Tạp bút Phương Uy
Ngôn từ là cứu cánh hay ngôn từ là phương tiện? Phương Uy đang bộc bạch điều gì sau những câu chữ kia, và với người khác hay chỉ với chính mình? Mời bạn đọc bụi . đêm và trả lời thay tác giả, mong rằng không phải từ trong ngục Azkaban…
Văn Việt
khi đó, là những giấc mơ trào bọt sóng, trạng thái dồn nén của những ẩn ức bất tán lâu ngày, sóng sánh và tràn ra mép vực, những sâu hút tăm tối của những đêm dài, đen ngập ngụa , cả hồn và xác, những ngoi dậy vùng vẫy trong cõi chìm đắm dài hơi, những hắt hủi in sâu trong bộ não đầy ắp tàn phá, cơn ghen hờn nào còn mãi đến mai sau?
khi đó, ánh trăng sóng sánh cũng đã mất hút không dấu vết, thảy vào vô ngôn những lặng im không động đậy, thảng hoặc giữa cõi người có lời cảm thông tựa như lời kinh, khẽ ngân giữa sâu buốt lòng đêm, người cũng tan mất và không còn dấu vết, dẫu có vẫy vùng giữa lúc vô thanh thì cũng chỉ có một mình, hoang vu là một chiều độc thoại trong hoang mạc, lúc ấy em nơi đâu?
khi đó, tiếng gió cũng không còn rơi qua kẽ lá, những thơm ngát xưa không còn vương, hương ngút tạnh trong khoảng tối, bời bời sau bậc cửa, người cúi đầu và bóng đổ dài trên lưng
khi đó, những câu chuyện dẫu có được bắt đầu hay kết thúc, thì cũng lướt qua mau như bóng trăng in hình dáng lá rọi lên vách trắng, con dế hằng đêm ca khúc bi ai, người không còn gọi tên nhau giữa đêm sâu thẳm, bởi vì giữa cơn mớ vô biên người đã tỉnh? hay bởi vì trong giấc mơ là trống rỗng ngôn từ, những chiều gió bặt phai không còn vết chân muông thú
khi đó, nơi đó, giữa bóng chiều sắp tắt hay giữa đêm thâu, nơi chất lỏng màu nâu đen còn đọng đáy cốc, người nhớ về những ly cà phê trong từng tin nhắn đã trao những sớm xa xưa, lời tạm biệt trở thành lời vĩnh biệt ngàn trùng, một khi người không trở lại
chúng ta thường lãng quên nhau trong mịt mùng kí ức, nơi những sáng mưa lạnh về, nơi chiều gió cát, nơi đêm dài mộng mị không trăng, nơi vỉa hè băng giá tôi qua, ngày khâm liệm thị trấn trong nỗi buồn làm chùng hơi thở, bỏ hoang mùa xuân khuất nẻo mù, hôm nay em làm tôi đau, bằng cách lãng quên nhau trong mịt nùng kí ức
khi đó, trong cơn vô biên ngút ngàn, trong khúc gió cười lẫm liệt, trăng dẫu có xanh như máu mùa đông , cũng tìm về lời độc thoại tận cùng trên hoang mạc, rằng đừng để ngôn từ nhiễm lạnh bởi hoang vu
Tháng 4
Khi vị đắng lan ra trên đầu lưỡi, những gai vị giác tê buốt, màu nâu đen loang trong khoang miệng, lẩn khuất cho những bợt bạt ngày cũ, là tôi, trong một buổi sáng ít ánh nắng.
Chiếc rương kí ức không như chiếc hộp pandora, không có những tò mò háo hức khi mở, dù rằng những đau đớn giống nhau, lỗi lầm cũng không phải do định mệnh, tôi nói với tôi khi tôi cùng tôi vượt qua cơn mê sảng dài ngày.
Trong những đám mây trôi lưu cữu trên bầu trời xám, em đã cất vào đám mây nào những kí ức của tôi, những mật thất cất giấu bao điều tội vạ, khi ánh sáng thối rữa trong chiếc mạng nhện mệt buồn ở xó bếp, thịt da nào còn buồn nhớ vết muỗi châm đêm qua?
Tháng Tư, tôi mở cánh cửa đón em ở một ngôi nhà không tỏ thấy, những nghi lễ đãi bôi có cần không một cử hành, khi tiếng trống đánh để chào mừng những gian dối cũ, cũng là khi nỗi đau thành hình liệm chết những giấc mơ. Bao nhiêu giấc mơ đã qua đi, bao nhiêu giấc mơ tôi đã tử vong khi trời sáng? Những buổi sáng buồn rũ trong lá cây, ngày em không đến.
Chất lỏng tiếp tục tan trên đầu lưỡi, cùng cơn đau thở xòa. Những hoài ảnh hư vô của ngày hôm qua vẫn tiếp tục là ảo ảnh của hôm nay, khi trận loạn binh đã thất thủ trong những ngày hắc ám nhất của thế kỉ trước, nỗi đau kí sinh trên cơ thể vẫn còn thiêm thiếp có bùng dậy bằng những dấu chân xòe ngón? Khi đầu còn quấn khăn trắng mà thân đã sẳn sàng trong áo liệm, trận ngôn từ nào đã tử vong cho những nấc thang để đạp nhau trèo lên, dẫu không phải thiên đường.
Khi những ngón tay thiếu nữ thâm tím đỡ lấy vòng gai trong mùa sám hối, góc tối nào cựa mình triệu hồi những lời kinh xanh xao? Những vòng chuỗi không thể gọi được cơn gió về, dẫu bàn tay đã cố với.
Lết qua ám ảnh của bóng tối, những giấc mơ có trật tự xếp hàng để trở về, sau hồi chuông xưng tội? những trận loạn ngôn là tội lỗi của ngôn từ, khi cơn bão tang thương đã cuốn trôi tất cả yêu thương như lũ quét, thì những ngón tay xanh xao làm dấu thánh có cứu rỗi được những tội nghiệt cuồng dã cất sâu trong góc tối những đêm tháng Tư?
VẮNG 1
Trong những ngày cuối mùa hè này, cùng ngồi với tôi xuống đây đi em. Chúng ta đã đi quá xa mùa xuân cũ rồi, hãy dừng lại, ngồi giữa những tháng năm hoang tàn này, và chiêm bái lần nữa những điều đau đớn cuối cùng. Nơi chúng ta đi qua bằng trận mộng du của thế kỷ trước, đã không còn lưu trữ lại được gì cả. Người đàn bà xõa tóc của ngày hôm qua đã không thể trở về bằng lời triệu hồi của cánh đồng, dù rạ rơm vẫn tỏa đắp.
Khi mùi hương của đóa tỷ muội sau mưa không thể ngát thêm để chảy tràn trề qua dịch não, lấn át trận viêm xoang lưu cữu của những tán cây ngấm nước mưa, thì chúng ta không thể nào phục chế cho những im lặng đã rơi vãi sau kì phân hủy đó.
“Hãy khuấy động không khí ẩm ướt này” tôi nói với tôi khi sự im lặng đã đi quá dài. Vết muỗi châm đêm qua không còn mang lại điều đau đớn hơn trong một buổi sáng đầy nắng. Thì cơn lạnh buốt gai óc tràn về trên những lọn tóc ngắn, trên gáy và trên đôi vai đã sớm mỏi mệt, cũng sẽ không cứu vãn được gì cho những tàn phai có tính toán sẵn, như những hợp âm mưa vẫn cứ trút trên mái nhà tháng tám. Ngồi xuống đây đi em.
Hãy ngồi xuống đây, em. Nơi bóng đêm sẽ ngự trị cho những mệt mỏi thường nhật. Mùi mắt lá sẽ tỏa hương cho những khúc cầu nguyện còn nguyên vẹn những ám thị xanh nhức nhối. Chúng ta hãy hát cho những cái chết đã đi qua cuộc đời mình., mùa xuân đã chết, mùa hè đã chết, tuổi trẻ đã chết, hi vọng đã chết….. những ám vong trong ngục Azkaban cũng đã chết trên những trang sách ố vàng. Chúng ta chỉ còn hôm nay trong tay mình. Liệu những ngón tay gầy khô có giữ được gì cho em, cho tôi? Khi ngày hôm nay cũng đang nhích dần về quá khứ?
Rồi những cái bóng sẽ dịch chuyển về những khu rừng, mọi u buồn sẽ trở nên mốc meo trong những xanh xao của thời gian. Thời khắc chúng ta không còn cảm ứng được mọi bất trắc phù phiếm sẽ xảy đến. Chúng ta đã tìm ra nhau chưa?
Ngồi xuống đây đi em, trên những con sóng cuối cùng, bên những ngọn suối cuối cùng, hãy cùng tôi hát ca cho những tồn tại sót lại của ngày hôm nay. Trước khi dần tan ra trong những cơn áp thấp tháng tám, hãy nhảy múa với tôi bên ánh sáng của que diêm cuối cùng vẽ ra trong đêm trắng, tiếng hát lầm lũi một mình một ngày rồi úa tàn, đốm lửa que diêm sáng lên rồi cũng tàn, trong căn phòng vắng ấy, khúc luân vũ sau hết có được trỗi lên, với em, với tôi?