Tag Archives: Nguyễn Đức Tùng

Mùa xuân, tuyết tan

Nguyễn Đức Tùng   Tôi có thời gian làm việc ở thôn quê, phía Bắc, gọi là rural physician, thầy thuốc chân đất. Công việc ấy bận rộn lắm, vì phải lái xe, chứ không phải đi chân đất, qua … Continue reading

Posted in Văn | Tagged | Comments Off on Mùa xuân, tuyết tan

Nghĩ về tiểu thuyết “Ai” của Đặng Thơ Thơ

Nguyễn Đức Tùng   Người mẹ mất con là câu chuyện muôn đời của nhân loại. Cái chết và tình yêu, những thứ ấy không bao giờ cũ, lúc nào cũng mới ròng ròng máu huyết. Nhưng Ai của Đặng … Continue reading

Posted in Nghiên cứu Phê bình | Tagged | Comments Off on Nghĩ về tiểu thuyết “Ai” của Đặng Thơ Thơ

Số đặc biệt 10 năm Văn Việt: Tại sao tôi viết?

Nguyễn Đức Tùng René Descartes tin rằng những con lừa biết nói nhưng chúng không chịu nói để khỏi phải làm việc. Cha đẻ của triết học hiện đại không phải là không có lý: ngôn ngữ là giao tiếp. … Continue reading

Posted in Số đặc biệt, Văn | Tagged | Comments Off on Số đặc biệt 10 năm Văn Việt: Tại sao tôi viết?

Bữa tiệc

Nguyễn Đức Tùng     Con người toàn hảo nhất khi họ ở trong một bữa tiệc ấm cúng. Bên những cốc rượu vang, trước tách cà phê, quanh ấm trà bốc khói, ở cùng bạn bè. Sao không? Thế … Continue reading

Posted in Văn | Tagged | Comments Off on Bữa tiệc

Lê Huỳnh Lâm, người đi tìm tự do

Nguyễn Đức Tùng Nhà thơ không chỉ là người có một điều gì muốn nói, mà còn là, và quan trọng hơn là, người đi tìm một quá trình. Quá trình tiếp diễn ấy mang lại sự vật mới, và … Continue reading

Posted in Nghiên cứu Phê bình, Số đặc biệt | Tagged | Comments Off on Lê Huỳnh Lâm, người đi tìm tự do

Mộc tinh

Nguyễn Đức Tùng     Ngôi sao mà bạn ngắm từ trên đường phố Luân Đôn khác với ngôi sao mà bạn ngắm ở một làng quê bên sông Thạch Hãn, phía sau chuồng gà, giữa những bụi rau răm. … Continue reading

Posted in Văn | Tagged | Comments Off on Mộc tinh