làm gì?” “Ê, đừng chải tóc bằng lược của tao, tao nghĩ, đầu mày có chí.” “Sao mày cứ thích ngồi trong bóng tối hoài vậy? Đi ra chỗ khác, coi chừng làm hư mấy con búp bê của tao.” Cô không có búp bê. Cô ghét đồ chơi. Tất cả vài quà sinh nhật, quà Giáng sinh, cô lén bỏ vào bao giấy rồi thảy vào thùng rác thương mại lớn sau lưng một siêu thị gần nhà. Cô và họ dính líu với nhau như những sợi chỉ do xã hội cột chùm mà những người trọng mặt mũi như bố mẹ cô không dám cắt đứt.

Cô không nhớ tại sao có nhiều người ghét cô. Những người bạn ở trường xa lánh cô. Bọn con trai không dòm ngó cô. Đám con gái bỏ đi chỗ khác mỗi khi cô đến gần. Trong trường chỉ có một người quan tâm đến cô, thỉnh thoảng hỏi cô một vài câu, đó là anh thầy trẻ, độc thân, anh ấy dạy môn toán. Anh nói cô có ánh mắt kỳ lạ. Nhìn thẳng và chằm chằm, không biết rút lui. “Sao em mặc bộ đồ này cả tuần, không thay đồ khác?” “Em làm toán khá lắm nhưng phải để tâm vào việc học.” “Chà, hôm nay em mặc chiếc áo xanh này trông rất được.” Đó là những lúc cô cảm thấy sôi nổi. Nhưng rồi người thầy trẻ đó đã phản bội cô. Anh lấy vợ và dọn đi một thành phố khác. Cô không đến trường nữa. Cả gia đình của cô đều nói giống nhau: “Mặc kệ nó. Nó muốn ngu cứ để nó ngu.” Từ đó cô sống với tâm trạng muốn giết.

Anh của cô, đứa con trai duy nhất trong gia đình, không thương cô, cũng không ghét cô, chỉ tội nghiệp cô. Anh học ra trường rồi mở một công ty sản xuất một thứ gì đó, cô không nhớ. Anh trở nên giàu có. Anh giàu lắm. Anh cho cô tiền, nhiều tiền. Những lúc đó, cô cảm thấy ấm áp. Cô mua căn nhà này bằng tiền của anh. Nhưng rồi anh cũng phản bội cô. Anh tự lái phi cơ phản lực nhỏ lên vùng núi đi nghỉ mát, giữa đường bay gặp tai nạn. Cô không nhớ tại sao anh chết. Trong di chúc anh để lại một số tiền và một tài mục ngân khố phiếu lớn cho cô. Mỗi ba tháng, họ gửi tiền lời về trương mục ngân hàng của cô. Điều này, cô nhớ kỹ. Cô viết vào sổ tay để tự nhắc nhở mình.

Có một lần, chị cô nói với cô: Mày có nhớ lúc mày bỏ học đã bị bệnh nặng gần chết không? Bố phải gọi xe cứu thương mang mày đến bệnh viện vì mày sốt quá 104 độ. Tao tưởng mày đã chết rồi. Một tuần sau, mày về lại nhà. Từ đó, mày mất trí nhớ.

Không phải lúc nào cô cũng quên. Thỉnh thoảng, tự nhiên, cô nhớ lại một số chuyện rồi sau đó lại quên. Sự nhớ đến với cô như những lữ khách ghé ngang. Họ biết quá khứ của cô. Họ kể lại một số chuyện đời của cô, có khi đầy đủ, có khi giữa chừng họ ngưng lại vì đột nhiên họ phải cấp tốc lên đường. Những mẩu chuyện chắp nối lúc mất lúc còn lúc mờ lúc rõ không làm cô tò mò, chỉ nhìn nó như một người không có việc gì làm, xem đỡ cuốn phim không có gì thích thú, màn ảnh diễn ra chuyện gì không quan trọng. Không biết từ lúc nào, cô tập trò chuyện với cây quỳnh. Nói chuyện lớn tiếng và lắng nghe vì Quỳnh nói rất nhỏ. Cô gọi cây là em Quỳnh. Cô thường xuyên cùng em Quỳnh xem phim.

Đối với một người không có trí nhớ cất giữ, lưu tồn, đồng nghĩa với điều cô không có dĩ vãng. Ngày tháng trôi qua như nước chảy ngoài mương mà cô thì ngồi trong nhà, không liên hệ gì nhau, chỉ đôi khi đi ngang qua tấm gương, cô thấy mình già hơn trước. Tuy mất nhiều trí nhớ nhưng cô thích suy nghĩ và chỉ có thể suy nghĩ về hiện tại. Thỉnh thoảng khi trí nhớ trở về, cô bám vào nó để suy nghĩ, tưởng tượng và cô viết xuống để đọc lại vì sẽ nhanh chóng quên đi.

Suy nghĩ là cách sống linh động và duy nhất mà cô sở hữu. Trong thực tế, suy nghĩ luôn dính theo một khúc quá khứ dù chỉ suy nghĩ về hiện tại vì hiện tại chỉ thoáng qua rồi trở thành quá khứ nhanh hơn tiếng vỗ tay. Hồi ức như ánh sáng đèn của chiếc xe chạy trên đường ban đêm, vùng sáng trước mặt bừng rõ nhưng di động, mọi thứ, mọi cảnh vật tiếp tục lùi dần về phía sau, chìm vào bóng tối, dù quay lại nhìn, vẫn chẳng thấy gì. Nhưng cô bận rộn vì đang lái xe và lái khá chậm để thưởng thức những ý nghĩ.

Từ đêm cô khám phá ra cách trò chuyện với cây dạ quỳnh bằng cách nói lớn tiếng những suy nghĩ của mình như đang trò chuyện với ai đó, và tự nhiên trong lòng chậu chằng chịt rể, từ đống đất bị lớp đá cảnh che trên mặt, có tiếng nói vo ve đối đáp. Đối với cô, em Quỳnh biết nói là một khám phá vĩ đại. Từ đó, những cuộc tâm sự dài ngắn, vui buồn, kể lể xảy ra suốt ngày đêm. Có khi cô và Quỳnh bất đồng ý kiến, cãi nhau, Hầu hết là Quỳnh chịu thua và làm lành trước. Quỳnh dạy cô sức khỏe của im lặng và sức chịu đựng của không di động mà tâm trí vẫn có thể kiểm soát một vùng rộng lớn. Cô dạy lại Quỳnh cách suy nghĩ. Cô nói: “Suy nghĩ là một bẩm sinh nhưng khi suy nghĩ thường xuyên về những điều hóc búa, về những chuyện khó khăn, về những câu hỏi khó trả lời hoặc không bao giờ có thể trả lời, sự thâm luyện lâu dài sẽ biến suy nghĩ thành chuyên nghiệp. Quỳnh, em có biết như vậy không? Chuyên nghiệp có nghĩa là suy nghĩ sâu sắc, cặn kẽ, suy đi, nghĩ lại, em có biết cuối cùng nó gặp thứ gì không?” Dường như lá quỳnh khẽ lung lay.

Tận cùng của suy nghĩ là nghi ngờ.

Cô kể chuyện cây Quỳnh biết nói cho anh nghe. Anh lắng nghe rồi bước đến chậu quỳnh, ngồi xuống, thì thầm với nó, đưa tai gần lá Quỳnh, có lẽ Quỳnh nói quá nhỏ. Khi đứng lên anh nói: “Quỳnh, nó nói nó thương em hơn thương anh.” Cô cảm thấy khó chịu, “thương anh”, thật là khó chịu. Ngay khi anh đi vắng, cô cấm em Quỳnh không được nói thương anh ấy.

Cô thích chìm trong bóng tối, kể cả ban ngày. Chị cô đã có lần hỏi cô, sao thích ngồi trong bóng tối. Họ làm sao hiểu được. Sống trong tối, không ai thấy, là cách sống tàng hình. Ở đó, có thể nhìn ngắm đời sống chân thật hơn. Cô viết trong nhật ký:

Đời sống là hai sinh vật. Một con sống bên trong con người. Một con sống bên ngoài. Hai con đó giao tiếp khít khao với nhau, trao đổi thông tin thành thật, không giấu giếm. Chúng nó cộng tác cùng nhau tạo ra tương lai của một người và tương lai đó sẽ trở thành số mệnh. Sống thực sự, thực tế, không cần quá khứ. Sống chỉ cần tương lai. “Tôi nghĩ rằng nếu tôi cắt đứt liên hệ hoàn toàn với con sống bên ngoài, thì tương lai của tôi chỉ do con sống bên trong định đoạt. Tôi cảm tưởng số phận sẽ an toàn và bình lặng hơn.” Đó là lý do tại sao cô một mình ở mãi trong nhà.

Bây giờ sự cô đơn của cô dường như bị lung lay vì cây dạ quỳnh. Nó thở, nó sống và nó sẽ nở hoa, sinh trái. Cô kết luận, nó hơn cô vì cô không nở hoa, không sinh trái. Cô ghét nó nhưng giữ nó vì nó lôi kéo anh ấy đến gần cô. Anh không phải là người duy nhất vào nhà, còn có một bà Mễ, cô không nhớ tên, mà anh ấy đã mướn đến để lau chùi, dọn dẹp nhà cửa. Bà giặt giũ, sắp xếp áo quần, khăn ga giường, làm nhiều thứ lặt vặt. Nhà thiếu đồ dùng gì thì bà tự động mua rồi mang đến.

Bà giúp việc có thân hình tròn trịa, thấp người. Bà ít nói. Chồng chết. Có một đứa con gái đang học đại học. Bà siêng năng. Khi đến nhà, bà làm việc luôn tay. Đôi khi thấy khi cô lười lĩnh, ngồi một chỗ như con cú, bà lôi cô vào phòng tắm, mở nước ấm và tắm cho cô. Vì sợ ướt đồ mặc, bà cũng trần truồng. Hai phụ nữ trần truồng bên nhau thì dễ tâm sự chân thật. Có lần sau khi tắm, bà nói, “Các cậu trẻ ngày nay không thích lông.” Rồi bà dùng dao cạo râu, cạo hết lông của cô. Cảm giác của cô lúc đó vừa rợn người vừa khoan khoái. Trò chơi này tái diễn mỗi tháng một lần, cô cảm thấy sôi nổi. Ngày nào bà có mặt, bà làm thức ăn trưa, và nấu cơm chiều, rồi ngồi một bên, bắt cô phải rán ăn. “Bà tốt hơn mẹ tôi.” Cô nói. Bà cười hiền hòa: “Mẹ là người tốt nhất.” Sau đó, bà nói: “Cậu ấy tốt với cô. Cậu thích phụ nữ ít nói, trầm lặng, không se sua, không xã giao. Cậu ấy nói khi mướn tôi đến đây làm việc, cậu đã tìm rất lâu mới gặp một người như cô.

Bà có kinh nghiệm riêng về việc tìm người tình sống chung hạnh phúc. Bà nói: Tìm một người chồng để sống chung một đời không phải dễ. Tôi có ba đời chồng, hai người trước thì bỏ đi, người sau cùng thì chết sớm. Tôi tự nguyện không lấy chồng nữa, sống độc thân mà nuôi con. Cô có biết không, tôi nghiệm ra, người chồng tốt không cần những điều kiện như giàu có, học thức, đẹp trai, tài hoa, mà chỉ cần có một trái tim tử tế, sợ làm cho vợ con mình đau khổ. Tôi nhận thấy cậu ấy có trái tim như vậy.

Cô so sánh anh ấy với cha mình. Thật là khác xa. Một người nói năng nhỏ nhẹ, giọng nói hiền hòa từ một thân xác cao lớn, bắp thịt nở nang. Còn người kia, nhỏ con, có phần nào ốm yếu, nhưng thường xuyên la hét. Những lúc giận dữ, cha cô gầm lên như con cọp bị thương. Giờ đây, cha như cọp, mẹ như kên kên đã không còn nữa. Họ xa vời. Họ đã là quá khứ. Còn hiện tại, chàng trai lực lưỡng này thường ẵm cô nằm ngang trên hai tay đi xuống lầu tắm nắng, cô la làng, anh lại ẵm lên lầu. Đôi khi anh ẵm cô vào thẳng nệm ngủ, bỏ cô nằm lên rồi lặng lẽ đứng ngắm. Cô cảm thấy sôi nổi. Cô không đủ trí nhớ quá khứ để đúc kết về anh, nhưng hiện tại, anh ta cho cô cảm giác an toàn. Đôi khi anh bắt cô nằm sấp giả làm bàn phím piano, mười ngón tay anh lướt lên trên lưng. Ở những chỗ cuối câu nhạc, những ngón tay mặt chạy thật nhanh, rồi ngón út chấm dứt nhấn lên mông, khiến cô bật cười. Anh hát không hay nhưng thường chơi piano trên người cô rồi cất giọng đầy cảm xúc: “Oh, my love, my darling I’ve hungered for your touch….” Có khi anh đang lên cao: “Are you, still mine?”, chợt dừng lại la lớn: “Hạnh phúc quá.” Cô cảm thấy sôi nổi. Thật sự rất sôi nổi.

Cây dạ quỳnh dường như hiểu biết chuyện đời của cô. Nó không chỉ chia sẻ tâm tình, kể lại chuyện quá khứ của cô, mà nó còn có nhiều ý kiến, đặt những câu hỏi hoặc gợi ý những điều gì khiến cô suy nghĩ.

Chị gái, chị có biết anh Tâm là con cháu của dòng dõi binh nghiệp không? Cha của anh trước kia là đại úy của quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Còn anh, đậu xong tú tài là đăng lính đi lực lượng Chó Biển. Anh phải là một người đàn ông khác thường mới yêu chị.” Cô nghĩ, hiện tại quá sức ngắn ngủi, còn tương lai thì không ai biết trước, như vậy biết nhiều để làm gì vì hầu hết sự biết đã thuộc về quá khứ. Còn anh Tâm, cô sực nhớ, tại sao anh ấy lại trần truồng ngủ trên giường của mình? Cố nhớ lại, thì ra cô đã quên mặc áo quần khi đi ngủ. Cây quỳnh nói: “Anh ấy thật lòng yêu chị.” Ừ, yêu? Cũng tốt thôi. Rồi cô không nhớ gì về yêu. Đôi khi, cô có cảm giác thích nhìn anh không mặc gì cả như cây quỳnh không mặc áo quần.

Cây dạ quỳnh không biết nhiều về chuyện đời của anh như bà Mễ. Dường như anh thích tâm sự với bà. Còn bà, săn sóc anh như anh chăm sóc cây quỳnh. Cô nhớ, có lần bà Mễ tâm tình với cô: “Cậu ấy có một quá khứ không được vui. Cha cậu là một người đàn ông hà khắc, đối xử với vợ con theo kiểu quân đội, đặt ra nhiều kỷ luật. Khi cậu ấy đã là học sinh trường trung học, vẫn bị cha cậu phạt như phạt lính, mỗi khi ông không vừa ý những gì cậu đã làm. Mẹ cậu không chịu nổi sự áp bức của chồng, đã bỏ nhà ra đi khi cậu mới mười hai tuổi. Vì vậy, khi vừa trưởng thành, cậu đã đăng lính để thoát ly gia đình, dù cậu là con một.

Cô nhớ, có một lần, anh nói với cô, anh là thiếu úy lực lượng đặc biệt Chó Biển nên khi họ cần thì anh phải đi công tác sáu tháng hoặc hơn. Đối với cô, không có gì khác biệt. Anh ở nhà thì thường che ít vải. Anh ra đường thì mặc đầy đủ áo quần. Anh đi đâu cô không biết, tối thường hay về nhà. Anh không làm cho cô bớt cô đơn vì cô vẫn sống với ý định muốn giết. Cô nghĩ, sự có mặt của anh như cánh cửa, khi đóng lại, cô cảm thấy yên tâm và sung sướng. Khi cửa mở ra, cô trở lại bình thường, lặng lẽ. Quỳnh ơi, chị đã biết tại sao anh ấy trần truồng ngủ với chị.

Sống trôi qua trôi lại như mây, bất chợt nặng nề rơi xuống thành mưa. Bất chợt, tháng trước, một buổi trưa, anh ẵm cô vào phòng, nằm ôm cô trên nệm, một hồi lâu, anh nói: “Anh sắp phải đi xa, nhưng em không phải lo lắng gì. Anh đã sắp đặt mọi thứ trước sau. Bà Lucia sẽ ghé nhà thường xuyên hơn để trông coi em.” Giọng nói anh lúc nào cũng êm ả, bình tĩnh. Anh tiếp tục: “Sáu tháng sau, anh sẽ trở về. Đây là số điện thoại đặc biệt, chỉ liên lạc với anh khi thực sự cần thiết. Anh sẽ không thể trả lời trực tiếp. Em cứ nhắn vào máy. Anh sẽ gọi lại. Nhớ viết số điện thoại vào nhật ký. Cất tờ giấy này ở hộc tủ đựng xì líp, mỗi khi thay quần lót, em sẽ nhớ.

Cánh cửa đã đóng lại, lần này khá lâu. Tháng ngày câm miệng đi qua, bỗng nhiên, một hôm, cô nôn mửa. Cô nhức đầu. Cô cảm thấy đói bụng nhiều hơn. Bà Mễ đút một ống nhỏ như ngón tay vào háng cô rồi lấy ra xem xét kỹ lưỡng. Bà nói, cô có thai rồi. Cây dạ quỳnh cũng nói như vậy:

Chị có bầu rồi, mai mốt chị sẽ sinh con.

Nở hoa? Tôi sẽ nở hoa, sinh trái?” …

Em cũng mang nụ ngầm hơn hai năm rồi.

Chừng nào Quỳnh sẽ nở hoa? Chị sẽ gọi anh ấy về. Trước khi đi, anh đã dặn chị như thế.

Vài hôm sau đó, trời mưa lớn, bão cấp ba. Khung truyền hình rung động vì sấm sét và mưa đập vào kính. Hoạt cảnh linh động. Cô không sợ. Bắt ghế ngồi sát cây quỳnh nhìn ra cửa sổ. Giống như dông bão của đời sống, khi nó đến, không thể thấy gì lành lặn, bình thường. Thành phố biến mất. Đèn đường tắt ngúm. Nhà xung quanh đóng cửa tối đen. Chỉ sấm ầm ĩ như lời la hét của cha cô. Chỉ mưa đập chan chát như lời đay nghiến của mẹ kêu lùng bùng trong màng nhĩ. Chỉ không thấy gì, nghe gì, được gì như những khi bị mẹ cha la mắng, cô đã tìm đến những người chị để mong che chở. Những người chị đeo mặt nạ dễ sợ, hù nhát cô. Ý nghĩ đứt ở đây, cô không cách nào nghĩ tiếp.

Trong đêm đó, cô không nhớ lý do gì mà cây dạ quỳnh kể lại cho cô những gì tồi tệ, ghê gớm nhất đã xảy trong đời cô. Cây dạ quỳnh nói: “Lúc đó, chị núp ngoài góc vườn. Chị vẫn thường trốn dù không biết trốn ai. Em cũng không hiểu, tại sao chị phải trốn. Cha mẹ chị đi dạo ngoài sân, họ trò chuyện, chị nghe lén. Đến một lúc, cha mẹ chị bắt đầu than phiền về chị.

Ừ, chị nhớ rồi. Họ oán trách chị đã bỏ học, đã chửi mắng thầy cô và cả bà hiệu trưởng trước khi chị bỏ đi và không bao giờ trở lại. Mẹ chị nói: ‘Đứa con gái này vừa xấu, vừa ngu, lại vừa dữ. Tại sao tôi lại sinh ra nó? Thật là một tai họa.’ Cha chị không suy nghĩ gì, dường như điều này đã có sẵn trong đầu, ông nói: ‘Anh nghĩ nó bị bệnh si khờ ở một mức độ nào đó chưa chính thức. Mẹ nói: ‘Rồi đây khi lớn lên nó còn gây ra nhiều chuyện tày trời nữa.’ Cha nói: ‘Chẳng biết phải làm sao, trừ khi nó chết đi.’ Mẹ đề nghị, hay là cho chị đi tu, lên chùa học tập, may ra sẽ có kết quả tốt hơn.

Cây quỳnh nói: “Chị té xỉu nằm bất tỉnh trong bụi rậm cho đến gần hừng đông, chị khóc, chị la hét, chẳng ai nghe, cho đến khi chị khàn cổ, đuối sức. Chị lần mò vào nhà, sợ hãi, đau đớn, chị chạy vào phòng người anh, chui vào mền, ôm chặt lấy anh rồi ngủ thiếp đi.

Chị thức dậy vào buổi trưa, nhà vắng lặng không còn ai. Chị thấy đau nhức và máu chảy ở háng. Chị sợ hãi và xỉu một lần nữa. Sau đó là cơn sốt ập tới đun nóng chị lên quá 104 độ. Không phải cha chị gọi xe cứu thương. Người gọi 911 là anh của chị.

Cô không nhớ rõ, nhưng cơn bão đã đi qua. Cảnh tượng còn xơ xác nhưng hơi thở nhẹ nhàng hơn. Cô nghĩ, cây dạ quỳnh này phải chết. Nó biết cô muốn giết ai, nó biết tên cả ba người đó. Chuyện này là điều bí mật. Cô muốn mà không làm được. Nó phải chết.

Hôm đó, cô nhất định phải giết cây dạ quỳnh. Khi đêm tối bao phủ, cô sẽ ra tay. Lấy một con dao bén để xắt cành lá nó ra từng mảnh nhỏ. Lấy chai thuốc Draino loại hủy hoại rễ cây để ngâm hết các rễ của nó. Nó phải chết một cách tiệt tích, không còn một chút cơ hội nào sống sót. Nó phải bị phơi khô trên cao vì Quỳnh đụng đất sẽ có thể mọc lại. Cô biết, giết Quỳnh là mất đi tiếng nói vo ve chị em tâm sự. Cô đơn khi có Quỳnh sẽ thay vào cô đơn không có Quỳnh. Cô sẽ bắt đầu một cô đơn khác.

Suy nghĩ dẫn cô đến kết luận, khi đã cô đơn cùng cực thì cô đơn nào, mới hay cũ gì cũng giống nhau hoặc gần giống nhau. Như nước lạnh đã đông đá, sau đó, dù độ thấp nào lạnh hơn cũng vậy thôi, chỉ làm nước đá cứng hơn, chắc hơn, nhưng không cho cảm giác tê cứng hơn.

Có điều, trưa đó, tự dưng cây quỳnh nói về chuyện cô đơn, Quỳnh nói với cô: “Nếu một người biết rõ cô đơn một cách sâu đậm, sẽ phấn khởi khi chấm dứt một cô đơn cũ và bước qua một cô đơn mới. Này, chị Cô Đơn, phấn khởi lên. Gọi số điện thoại đặc biệt, nhắn cho anh ấy rằng em sắp sửa sinh con màu trắng, nhụy có sắc đỏ. Em đã bắt đầu nứt nụ ra. Anh ấy biết em là một loài dạ quỳnh đặc biệt mà anh đã bứng em từ trên núi cao hơn hai ngàn mét. Nhắn với anh, hãy về cùng chị chờ đón con em sẽ ra đời vào một nửa đêm, có lẽ trong tuần tới.

Cô dừng lại ý định giết cây dạ quỳnh và cảm giác có điều gì khác lạ trong không gian. Hình như không khí loãng hơn mọi hôm. Dễ thở hơn và mát mẻ hơn. Hơi thở sung túc, trái tim bớt nặng nề, đầu óc sáng sủa hơn. Có điều gì mới lạ về sự sống. Cô nhìn lên màn ảnh, cửa sổ đang chiếu cảnh nắng trưa vàng rực cả đường đi và thành phố.

Ý muốn nhắn gọi anh ta về càng lúc càng cấp bách. Cô phải nhắn anh về ngay kẻo muộn. Sáng hôm sau, khi thay quần lót, cô tìm thấy trong ngăn kéo, dưới đống xì líp, tờ giấy ghi số điện thoại viễn liên đặc biệt.

Cô suy nghĩ, muốn nhắn với anh cây quỳnh chuẩn bị nở hoa, nhưng quan trọng hơn, chính cô cũng sắp nở hoa. Chắc anh sẽ vui mừng vì được xem hai lần nở hoa. Nhưng rồi cô cảm thấy sợ, nếu hoa của cô kết thành trái xấu thì sao? Nếu nó vừa ngu vừa dữ thì sao? Nếu nó giống như cô thì sao? Cô nhớ, bà Mễ nói, con của cô sẽ giống cậu ấy.

Dù như thế nào thì đời cô sẽ phải thay đổi vì cô sẽ không còn sống để muốn giết, mà cô phải sống với ý định nuôi trái cây kia trở nên tốt đẹp, thơm tho. Cô sẽ không giống mẹ cô mà tập giống bà mễ, nuôi con vào đại học. Cô nghĩ, “Làm thế nào để con tôi không giống tôi?” Ý nghĩ ập tới, nhào lộn, xoay cuồng, liên tục thay đổi nhưng không nhức đầu, không hoa mắt mà cảm giác sung sướng, bay bổng. Qua cửa màn hình, dường như cô nghe được tiếng chim hót. Bằng một cách nào đó, có phải cô đang lắng nghe tiếng trẻ sơ sinh đang khóc?

Sau ba tiếng reng, một giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc của một phụ nữ chuyên nghiệp:

Xin chào. Đây là số điện thoại đặc biệt chỉ dành riêng cho thân nhân và gia đình liên lạc trong trường hợp cần thiết. Xin bạn hãy bấm dấu “ngôi sao” và khi được chuyển tiếp, xin cho chúng tôi nguyên tên họ và mã số của người cần liên lạc và chúng tôi sẽ cho bạn thông tin hoặc bạn có thể để lời nhắn lại cho đương sự.

Cô làm theo lời dặn: “Anh tên là Lê Tâm, mã số S127. Tôi muốn nhắn tin cho anh ấy.” Sau một khoảnh khắc im lặng, tiếng máy trả lời. “Chúng tôi thành thật chia buồn với bạn. Hôm qua chúng tôi đã thông báo trực tiếp với gia đình của anh Lê Tâm về sự hy sinh của anh trong lúc thi hành nhiệm vụ. Hiện nay, chúng tôi đang chuẩn bị đưa thi thể của anh về Hoa Kỳ trong ngày mai. Bạn có thể liên lạc với gia đình anh để tìm hiểu những chi tiết. Một lần nữa, chúng tôi xin thành thật chia buồn. Đây là thông tin ngắn từ trung tâm chiến dịch Bão Sấm.

Truyện ngắn 5.319 chữ.

This entry was posted in Văn and tagged . Bookmark the permalink.