Lá trắng
Tặng: B.D.
Chiếc lá trắng như ánh mắt buồn của người thiếu phụ
khắc vào góc phố mùa thu
những ô vuông khát vọng
ôm cả bầu trời trí tưởng
em dựa vào khoảng trống chỉ có gió
và mùi hương từ cánh rừng già nhiệt đới
những ngày hạ mênh mang màu nắng
nhuộm nỗi buồn trong veo trên từng sợi lông măng
tôi bước trên con đường ngược chiều quay trái đất
tất cả đều lạ xa
trong cơn mộng ban ngày
có bàn tay nào vuốt dọc sống lưng
có con đường buổi chiều chạy dài qua đất nước
lơ lửng những chiếc lá trắng
rùng mình
ánh mắt vô tình ngẩn ngơ Hà Nội
ba mươi sáu phố phường về đâu
Huế thiếu mái chèo trên dòng Hương xanh mộng
để mắt thuyền cứ hờ khép mở
hoang tưởng trong cơn mơ
những con phố Sài Gòn tức dông ngạt thở
gã thời gian chăn tín đồ vào bức tranh lập thể
Picasso vẽ niềm hy vọng cuối cùng
tôi ném giấc mơ vào hiện thực
góc phố khuya ngó ánh trăng hồng
vẫn dòng tóc xưa cài lá trắng
mười ngón gầy lướt trên phím hoa
em hóa thân vào cơn mưa mùa hạ
giọt lá rơi
nhuộm trắng mắt đời.
Huế, 2008
Tụng ca rác
Tặng: Người nhặt rác
buổi sáng
người đàn ông ngồi nhặt rác
trong đôi mắt buồn ánh lên tia hy vọng mỏng manh
sự sống vùi chôn dưới rác
buổi trưa
người đàn bà cười không thành tiếng
miệng đọc thầm rác muôn năm
mùi rác thăng hoa
tan vào hồn người
buổi chiều
những đứa trẻ nhặt rác
băng ngang qua cánh đồng tuổi thơ
ước mơ rác
buổi tối
gã đàn ông nhìn bàn tay nhặt rác
nâng ly uống cạn cuộc người
buổi tối
người đàn bà soi gương mặt mình trên bàn tay nhặt rác
đầy phấn son
những đứa trẻ vẽ tuổi mình trên bao rác
họ hát bài ca
hoan hô rác
cuộc đời rác
sống cùng rác.
Huế, 2008
Gửi một nhà thơ không còn làm thơ
Gửi: L.V.N.
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đế
tôi đã gặp ông
một lần
hai lần
và nhiều lần cùng ông ngồi uống bia lao xao bên vỉa hè
có thể ông không bao giờ biết tôi
cũng như tôi chưa hề biết ông
thế giới trong mỗi người
không phải là khẩu phần
không phải là tem phiếu
không phải là những chiếc khuôn của đấng tạo hóa
đừng bắt buộc tôi giống ông
đừng bắt buộc chúng ta giống nhau
đừng nhân bản – xin đừng – các ông hãy dừng tay
một buổi sáng ông nhìn tôi
rồi ông nói rằng: thấy quen quen.
sự lạ xa ông ngỡ là quen biết
tôi hỏi ông: bữa ni còn làm thơ không?
ông bảo: dạo này trống trải
tôi nói: thì làm thơ về nỗi trống trải
ông nói: hắn bỏ mình đi rồi
ôi trời ơi!
tôi không thể tin được
chỉ có người bỏ thơ
tại sao nhà thơ lại đổ lỗi cho thơ?
tôi nhìn dáng ông đi xa lạ
như nhìn từng bước chân tôi
lạ xa
trên mặt đất
trên mỗi gương mặt
khóc
cười
chỉ một điều tôi không hiểu
tại sao nhà thơ lại đổ lỗi cho thơ?
Huế, 01-2008
Nơi tận cùng
Hãy đi đến tận cùng nỗi đau
Nơi có loài hoa Ưu đàm nở vào lúc nửa đêm
Phía ngoài kia là khoảng trống
Khu vườn tràn ngập yêu thương
Hãy đi đến tận cùng chân trời suy tưởng
Bức tường lặng câm
Chỉ còn tiếng thét triệu năm vọng lại
Hóa lời ru trên đôi môi mẹ hiền
Hãy đi đến tận cùng nỗi nhớ
Hư vô chảy trên mười ngón gầy
Nụ cười xưa tan vào mây trắng
Mắt lá chiều nhẹ bay
Hãy đi đến tận cùng cơn say
Quẳng nền văn minh phi nhân vào ngục tối
Hãy đi đến tận cùng…
Nghe nhạc lòng reo vui.
Hãy đi đến tận cùng con đường
Nhà ga đang chờ bước chân mới
Hãy đi đến tận cùng…
Biên giới cuộc đời những dấu vôi phai.
Huế, 14-10-2009
Đêm
I
Đêm
tiếng muỗi vo vo bên vành tai ngái ngủ
chợt nghe lời mẹ gọi
giật mình tỉnh giấc
cơn đau quặn thắt
tiếng côn trùng ùn ùn mọi phía
đêm
mẹ miền xa về trong mộng mị
mắt mẹ hiền như chiếc lá khô
vầng trán mẹ bao lằn đời in nếp
con chỉ mong mẹ về
đọc con nghe bài kinh ngày trước bà ngoại thường đọc
lời kinh tự đáy lòng thẳm sâu
đêm
tiếng mõ khuya hay tiếng người gõ cửa
lời cầu kinh hay bài ca trốn chạy
nhà hàng xóm người phu xe trở về
trong giấc ngủ bình yên
đêm
chỉ còn nỗi thao thức miên trường
cô đơn quấn chiếc chăn bạc màu
ký ức của bao đời trỗi dậy
từng mảnh thần tượng vỡ rơi đầy
những bước chân lạo xạo
hạnh phúc bầy nhầy bốc hơi
II
Đêm
trần gian sướt mướt
tiếng trẻ thơ khóc đòi vú mẹ
những đôi tình nhân nấn ná giờ chia tay
ngọt ngào – đắng cay
đêm
rời căn nhà ô trọc
lạc giữa mù sương
hơi lạnh toát lên từ mặt đường
thành phố vắng tanh
hình như chiến tranh vừa kết thúc
xác người lăn lóc trên cầu gỗ
mùi đồng loại xông lên rờn rợn
đêm
bặt thinh tiếng người
lũ ma trơi the thé cười
bước chân đè lên nấm mồ tiền kiếp
nghĩa địa không còn những ụ nhấp nhô
đêm
dòng sông nào nức nở
giọt nước mắt mằn mặn
ướt mềm vai thiếu nữ
người từ giã ngày mai
III
Đêm
mặt trời thức giấc
đối diện trăng rằm cổ tích
người phu quẳng gánh u trầm ngàn kiếp
a ha!
tiếng cười không còn vang dội
giọt lệ buồn khô tự bao giờ
đêm
phía tây hoàng hôn run rẩy
phương Đông tiếng gà xưa trỗi dậy
dòng sông thầm lặng
bừng sáng
ngời ngời mười phương
hình tượng nhòa tan
những ngả đường biến mất
đêm
ánh mắt mẹ rưng rưng
dõi theo
bước tôi xa dần phía đêm
đêm
mặt trời lủng lẳng
soi con hẻm vào xóm xưa
chiếc nôi đu đưa theo điệu hò của mẹ
ai vẽ những vòng tròn u mê triệu kiếp
đêm
lặng lẽ
tôi dâng mẹ những vần thơ
IV
Đêm
những khóm tre xào xạc
đánh thức người tử tù
trong xà lim tăm tối
đêm
mắt trừng trừng ô cửa vuông trong trí tưởng
kiếp người hắt hiu một màu trăng hoài cổ
từng giọt máu lạnh rỉ rả
người tử tù chợt nhớ lời mẹ dặn
chìm trong lời kinh thăm thẳm
hàm răng trắng hếu cười từ đất
đêm
năm tháng thở dài theo bước chân cuồng dại
thiếu nữ không ngần ngại hiến dâng
nước mắt tượng đá
chảy thành sông ngầu đỏ
đêm
những hình hài nhọt ung
tự nhốt mình ngàn kiếp
trong lớp áo gạt gẫm
trong tường thành trở trăn đầy âm khí
đêm
người tử tù thiếp ngủ giữa vườn đời trọc ô
không chờ đợi
vui buồn
V
Đêm
như mọi đêm
khi con mắt trần gian khép lại
tôi uống trăng trong hạt sương tròn
giọt buồn âm ỉ của kiếp người
vỡ toang
hoa mưa nở bạt ngàn mọi phía
đêm
loài chó khuya không còn tru thống thiết
muỗi và côn trùng chìm vào giấc sâu
tiếng sột soạt của dòng máu xanh tuôn trào
hòa vào nhịp thở
màn sương trắng ảo mờ
những con chữ nhảy múa
miền hư vô đón chờ
đêm
không còn là đêm
mặt trời lên
tối đen cả đất trời
những mảnh đời đang rơi
đang rơi
hố thẳm
vời vợi
VI
Đêm
thức giấc cùng gối chăn
trời khóc phố ướt đẫm
hiện hình những nét cong
vọng âm núi đồi
chạm thần kinh xanh
đêm
canh đầu tiên của ngày
tôi xa lạ vừa mới sinh ra
trời đất bao la
từ rất xa em hiện về
thơ ngây
như ngày đầu của sự sống
em khóc
dòng sông chảy ngược
phố trở mình
cô độc chạy tìm em
đêm
nghe canh hai chuyển mình
bước chân cuốn con đường
giẫm bóng liêu xiêu
tôi nghe điều lạ xa
như kẻ thoát ra từ viện tâm thần
ngẩn ngơ
ôm tuổi thơ muộn màng
rao bán giữa khuya
đêm
tiếng chuông canh ba
vào ra hơi thở
ngờ ngợ tỉnh cơn mê
nghe lời em thầm thì bùa chú
thổi mù trăng
những điều răn
lốp đốp
vỡ
trên mái nhà
tôi ngã vào thẳm sâu
đêm
chập chờn canh tư
mắt chối từ giấc ngủ
dậy một bàn chân
mặt đất không hò hẹn phố
rỗng tuếch ánh đèn
khuất vào con hẻm tối
tôi thèm đếm mưa
đêm
canh năm lành lạnh gáy
ngón tay gầy đếm đốt mong em
đêm bạc tình
mộng mị cũng ra đi
chiếu chăn vô tình
rủ nhau cuộn lại
và chỗ nằm
vắng một xác thân
đêm
năm canh
dằng dặc…
(L. H. L, Rút từ tập thơ “Thi ca mùa ngái ngủ”)